Cát Thu Yên vội vàng rời bàn ăn, đuổi hết nha hoàn xung quanh đi, bảo Tịch Nhục không cho ai được phép tới gần.
Lục Khinh Doanh nước mắt lã, ôm lấy Vân Tranh: - Thiếp chỉ là một phụ đạo nhân gia, tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu thiên hạ hưng suy, thiếp thích phú quý, thích vinh diệu, nhưng chàng mới là ông trời của thiếp, chàng có bề gì thì với thiếp khác nào trời sập, nên chỉ cần chàng bình an thôi, cùng lắm chúng ta trả hết cho hoàng gia, về Thục sống, cả cái trâm này thiếp cũng không cần nữa.
Vân Tranh trở tay kéo Lục Khích Doanh vào lòng, lấy ống tay áo nhè nhẹ chấm nước mắt cho nàng: - Còn nhớ câu chuyện về Tôn Ngộ Không ta kể với nàng không, ta giống con khỉ đó, căn bản là một người không chịu nổi nhàn hạ, rảnh rỗi quá nói không chừng nghĩ bậy, ví như tạo phản chẳng hạn. Nói thực với nàng, tạo phản chẳng khó, chẳng qua ta không nỡ phá hoại cảnh tượng thanh bình phồn hoa này thôi, một lòng muốn duy trì tình huống trước mắt, tạo phản là lựa chọn cuối cùng.
- Ta hứa cho nàng cuộc sống bình yên vui vẻ, nhưng lại không làm được rồi, làm nàng khổ rồi.
Khẽ lắc đầu, Lục Khinh Doanh đưa tay lên vén mái tóc mai tán loạn, tay áo xanh biếc hơi co lại để lộ ra nửa đoạn cổ tay trắng như sương tuyết, tự mình lau nước mắt, nở nụ cười khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhỏ giọng trách: - Phu quân nói vậy làm cái gì, ai bảo thiếp là thê tử của chàng chứ, theo chàng chịu tội cũng là phải thôi mà. Chàng thấy việc gì nên làm thì cứ làm đi, thiếp ủng hộ chàng.
Lục Khinh Doanh là thế, kể cả khi quốc gia có nạn, nàng cũng không phải là loại nữ nhân khích lệ nam nhân của mình lên đường hi sinh vệ quốc, nhưng một khi nam nhân của nàng quyết định làm gì, nàng không bao giờ níu kéo ngăn cản, mà làm chỗ dựa vững chắc để ngươi yên tâm làm việc.
Vân Tranh nghe xong lời này, ôm nhẹ nàng một cái: - Thế mới là lão bà của Vân Tranh này, được rồi, ngoan, ở nhà tắm rửa trắng trẻo sạch sẽ đợi ta về, phu quân nàng cũng không dễ bắt nạt đâu, ha ha ha. Dứt lời hôn nhẹ lên trán Lục Khinh Doanh, cười dài bước ra ngoài.
Mấy bóng người thập thò nhìn về đại sảnh Vân gia nãy giờ, thấy cảnh này nháy mắt với nhau, một trong số đó vội vàng rời đi.
Vân Tranh thay quần áo, không phải là quan phục mà là bộ nho phục bình thường, tóc vấn gọn gàng, gài trâm ngọc, toàn thân trông rất tinh thần, gọi Hầu Tử đi dắt ngựa, vươn tay ra với Hàm Ngưu: - Thứ ta bảo làm xong chưa?
- Xong lâu rồi ạ, đợi mãi mới thấy lão gia dùng, tiểu nhân cứ cất trong người suốt, nếu cần dùng tới cũng tiện.
Hàm Ngưu liền đưa Vân Tranh một cái vòng sắt màu xám, lắp vào tay không hề gây chú ý, thò ra duỗi vào vừa vặn, có thứ này, tha hồ mà đấm đám ngôn quan mà không sợ đau tay.
Đấu khẩu sao bằng được cái đám kiếm tiền bằng nghề chửi người khác, lão tử là võ hầu, vậy thì dùng võ lực, dù sao mình không đánh bọn chúng thì sau này cũng có người đánh bọn chúng, kinh đô Đại Tống bình yên quá rồi, đến lúc lão tử quấy động cái vũng nước này lên rồi.
Hầu Tử dẫn đại thanh mã tới, ba chủ tớ lên ngựa hướng thắng phía hoàng cung, từ Vân gia tới hoàng cung không xa lắm, mất khoảng một tuần hương.
Trên đường đi Hầu Tử chợt nói: - Lão gia, Hoa Nương phu nhân đưa Thứ Lỗ Vốn lên kinh rồi, hiện đang ở tạm trang tử nhà ta ở ngoài thành.
- Ừ, ta biết. Thời gian trước Tiếu Lâm về Thục giải quyết việc này, Hoa Nương đã bán Linh Tê Các cho Tào Vinh, nghe nói lão bảo tử mới là Đường Đường, nơi đó vẫn kế thừa ý chí của nàng là nơi cưu mang những nữ tử cùng đường, chỉ là bây giờ Hoa Nương thành phụ đạo nhân gia ở nhà chăm chồng dạy con, không khỏi làm y có chút cảm khái: - Mà ngươi vừa nói cái gì lỗ vốn?
- Thứ Lỗ Vốn ạ, Hoa Nương phu nhân gọi khuê nữ như vậy!
- Ha ha ha, lão đạo thế nào, tức lắm hả?
