Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 5 - Chương 8: Giải giáp

Hàn Lâm một mình một ngựa đi trước mở đường, thân hình gầy gò tựa như đúc bằng thép, mặc áo tơi, tay cầm trường thương, đội mưa phùn lất phất phóng trên Kim Ngưu đạo quanh co, sau lưng là hai trăm kỵ binh oai phong lẫm liệt, khôi giáp sáng choang như dòng lũ sắt, đại kỳ Giáp Tử doanh cắm trên lưng Lương Tiếp vô cùng bắt mắt.

Ở đất Thục muốn nhìn thấy đại đội kỵ binh là rất khó khăn, nhất là đội kỵ binh hung mãnh như thế này, dọc đường đạo phỉ đua nhau bỏ trốn, ác danh Giáp Tử doanh đã truyền khắp đất Thục rồi. Sương quân khác sợ gặp phải đạo phỉ, chỉ đám khốn kiếp Giáp Tử doanh thấy đạo phỉ là hè nhau thúc ngựa tới cướp bóc, làm đạo phỉ chỉ muốn buông đao hoàn lương.

Mấy cái xe ngựa của Giáp Tử doanh phủ vải dầu, nặng trình trịch, xe đi tới đâu là để lại rãnh sâu tới đó, có ba nhóm đạo phỉ không tin lời đồn thổi xông tới cướp bóc, thế là cái xe lại nặng thêm, sau đó không ai dắm nhăm nhe cái xe này nữa.

Đây là áo gấm về quê, Hàm Ngưu cắm một cái cờ chữ Vân cực lớn trên lưng, cưỡi con ngựa to gấp rưỡi bình thường, thiếu niên ngây ngô non nớt giờ đã thành đại hán cao lớn, đắc ý sờ lông tơ mới mọc bên mép, hỏi: - Thiếu gia, sao Ngũ Câu đại sư không theo chúng ta về Thành Đô mà ở lại cái chùa nát Hoàng Trạch tự làm gì?

Hàm Ngưu rất thích Ngũ Câu, cũng chỉ có Ngũ Câu mới kiên nhẫn trả lời hết những câu hỏi ngốc nhếch của hắn, mặt lúc nào cũng cười hiền từ, còn dạy hắn biết đọc biết viết, huynh đệ tốt Hầu Tử không có kiên nhân đó, dạy một lúc là vò đầu bứt tai bỏ đi, tiểu thiếu gia càng không, coi hắn như không tồn tại, còn về phần đại thiếu gia dạy một lúc là đánh hắn, chỉ là thiếu gia đánh chỉ tỏ đau tay thiếu gia.

Vì thế mà Hàm Ngưu rất nhớ hòa thượng béo.

- Mộng tưởng của hòa thượng béo là lập tông phái của riêng mình, cho nên ông ta mới đi khắp đại thiên thế giới, cảm ngộ đạo lý, chuyến đi vừa rồi ông ta có rất nhiều cảm xúc, nên muốn tĩnh tâm để thong thả suy ngẫm, đem nó viết thành sách, nên không theo chúng ta. Nhà ta lúc não cũng náo loạn, không thích hợp cho đại sư cảm ngộ Phật học.

- Đúng thế, đại sư ở nhà ta cứ ngửi mùi thức ăn là bỏ hết kinh sách. Hàm Ngưu ngoạc miệng cười, giơ tay ra đón những giọt nước mưa lây phây: - Năm nay mưa thế này, ruộng dâu nhà ta thế nào cũng mọc rất tốt, Tịch Nhục tỷ tỷ sẽ vui lắm đây, lần sau thiếu gia phái người về báo tin để Hàm Ngưu nhé, đừng suốt ngày phái Hầu Tử.

- Thế thì phải chịu khó học, ít nhất nói năng cho gãy gọn, dặn ngươi mười câu thì ngươi quên năm, ba câu nói sai ý, truyền đạt được hai câu, thế là không được, sau này thích cô nương nhà nào, lại ăn nói vụng về khiến người ta hiểu lầm thì sao? Vân Tranh nghe Hàm Ngưu nói chuyện trong nhà, bất giác thúc ngựa đi nhanh hơn, thi thoảng nhổm người lên nhìn, dù biết chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng lòng không kìm được kích động: - Chúng ta tăng tốc thôi, hôm nay phải về được Thành Đô, đi hơn nửa năm rồi, phải về nhà nghỉ, cho ngươi nghỉ luôn một tháng thích làm gì thì làm.

