Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 5 - Chương 67: Hỉ yến (2)

Lục Khinh Doanh hậm hực quay đầu đi, không muốn nhìn bộ dạng nựng khuê nữ đáng ghét của Vân Tranh, nàng buồn vì sinh khuê nữ thì ít, buồn vì sự sủng ái vốn xưa nay thuộc về riêng mình bỗng nhiên bị đứa bé này cướp mất thì nhiều.

Đáng lý ra đại hộ sinh con, nên đi tìm vú nuôi, sai nha hoàn chăm đứa bé mới đúng, nhưng trượng phu nhất định tự mình làm, đêm mơ mơ màng màn thức dậy còn thấy Vân Tranh bế con đi đi lại lại, tự mình thay tã, tự mình cho con uống nước, trừ không thể tự cho bú thì cái gì cũng làm hết, tuy tay chân lóng ngóng nhưng chẳng biết chán.

Chuyện này hoàn toàn khác trượng phu nạp Cát Thu Yên làm thiếp hay mập mờ với Hoa Nương, Lục Khinh Doanh có đủ tự tin vào bản thân mình, sự sủng ái của trượng phu giành cho nàng chưa bao giờ sứt mẻ chút nào.

Nhưng Vân gia đại tiểu thư thì khác hoàn toàn, từ lúc nó bắt đầu phát ra tiếng khóc inh ỏi kia, Lục Khinh Doanh nhìn trượng phu chạy vào phòng nhìn khuê nữ nước mắt giàn dụa, nàng biết địa vị độc nhất vô nhị của mình không con nữa.

- Con sắp một tháng rồi, phải ăn mừng, nàng soạn danh sách đi, ta còn bảo Lão Liêu đi mời. Vân Tranh vừa đẩy nôi ru khuê nữ ngủ vừa nói:

Lục Khinh Doanh đang chùm chăn giả vờ ngủ ngồi bật dậy: - Có ai tổ chức tiệc đầy tháng cho khuê nữ chứ?

- Ta làm đấy! Sao nào?

- Phu quân của thiếp ơi, chàng muốn cả thế giới biết thiếp sinh ra một khuê nữ à, chàng tháo bốn cái đèn lồng đỏ to tướng treo ở cổng xuống đi, thiếp thân không còn mặt mũi thấy ai nữa, không sinh được nhi tử, mẹ thiếp tới thăm, câu đầu tiên đã hỏi "thế này là sao", Hoa Nương tỷ tỷ vốn trốn biệt mấy tháng cũng chạy tới cười híp cả mắt. Giờ chàng muốn thiếp thành trò cười cho cả Thành Đô nữa à? Lục Khinh Doanh muốn khóc lắm rồi, trước đó Hoa Nương một mực trốn nàng, giờ nàng trốn Hoa Nương, còn may trượng phu đặt hết chú ý lên khuê nữ rồi, nếu bọn họ mắt qua mày lại như trước kia thì nàng treo cổ mất:

Vân Tranh cười ha hả: - Nàng biết thế nào là tập tục không, là một người dũng cảm làm trước, người ta thấy hay học theo, lâu dần thành tập tục. Lão tử đây ít thiếu nhất là dũng cảm đi đầu, Vân gia sinh khuê nữ muốn tổ chức tiệc đầy tháng, lão tử xem xem kẻ nào không nể mặt khuê nữ bảo bối của lão tử. Không những làm mà còn phải làm lớn, ta sẽ đích thân mời Lưu đại nhân và lão tiên sinh tới.

- Khuê nữ của ta ra đời là kim phượng hoàng hạ xuống đất, tất nhiên phải ca vũ chào mừng. Tiểu Trùng, chăm sóc phu nhân.

Nói xong thấy khuê nữ đã ngủ, Vân Tranh hớn hở đi chuẩn bị tiệc đầy tháng cho khuê nữ, y muốn cả thế giới biết mình có con rồi, trên thế giới này có thêm một người thân, làm sao y chẳng phát cuồng?

Lục Khinh Doanh vừa mới nằm xuống, ba đứa thổ phỉ đã xông vào, đi đầu là Vân Nhị.

