Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 11: Vũ Thắng quân dọn đường

Tới gần kinh sư, Vũ Thắng quân cứ ba mươi dặm là phải dừng, mười lăm dặm phải phái đi một tín sứ báo vị trí, tín sứ mặc áo đỏ bắt mắt, lưng cắm lá cờ ghi con số, chạy quanh thành một vòng, báo đại quân sắp tới.

Khi tín sứ đeo lá cờ mười lăm dặm chạy tới Đông Kinh, Lệ Cảnh môn bị phong tỏa, không cho người không phận sự ra vào, quân tốt Ngũ thành binh mã ti lập chốt trạm canh gác khắp nơi, tay cầm trường thương đứng thành hai hàng dài bên phố, ngăn cách đám đông, trên thành lâu mười sáu tráng hán cao lớn mình trần cầm tù và phồng mang trợn má thồi, tiếng tù và kêu ù ù truyền khắp thành, đây chính là quân hiệu trứ danh của kinh sư.

Nhận được tín hiệu Vân Tranh phất tay cho tướng sĩ tiếp tục hành quân, hơn một trăm con voi chiến đi đầu, trên người vẽ hình thù ma quỷ, ngả voi bọc sắt sáng loáng, giáp bảo vệ đỉnh đầu còn có ba cái sừng nhọn hoắt chọc ra, mỗi bước chân rung chuyển núi rừng, không khác gì quái thú viễn cổ, làm Vân Tranh hài lòng vô cùng. Còn về phần Thạch Trung Tín đứng trên cùng con voi chiến với Vân Tranh, mặc quang minh khải giáp tổ truyền, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh như pho tượng chiến thần, ánh mắt liếc quanh oai vệ, biến Vân Tranh toàn thân giáp đen biến thành nhân vật phụ.

Đại quân chưa tới mặt đất dã run bần bật, bách tính thành Đông Kinh hôm nay từ sáng sớm đã tụ tập xem thịnh điển hiếm có, tuy ngày lễ trọng đại cũng thấy Phủng Nhật quân duyệt binh, nhưng gần như chưa bao giờ đón quân khải hoàn về, có vẻ long trọng, hôm qua còn có Phủng Nhật quân đi quét đất nữa, nghe qua lời kể một vài lão nhân nhưng không ai tim lắm, quân đội là cái bộ dạng gì bọn họ thấy nhiều rồi, thậm chí có mấy đám lưu manh chuẩn bị trèo lên cao nhổ nước bọt, đái vào quân đội, đó là trò yêu thích của bọn chúng.

Sau khi nghe thấy tiếng tù và hồi đáp phía kia, người kinh thành háo hức đợi trò hay thì liền cảm giác mặt đất đang rung lên từng cơn, mỗi lúc một mạnh dần.

- Cái gì vậy? Đám đông hốt hoảng hỏi nhau:

- Chiến mã đấy, chỉ có rất đông chiến mã phi nhanh mới khiến mặt đất chấn động thế này.

- Không giống, không phải chiến mã, chiến mã không làm mặt đất rung thế này.

Tới ngoài thành, giáp sĩ Vũ Thắng quân quát dừng voi, bách tính nhận ra mặt đất không còn rung chuyển nữa, nhưng cổng thành bị gió lùa đem theo bụi đất làm ai nấy ho khù khụ, không nhìn thấy gì.

- Hiền chất, đó chính là kinh sư của Đại Tống ta đấy. Thạch Trung Tín chỉ tòa thành lớn trước mắt, nói với giọng tự hào:


Cái giọng điệu này Vân Tranh nghe nhiều rồi, giống như ở thời hiện đại người ta nói “Tôi là người Bắc Kinh” vậy, đưa mắt nhìn bức tường thành phải cao tới năm trượng, đưa mắt sang hai bên không thấy điểm cuối đâu, tường thành làm bằng đá lớn, trải năm tháng gió mưa dãi dầm, những tảng đá chuyển sang một màu xám, làm tường thành thêm uy nghi, quả nhiên có vốn liếng để người ta kiêu ngạo, ra hiệu cho Hàm Ngưu, hắn liền phất, từ sau đàn voi hơn chục chiếc xe lớn được đẩy ra, Thạch Trung Tín tức thì quay mặt đi chỗ khác …

Một viên lễ quan giọng khỏe đứng trên tường thành truyền đạt mệnh lệnh của quan gia, cho phép Vũ Thắng quân nhập thành, lễ quan phải cố hết sức mới hô xong, thấy đại quân khởi động, ngồi bịch xuống mặt đất thở như cá chết, cảnh tượng đó thật quá khủng bố.

Trong sự trông đợi của người dân Đông Kinh, đi vào thành trước tiên là mười tám cỗ xe lớn, trên xe là những cái đầu lâu ướp vôi bột, cái há mồm, cái tròng mắt trống rỗng, cái cười quỷ dị, đây đều là khâm phạm thực sự trong sự kiện Nông Trí Cao, phải được quan gia kiểm nghiệm xong mới tiêu hủy, là chứng cứ đại quân xuât chinh bình loạn, không thể thiếu.

Ai ngờ cái nhìn thấy đầu tiên là đống đầu lâu bốc mùi tanh thối nồng nặc, không ít người không chịu nổi phải cúi xuống nôn ọe, đầu chưa ngẩng lên chỉ thấy những cái chân to như cột nhà xuất hiện trước mắt, run run ngước lên nhìn, chỉ thấy con quái thú khổng lồ, toàn thân vảy giáp, đầu chi chít sừng nhọn, cái mũi dài phát ra tiếng tu tu, hai cái tai lớn vẫy phành phạch.