Hầu Tử chưa nói đã cười: - Vâng, tức điên luôn, Hoa Nương phu nhân còn dạy khuê nữ gọi ông ấy là đạo trưởng, chỉ là nó chưa nói được hai từ, cứ nói “đạo, đạo” suốt, giọng ngọng ngịu, nghe vui lắm.
Quả nhiên là phong cách của Hoa Nương, xem chừng, Tiếu Lâm chuyến này không hoàn tục, không bỏ nghề mật thám thì đừng hòng nghe được một tiếng cha rồi, Vân Tranh cười sảng khoái ra roi thúc ngựa đi nhanh hơn.
Hoàng cung đã hiện ra trước mắt, cái sân rộng phía trước không được cưỡi ngựa nữa, giao đại thanh mã cho Hầu Tử, thong thả bước tới cổng Tuyên Đức.
Nhìn từ xa thì hoàng cung tường đỏ sậm trang nghiêm, lầu gác đình đài tráng lệ, từng tốp lính canh tay lăm lăm giáo dài đi lại tuần tra, khiến người ta bất giác sinh lòng kinh sợ. Nhưng lại gần một chút liền làm người ta thất vọng, tường cung có phần loang lổ, các lớp sơn cũ mới chồng lên nhau không đều, chân tường đã phủ rêu, còn đám lính kia trong con mắt nhà nghề của Vân Tranh, chỉ là chó cảnh thôi.
Giờ tị chính là lúc tan triều, còn một chút thời gian nữa, Vân Tranh bước lên bậc thềm, giơ yêu bài của mình ra trước mặt thị vệ, rối đi thẳng vào, đây là nơi Lục bộ làm việc, lúc này vắng tanh, xem ra quan chủ quản còn ở Tử Thần điện chưa về.
Cảnh sắc bên trong hoàng cung hoàn toàn khác với phố sá tấp nập đầy sức sống bên ngoài, đường rộng, nhà cao, cột trạm trổ, uy nghiêm đất, nhưng nặng nề, chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà Vân Tranh từ lúc bước qua cổng cung liền tự hồ như có cái gì đó cứ đè nặng ở trong lòng, làm hít thở cũng thấy không được thoải mái.
Đưa thư bái kiến cho bí thư xử, cái nhà thì làm rõ cao lớn, vậy mà không biết thông gió thông khí cho tên, bên trong âm u tối tăm, gần trưa mà còn phải thắp đèn làm việc, đúng là ngốc.
Thôi kệ, chẳng phải việc của mình, Vân Tranh chắp tay sau lưng lững thững đi được chừng một dặm thì tới cổng Đại Khánh, đây là địa điểm làm việc của tể tướng và ngôn quan lưỡng các. Đại Khánh điện rất lớn, đây là nơi tổ chức các nghi thức cỡ lớn của Đại Tống, ví như tân hoàng lên ngôi, tân hoàng đại hôn, cho nên tòa cung điện này bình thường không mở ra, bách quan muốn tới Tử Thần điện phải đi qua hành lang bên cạnh.
Giờ tị vừa qua, giờ ngọ mới bắt đầu, đứng xa xa liền thấy quan viên Đại Tống nối nhau đi ra, vừa đi vừa ghé tai thì thầm bàn tán, quả nhiên là phải dùng một tay giữ cái cánh chuồn, hoặc là bỏ luôn mũ ra mới được.
Vân Tranh chỉnh lại y phục, ôm triều vật đứng bên ở đường, y đã đem văn thư cầu kiến hoàng đế nộp lên, đợi hoàng đế nhận được chắc cần một đoạn thời gian.
- Văn Tín hầu tiến cung có chuyện gì thế? Bàng Tịch bỗng nhiên nhìn thấy Vân Tranh thì nhíu mày, y trốn trong nhà hơn tháng rồi, tới hoàng đế triệu kiến cũng lấy lý do không khỏe từ chối, vì sao lần này chủ động tiến cung?
- Bàng công, ta tới tìm bệ hạ xác nhận lại chuyện ban thưởng cho Vũ Thắng quân. Vân Tranh tươi cười đáp:
Hàn Kỳ hừ một tiếng: - Văn Tín hầu đã giao ra binh quyền thì không nên hỏi tới chuyện Vũ Thắng quân nữa mới phải.
Vân Tranh vẫn rất nhẹ nhàng đáp: - Tham tri chính sự nói phải lắm, đây vốn không phải chuyện ta nên quản, nhưng một số lão tốt theo nhiều năm, nay muốn giải giáp quy điền, tới phủ cầu xin, ta nể tình cũ, nên tới gặp bệ hạ.
Hàn Kỳ thái độ dễ chịu hơn một chút: - Ấy là chuyện thường tình của con người thôi, lão tốt qua đại chiến mệt mỏi giờ muốn về quê an hưởng tuổi già nên thông cảm, nếu bệ hạ khai ân, chỗ lão phu sẽ có an bài ổn thỏa cho họ.
Vân Tranh chắp tay: - Hàn công thương cho lão tốt, bản hầu thay bọn họ tạ ơn.
- Quốc pháp cũng không thể bỏ qua tình người, một vài chuyện thông cảm được thì nên thông cảm, quân quyền của Vũ Thắng quân nay trong tay bệ hạ, đúng là nên cần bệ hạ đồng ý, ngươi đi đi.
Vân Tranh thi lễ xong tiếp tục đi về phía trước, theo như y tìm hiểu được sau khi tan triều, quan gia sẽ xử lý tấu chương ở Văn Hoa điện.