Hàm Ngưu hoan hô, khẽ kẹp bụng ngựa, chiến mã tăng tốc mang theo hắn phóng về phía trước, vượt qua cả Hàn Lâm chạy lên đầu.

Dựa theo chương trình an bài trước đó, Hàn Lâm không dẫn xe ngựa đi quan đạo mà vòng theo lối nhỏ tới Hoán Hoa Khê, đây là tài sản Giáp Tử doanh cướp được, đạo phỉ nhìn thấy không sao, để quan viên thấy thì họ phát cuồng mất, đi theo Hàn Lâm còn có chủ tớ Ngỗi Minh, Cát Thu Yên, Lãng Lý Cách và Tôn Thất Chỉ, chuyến này Vân Tranh về nhà không đơn thuần.


Thành Đô là thành lớn, cho nên Thập lý trường đình ngày nào cũng kẻ đưa người tiễn tấp nập, hôm nay càng thành biển người mênh mông, Hầu Tử trở về là để báo tin cho Trương Phương Bình, khi đội xe của Vân Tranh tới được Miên Châu thì tri phủ nơi đó chuyển lời, Trương đại soái yêu cầu y phải bẩm báo chính xác ngày về, để ông ta nghênh đón.

Ông ta làm cái gì cũng thích lớn, thích ầm ĩ, gọi đó là quân tử đường hoàng, Vân Tranh thì biết thừa rồi, con người Trương Phương Bình thích phô trương thể diện.

Lúc này tâm tình Trương Phương Bình cực tốt, chỉ là một quyết định vô thức, không ngờ mang lại kết quả to lớn, nhìn Hầu Tử toàn thân giáp trụ uy nghi, vừa mắt lắm, vẫy tay gọi hắn tới, ôn tồn hỏi: - Bao lâu nữa thì tướng chủ nhà ngươi về tới nơi?

- Khởi bẩm minh công, khi tiểu nhân về báo tin thì tướng chủ nhà tiểu nhân chỉ còn cách Thành Đô chưa tới ba mươi dặm. Hầu Tử nói xong áp tai xuống mặt đất lắng nghe, sau đó đứng dậy: - Khởi bẩm minh công, chỉ còn chưa tới năm dặm nữa, ngựa phi rất nhanh, sắp tới rồi.

Trương Phương Bình cười ha hả chỉ Hầu Tử nói với quan viên và thân hào đứng quanh mình: - Mọi người xem, chỉ một tên nô phó mà cũng có bản lĩnh nghe tiếng ngựa đoán khoảng cách, nếu như có thêm nhiều người thế này, đại quân ta ắt có thể tung hoành thiên hạ.

- Lục ông, năm ngoái ngài còn tới tận phủ nha trách bản phủ đem tôn nữ tế của ngài biến thành võ quan, ngài xem đi, nay Vân Tranh lập nên kỳ tích khác nào Ban Định Viễn xưa, như thế văn võ còn khác gì?

Lục ông vuốt râu: - Phủ tôn mắt sáng như đuốc, lão tử càn rỡ rồi, tiểu tôn tế có ngày hôm nay cũng là nhờ phủ tôn.

Trương Phương Bình khách khí vài câu rồi rời trường đình tiến vào màn mưa phùn mênh mông, hô lớn: - Đội quân chiến thắng đã về tới nơi, mặt đất cũng đang rung chuyển, chúng ta hãy đi tới nghênh đón thôi.

Quả nhiên mặt đất bắt đầu rung khe khe, từ chân núi xa xa có tiếng sấm rền truyền tới, một kỵ sĩ giáp đen đeo lá cờ đỏ rực như máu xuất hiện, theo sau là hai trăm giáp sĩ cưỡi trên cao ngựa hùng dũng, cảnh tượng ấy làm lòng người kích động không thôi, bao lâu rồi đất Thục nghênh đón một đội quân chứ không phải là đóng cửa chốn kỹ?

