Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 6 - Chương 53: Uổng công làm tiểu nhân (3)

Ông cụ thở phì phì đấm bàn mấy cái, chỉ cảm thấy có gì đó như tắc ở ngực, phun ra một ngụm máu, làm lão phó hoảng hồn chạy tới đỡ.

- Không sao, không sao, để ta nằm một lúc là được, đừng, đừng để người khác biết. Xua tay bảo lão phó đừng kinh động người khác, chuyện này tuyệt đối không thể để đám Vân Việt biết, mình bị người ta lừa lên kinh để làm con tin, với tính cách của chúng, sẽ căm thù triều đình, bọn chúng đều là tinh hoa tương lai của Đại Tống, quyết không thể để chuyện ấy xảy ra được, ấm ức này ông cụ đành chịu một mình, còn gì đau đớn hơn bị lão hữu lâu năm lừa gạt.

Dịch quán này là cái xa hoa nhất kinh thành, là cái gần hoàng cung nhất, nơi chuyên môn giành cho phiên vương vào kinh ở, Bành Lễ tiên sinh mới đầu còn nghĩ mình được ở đây là vì quan gia niệm tình cũ, giờ mới hiểu nguyên nhân, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, sau khi nằm một lúc, thấy sức khỏe khôi phục, bảo lão phó: - Lão Ngô, dọn đồ đi, đợi bọn nhỏ về là chúng ta đổi chỗ.

- Tiên sinh khoan đi vội, cho cha gia nói vài lời. Một lão thái giám già tới mức không đoán được tuổi, được tiểu thái giám dìu vào, thấy phó dịch Bành Lễ dọn dẹp đồ đạc, sao chẳng hiểu cơ sự.

Bành Lễ tiên sinh hừ một tiếng xoay người đi.

Trần Lâm vất vả ngồi xuống ghế, xua tay bảo tiểu thái giám ra ngoài, nhìn Bành Lễ tiên sinh xoay lưng lại với mình: - Bệ hạ luôn lấy tâm tư quang minh đối đãi với người khác, làm thế tất nhiên là không khí hài hòa, nhưng trên đời luôn có chỗ ánh sáng không chiếu tới được. Cha gia nắm trong tay Mật Điệp ti, chính là để làm những chuyện u ám, lão tiên sinh có giận hãy cứ giận cha gia, xin đừng hiểu lầm bệ hạ.

Bành Lễ tiên sinh xoay người lại, cười nhạo: - Trước mặt lão phu mà còn dám nói những lời đó sao, lão phu dạy bệ hạ ba năm, quá biết tính cách bệ hạ thế nào, tuy nhu nhược, nhưng chưa bao giờ thiếu trí tuệ.

- Vì nhu nhược nên thận trọng, vì thông tuệ, nên làm việc gì cũng đều phòng hờ kín kẽ, đấy là tâm thuật đế vương, cũng không sai. Lão phu không xem thường ngươi, nhưng chuyện này cho ngươi mười lá gan cũng không dám làm, ngươi về nói với bệ hạ, chuyện tới đây là dừng, ta sẽ sống để bụng, chết mang theo. Hừm, các ngươi chưa tiếp xúc với Vân Tranh, không biết tâm tư tên tiểu tử đó nhạy bén tới mức nào, lão phu không nói, nó cũng đoán ra được chân tướng.

- Có lẽ trước khi xuất binh nó đã đoán trước có loại c huyện này rồi, trong hành trang của lão phu có thư của Lục thị và Tào Vinh, đó là thư nhờ cậy tìm nhà. Chẳng trách, chẳng trách khi nghe nói lão phu muốn mang Vân Việt lên kinh du học, nha đầu đó nhìn lão phu lạ như thế, anh danh cả đời của lão phu bị các ngươi hủy hết rồi.