- Tránh ra, đừng chen lấn, ta muốn xem xem tiểu chất nữ có lớn hơn hôm qua không?

Lục Khinh Doanh tức thì ngồi bật dậy, quát: - Ba đứa xéo ngay ra ngoài, Tô Thức! Không được chạm vào tiểu muội... Miệng thì nói không thích khuê nữ, nhưng dù sao cũng là miếng thịt trên người rụng xuống, nếu để ba thằng tiểu tử tay chân lóng ngóng làm bị thương thì sao.

Cát Thu Yên đi tới, tóm cổ áo Tô Thức ném đi, lực đạo rất khéo, vừa vặn làm nó lộn một vòng là đứng lên được, Tô Triệt cũng hưởng thụ đãi ngộ tương tự, Vân Nhị nhanh như chớp chọc má chất nữ một cái rồi hớn hở chạy mất trước khi Cát Thu Yên kịp ra tay.

Lục Khinh Doanh thấy khuê nữ không bị ba tên thổ phỉ làm thức dậy, lẩm bẩm mấy câu rồi nằm xuống, mắt trơ trơ nhìn trần nhà: - Bụng ta kém cỏi, không sinh được cho lão gia một nam nhi, ngươi đừng có học ta, nhất định phải sinh nam hài, nhà ta ít người, ta không so đo chuyện đó, ngươi đừng lo lắng gì, chuyện dơ bẩn trong nội trạch còn chưa vào được nhà ta đâu.


Cát Thu Yên an ủi: - Phu nhân sinh thai đầu, ngày tháng còn dài mà, lão gia với phu nhân vẫn tình sâu ý nặng, sinh thêm vài thiếu gia không phải là vấn đề.

Tin tức Vân phủ có thêm một vị thiên kim, muốn tổ chức một yến hội chưa từng có không chân mà đi, người Thành Đô tròn mắt, lại có người đi tổ chức đầy tháng cho khuê nữ sao? Dài cổ đợi xem tiệc đầy tháng cho khuê nữ tổ chức thế nào?

Vân Tranh tất nhiên không phải là đĩnh bạc mà ai cũng thích, nên rất nhiều người đợi xem trò cười, ví dụ như vị công tử nào đó họ Chu vừa mới về, nhận được thiếp mời vứt sang một bên, y quá đắc ý rồi hay sao, lại chẳng phải là công chúa, ai thèm nể mặt một tiểu nha đầu, người ta không cần làm quá, chỉ cần nói “người không khỏe”, sai gia nhân tùy ý mang món quà tới cũng đủ mất mặt.

Người mang suy nghĩ như vậy không phải hiếm.

Vân gia vẫn tất bật chuẩn bị.

Gà vừa gáy tiếng đầu là Vân gia bắt đầu bận rộn, Liêu quản gia chỉ huy nha hoàn phó dịch quét dọn đình viện vốn thường ngày đã rất sạch sẽ rồi, sau đó mắc lều dựng rạp, còn dựng một cái sân khấu lớn ngoài đại môn để diễn tạp kỹ.

Tịch Nhục cùng phụ nhân xưởng ươm tơ bận rộn làm tiệc rượu trong nội viện, Vân gia không dùng đầu bếp bên ngoài, làm đám đầu bếp Thành Đô đang hớn hở chờ đợi một phen mừng hụt.

Cá tươi nhảy tanh tách, dê nguyên con, thịt lợn chặt riêng nạc mỡ đổ vào Vân gia như nước, đến khi bốn đại hán khiêng một con châu thui đi tới thì đám đông xem náo nhiệt ngoài cửa há hốc mồm.

Tất nhiên khách nào cũng là khách, khách không thiếp cũng vậy, hôm nay cứ tới nói một câu chúc mừng là được phó dịch Vân gia ân cần mời vào bàn ngồi ăn bánh, uống nước, xem đoàn kịch trong thành í a í ới hát hò, không khí náo nhiệt hơn cả đền thành hoàng đầu tháng.