- Trâu ma mũi dài. Không biết là ai hét lên đầu tiên, thế là tiếng khóc tiếng gào vang vọng bốn bề, bách tính Đông Kinh dẫm đạp lên nhau, người ở xa thì cắm đầu cắm cổ chạy, người gần hơn ra sức xông vào nhà dân bên cạnh, tiếng cửa đóng sầm sập vang lên liên hồi, tiếng kêu cha gọi mẹ thấu tận trời xanh, một số sợ nhũn chân, chỉ biết ôm đầu chờ đợi vận mệnh của mình.

Thoáng cái đường phố chỉ còn lại hai hàng sĩ tốt thưa thớt mặt tái xanh tái dại, trường thương rơi xuống đất, mùi khai thối của tràn ngập khắp không khí.

Trên đường la liệt giày dép, mũ áo, đủ thấy tình cảnh hỗn loạn thế nào.

Hơn trăm con voi chiến nối nhau chui qua động thành, phải khen cho cổng thành Đông Kinh cực lớn, Vân Tranh đứng thẳng trên lưng voi dù cố vươn tay cũng chẳng thể chạm vào trần, chiều rộng đủ hai con voi sóng vai bước đi.

Đàn voi mang theo bụi đất cuồn cuộn tiến lên như đằng vân giá vũ, Vân Tranh nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng cảm khái, mấy chục năm nữa khi thiết kỵ nước Kim ập tới, bọn họ vẫn hề chẳng học được cách chống cự.


Đàn voi lớn vũ trang tiến vào đô thị trăm vạn dân của Đại Tống, hiệu quả ngang với cồng dọn đường, Thạch Trung Tín há mồm, chẳng có hoa tươi, chẳng có tiếng reo hò hân hoan chào đón như trong tượng tượng của ông ta, hôm qua ông ta cho người đứng xen vào đám đông chuẩn bị làm mẫu, giờ trên đường lác đác mấy tên cầm giỏ hoa quả đứng trơ ra đó như lũ ngốc.

- Đã nói mà, ai bảo các ngươi phấn khích quá, lần trước ta dẫn ba mươi kỵ binh vào thành còn thế nữa là. Lang Thảnh cười nhạt nói với đám đồng song mặt đầy vẻ thất vọng:

Chu Đồng không cam tâm bóp tay: - Bọn ta là đại quân khải hoàn chứ có phải là thổ phỉ đâu mà chạy hết như thế?

Đi vào thành, đàn voi được ra lệnh bước chậm lại, bốn chân dẫm lên mặt đất như đánh trống, từng tiếng rầm rầm đánh thẳng vào trái tim yếu đuối của người Đông Kinh.

Dần dần đám đông cũng có người trấn tĩnh lại, một lão nho bước tới gần đường, ngước mắt nhìn quái thú lững thững đi qua bên mình, lẩm bẩm: - Chẳng lẽ đây chính là hùng phong Hán Đường?

- Giới Hưu huynh, giờ ta đã tin đội quân này thực sự chém đầu mười vạn địch, truy đuổi ba trăm dặm, bắt sống tặc tù, đây mới thực sự là hổ lang chi sư. Một lão nho khác tham lam nhìn đại quân, tựa hồ muốn ghi nhớ thật kỹ từng khoảnh khắc:

- Chàng thiếu niên giáp đen đứng dưới lá cờ chữ Vân kia hẳn là Vân soái, quả nhiên là thiếu niên anh kiệt, có vài phần phong thái danh tướng, chỉ là lão già Thạch Trung Tín kia bằng vào cái gì đứng bên cạnh người ta giễu võ dương oai, đúng là mặt dày vô xỉ.

Tức cảnh sinh tình, lão nho vuốt râu đọc to: - Phía trước đầu gian tặc Nối tiếp thú tì hưu Theo sau thiết kỵ dữ Ấy Hán Đường hùng phong!

- Quân Thật, những người này đem so với quân Liêu mà huynh cùng Phú Bật thấy ở Hà Bắc thì sao?

- Xạ điêu thủ Tây Hạ trận vong còn chưa đủ nói hết sao, chuyến này thật không uổng công, còn tưởng rằng sẽ thấy màn hài kịch quân ngũ, không ngờ là hùng binh uy mãnh thế này.

- Vĩnh Thúc huynh, voi chiến tuy uy vũ khủng bố, nhưng lão phu cho rằng tinh kỵ đằng sau mới là chủ lực quân đội, nhìn đi, những người kia hai chân khống chế ngựa, một tay cầm trường nỏ, tay đặt chuôi đao, có thể thấy kỵ thuật cao minh, ngựa phía dưới tuy toàn thân thương tích, giáp sứt mẻ, không bóng bảy như của Phủng Nhật quân, nhưng so ra thì Thạch Trung Tín vênh váo chỉ làm trò cười thôi.

Cũng có vị cười buồn bã: - Đại quân khải hoàn, lại không có cảnh hân hoan chào đón, thật đau lòng.

Vũ Thắng quân đi tới đâu, bách tính chạy thục mạng tới đó, một là vì mùi quá thối, hai là đàn voi chiến thực sự quá kinh khủng, run lẩy bẩy nấp sau tường, chỉ mong đám ôn thần này đi cho sớm.