- Mưu mô của các ngươi đều nằm trong dự liệu của người ta, đến một phụ nhân gia còn biết, lão phu già rồi, vô dụng rồi, đợi đó, đợi khi học trò của lão phu trở về, xem xem các ngươi đối phó với nó ra sao, nó ra trận liều mình giết giặc, không ngại ôn dịch cầm chân kẻ thù không cho chúng vào quốc môn nửa bước, các người ở chốn an toàn lại giở âm mưu thủ đoạn với người nhà của nó, làm người ta xót xa, cứ đợi nó về đi.


Ông cụ càng nói càng thương tâm càng phẫn uất vô kể, nếu quan gia đường đường chính chính mời người Vân gia lên kinh, dù mục đích không đổi, nhưng ít nhất lòng người dễ chịu hơn bị người dùng thủ đoạn âm hiểm thế này: - Chính các ngươi đã chôn gai vào lòng nó, để xem các ngươi nhổ gai thế nào, xem các ngươi lung lạc nó ra sao. Đừng có giở thủ đoạn với nó, vô số chuyện phát sinh trong Thục đã chứng minh, làm thế không có kết cục tốt đẹp đâu.

Trần Lâm nhắm mắt suy nghĩ, việc đã làm rồi chẳng có gì phải hối hận, ông ta leo lên vị trí này sóng gió cũng không ít, hỏi: - Vậy theo lão tiên sinh thì Vũ Thắng quân nên phải xử lý thế nào? Ý cha gia là bọn họ liệu có trung thành với quan gia không?

Bành Lễ tiên sinh bật cười: - Đợi Vân Tranh trở về là không còn Vũ Thắng quân nữa rồi, đó là lúc Vũ Thắng quân giải tán, các ngươi làm việc không đủ đàng hoàng, cớ gì không đi hỏi Vân Tranh.

Trần Lâm đứng bật dậy: - Giải tán sao? Không thể nào, Đại Tống không dễ gì có được một cường quân, sao có thể giải tán.

- Chẳng phải các ngươi lo lắng Vũ Thắng quân sinh biến sao, ngươi ta giải tán các ngươi lại không hài lòng, trên đời này hoàng gia đúng là khó hầu hạ nhất.

- Y thực sự nỡ giải tán Vũ Thắng quân sao? Trần Lâm coi như không nghe thấy lời chế nhạo của Bành Lễ tiên sinh, ông cụ đã gần tám mươi, đức cao vọng trọng, lại không quan không chức, chính là loại khó giết nhất thiên hạ:

- Các ngươi mong một đám sương binh từng bị chính quốc gia vứt bỏ như rẻ rách lên trận giết địch cho các ngươi, quên đi, Trần Lâm, đội quân đó nhận ân của Vân Tranh, chỉ có y mới điều khiển nổi, nếu giao cho người khác, không quá năm ngày đám kiêu binh đó sẽ làm loạn thật, cứ nên giải tán đi là ổn thỏa nhất, tốt cho mọi người.

Bành Lễ tiên sinh nói xong nhắm mắt nghỉ ngơi, không tiếp chuyện nữa, Trần Lâm đành chắp tay dời dịch quán về hoàng cung bẩm báo.

Vân Nhị và Tô Thức, Tô Triệt trở về nhà, nghe Lão Ngô nói tiên sinh ngã bệnh, vội chạy ùa cả vào thăm, Bành Lễ tiên sinh ôm chăn dựa vào thành tường nhìn ba đứa nhỏ, giữa bọn họ không tính là sư đồ nữa rồi, càng giống tổ tôn, cả đời này của lão tiên sinh nuối tiếc nhất là không có người kế thừa, nhi tử thời trẻ mắc bệnh hiểm nghèo bỏ ông mà đi, trong tộc rất hi vọng lão tiên sinh nhận con thừa tự để kế thừa hương hỏa, trước kia lão thê cũng có tâm tư đó. Nhưng trong tộc vì tranh giành vị trí này mà làm chó chạy gà bay, thấy cảnh đó, ông cụ từ chối người chiến thắng, ông cho rằng số mệnh có thì rồi sẽ có, số mệnh không cho đừng cưỡng cầu, lão thê thấy trượng phu đã quyết ý, chỉ biết thầm rơi lệ.