Hàm Ngưu nhìn thấy đội ngũ nghênh đón thì ghìm cương lại, chiến mã phía dưới dựng vó hí vang xoay nửa vòng tròn đứng lại nguyên chỗ, những kỵ sĩ theo sau cũng thực hiện động tác tương tự, tức thì bốn phía tiếng ngựa tựa long ngâm, người Thục nào đã bao giờ nhìn thấy ngựa Hà Sóc cao lớn như quái thú chứ, không ai không thất kinh, một số còn biến sắc mặt, chỉ Trương Phương Bình và Lục ông không sợ mà mừng, bước lên trước đoàn người tiếp đãi.


Đội ngũ từ từ tách sang hai bên, Vân Tranh cưỡi đại thanh mã đi ra, đeo mặt nạ quỷ dữ, toàn thân giáp bạc sáng chói, áo choàng đỏ ướt nước mưa không thể tung bay nhưng ở khung cảnh trời đất âm u mưa gió, lay động khe khẽ càng gợi chút cảm giác gì đó rờn rợn.

Nhìn đoàn người đông nghìn nghịt trước mắt, Vân Tranh không khỏi sinh ra cảm giác kiêu ngạo, đồng thời nhanh chóng có hình bóng quen thuộc lọt vào mắt, là Lục Khinh Doanh, nàng mặc chiến áo hồng đào, trong cơn mưa cuối xuân, bất chợt nhớ lại cảnh lần đầu hai người họ gặp nhau, thoáng cái đã hai năm, thiếu nữ ấy đã là vợ mình, vẫn khiến tim y đập rộn như ngày nào.

Bốn mắt nhìn nhau, sóng lòng dâng trào, Vân Tranh có thể cảm nhận được Lục Khinh Doanh biết mình đang nhìn nàng, khuôn mặt đằng sau mặt nạ mỉm cười ấm áp.

Nơi nào có nàng chính là nhà, mình về nhà thật rồi.

Vân Tranh không đợi Trương Phương Bình đi tới dẵn cương ngựa, nhảy xuống, dù đó là nghi thức, nhưng nếu y tiếp nhận thì lại không biết trời cao đất dày.

Chắp tay thi lễ xong, Vân Tranh cởi mặt nạ, quay đầu quát: - Xuống ngựa!

Toàn bộ kỵ sĩ tức thì xoay người xuống ngựa, động tác đều tăm tắp, Vân Tranh rút nỏ sau lưng, mũi tên dắt ở hông, quỳ một gối xuống: - Mạt tướng viễn chinh vạn dặm, nay bình an trở về, quân mã mỏi mệt, xin đại soái cho giải giáp.

Trương Phương Bình sắc mặt cực kỳ nghiêm trang, chỉnh đai quan, búng bụi không tồn tại trên mũ, thắt lại ngọc bội, quan viên đằng sau dựa theo quan chức lớn nhỏ, xếp thành hai hàng, vòng tay chắp trước mặt, đứng thẳng như tượng trước lăng mộ.

Hiện trường vố có chút nhốn nháo liền trở nên vô cùng im ắng, Lục ông, Trịnh ông, Hoàng ông, Bành Lễ tiên sinh cùng với Lục Khinh Doanh, Vân Nhị, ba huynh đệ Tô gia và đồng song thư viện đều khom lưng tỏ ý kính trọng, lúc này Vân Tranh là đại tướng công cao trở về, không phải là thân hữu vãn bối của họ.

Trương Phương Bình nhận lấy cung nỏ, kiểm nghiệm xong, nói: - Nỏ hỏng tên gãy, đủ thấy chuyến đi quyết liệt. Giao cho Lưu Ngọc Thành thông phán mới của Thành Đô.

Tiếp đó lại kiểm nghiệm phá giáp trùy, đánh giá: - Tua đỏ nhuộm máu, sắc bén vô song, đủ thấy cường mãnh. Lại giao cho Lưu Ngọc Thành, cuối cùng cầm hộp nỏ kiểm nghiệm: - Mũi nhọn đến đâu, vạn mã theo đó, đủ thấy uy phong.

- Tướng quân uy vũ. Toàn bộ người đi đón cùng đồng thanh hô ba lần.

Trương Phương Binh vòng qua Vân Tranh đi từ đầu tới cuối đội ngũ kỵ binh, rồi quay trở lại hô lớn: - Giải giáp!