Tô Triệt là đứa hiền lành hiếu thuận, thấy lão tiên sinh mặt mày nhợt nhạt thì nhào vào lòng khóc, Tô Thức và Vân Nhị nhìn nhau nghi ngờ, có chuyện gì xảy ra, chúng mới đi chơi mấy canh giờ mà tiên sinh lại đổ bệnh nặng như thế, trong phòng đầy vị thuốc.

Lão Ngô thì sao có thể là đối thủ của hai đứa nhóc ranh ma này, bị bọn chúng xoay cho một vòng là có bao nhiêu nói bấy nhiêu.

- Công công đừng giận, ba đứa bọn cháu đều biết chuyện này cả rồi, đại tẩu trước khi đi đã nói tới, nếu không vì Nhục Đản còn quá nhỏ, gia nghiệp chưa bố trí thì đại tẩu cũng đi, bọn cháu không đi thì người trong kinh làm sao yên tâm, chúng ta cứ giả ngốc là được, đợi Vân Đại về rồi tính kế sau. Vân Nhị ngồi lên giường, bóp vai cho ông cụ:

- Bọn cháu không dám nói là sợ công công giận, giờ công công đã biết cũng tốt, chúng ta thong thả thương thức phong thổ nhân tinh Đông Kinh này chẳng phải hay sao, rảnh rỗi chấp loại người đó làm gì?

Câu này của Vân Việt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bành Lễ tiên sinh, xoa đầu nó, cười nhẹ lòng: - Phàm là chuyện không còn cách nào, chúng ta hãy mở lòng chấp nhận, được, chúng ta không đi gặp đám hủ nho nữa, không tới tham gia khảo giáo hoàng cung, công công bệnh là cái cớ tốt, chúng ta đi thăm Hoàng Hà.

Thấy Tô Thức ngập ngừng, Bành Lễ tiên sinh xua tay: - Không sao, nơi này đông người lòng không thoải mái, đi xem đê Hoàng Hà sẽ khỏe hơn, chúng ta vừa đi vừa du ngoạn.

Ba đứa bé ngồi kể chuyện vui một hồi, đợi tâm tình lão tiên sinh tốt hơn, liền rời phòng cho ông cụ nghỉ.

Vừa ra khỏi phòng, Tô Thức bóp chặt tay: - Lũ người hoàng gia đó thật khốn kiếp, chúng đề phòng gì chứ, Vũ Thắng quân như con đỉa hút máu, làm Vân đại ca suốt ngày bôn ba kiếm tiền nuôi, cha ta cũng kiệt tâm kiệt lực, không thèm, chúng giỏi thì tiếp nhận đi.

Vân Việt cũng cười khẩy: - Đại ca quá nhân từ rồi, đáng lẽ không nên tính đường giải tán Vũ Thắng quân, là ta, ta giao trọn vẹn cho hoàng gia, đứng bên xem náo nhiệt, xem chúng sẽ đổ bao nhiêu tiền vào động không đáy đó, xem xem chúng phải nạp bao nhiêu mạng cho đám kiêu binh mãnh tướng, cho bọn chúng trắng mắt ra.

- Ngươi nói xem, chúng ta có nên viết thư cho Vân Đại, xin huynh ấy đừng giải tán Vũ Thắng quân không?

Tô Thức vỗ tay: - Hay lắm, hay lắm, nhưng đừng oán trách đám người Đông Kinh, cứ nói lão tiên sinh lên kinh thì đổ bệnh nặng, viết thê thảm vào, Vân đại ca thông minh sẽ đoán ra.

Đến Tô Triệt hiền lành cũng gật đầu, tự giác chạy ra ngoài cảnh giới cho hai tên kia viết thư.

HẾT Q6!