Dương thị, mẫu thân Lục Khinh Doanh bế ngoại tôn nữ đứng trên lầu gác nhìn cảnh tượng này kinh ngạc không thôi: - Xem ra cô gia thực sự thích khuê nữ, lúc Bảo Đình ra đời cũng không long trọng như thế, mà đó là trưởng tử đích tôn của Lục gia cơ đấy.

Lục Khinh Doanh hậm hực nói: - Thì con đã bảo rồi mà, nữ tế của mẹ ghét nhất là hòa thượng đạo sĩ, vậy mà lần này mời một đống tới cầu phúc, chỉ là tuyên bố trước, kẻ nào dám nói nửa chữ thiếu cát tường là trở mặt giết người, Hàm Ngưu còn chống đao đứng ngoài cửa, khiến bọn họ mặt như chết cha chết mẹ.

Dương thị cười khúc khích, cúi xuống thơm lên trán ngoại tôn nữ: - Cô gia là người bá đạo, nếu cha con năm xưa có một phần ba uy phong đó thôi thì đám đạo sĩ đâu dám nói linh tinh.

Đang nói tới đó thì Tiểu Trùng chạy lên báo Hoa Nương tới, Lục Khinh Doanh rối rít giục mẹ mình đem con giấu đi.

- Khinh Doanh muội tử, tỷ tỷ tới chúc mừng đây.

Người chưa tới đã nghe thấy tiếng cười rồi, Lục Khinh Doanh xị mặt cảnh cáo trước: - Tỷ tỷ, tâm trạng muội không tốt, chọc quá là muội giận đấy.


- Muội tử ngốc, lão gia nhà muội cưng tiểu nha như thế, chẳng phải là để phu nhân bớt áy náy sao? Chẳng qua là biết an ủi muội cũng không ăn thua cho nên mới vòng vèo vậy. Hoa Nương ngồi xuống thân thiết nắm tay Lục Khinh Doanh:

Lục Khinh Doanh trước giờ không nghĩ ở góc độ này, đúng là thế thật, nếu trượng phu không thích khuê nữ, có lẽ lúc này mình đang chùm chăn khóc chứ chẳng phải giận nữa: - Nhưng mà phu quân muội cực thích khuê nữ, đó cũng là sự thực, nửa đêm còn lén dậy ngồi bên nôi nhìn con, nghĩ lại vừa cảm động lại buồn cười.

Hoa Nương nhìn về phía cổng lớn, Vân Tranh đang đứng đó toét miệng cười đợi khách, lại nhìn kim phượng giang cánh bay trên đầu nàng, hâm mộ nói: - Muội là người có phúc lớn đấy.

Lục Khinh Doanh nhận ra thoáng ôn nhu trong mắt Hoa Nương khi nhìn về phía cổng, không kìm được hỏi: - Vậy vì sao tỷ … Chưa nói hết bị tay bị bóp nhẹ một cái.

- Người mệnh bạc không dám hưởng phúc dày, ta từng làm những việc đáng bị sét đánh, ông trời mắt nhắm mắt mở cho ta sống tới giờ đã là khai ân rồi, nếu ta còn tham lam, e không những hại mình còn hại người xung quanh, ta sống trộm qua kiếp này, tích ít phúc đức mong sao được đứa con là thỏa mãn, nào dám đòi hỏi xa hơn.

Lục Khinh Doanh nhớ lại khi mình kết hôn, chẳng phải vẫn sợ không dám mặc áo cưới quá lộng lẫy sao, mặc dù không hiểu chuyện Hoa Nương nói tới là gì, nhưng nàng rất đồng cảm với tâm sự đó: - Khổ cho tỷ tỷ rồi.



Gần trưa, khách khứa cuối cùng cũng tới.

Không ngờ Tào Vinh lại là người đầu tiên tới chúc mừng Vân gia, theo sau là mười sáu tráng hán gồng gánh lễ vật, chuyên môn dừng ở trước đại môn một hồi cho hàng xóm bốn xung quanh nhìn rõ mới cười ha hả đi tới chắp tay với Vân Tranh: - Chúc mừng chúc mừng Vân gia thêm người, tiểu đệ vô cùng hoan hỉ, có chút quà nhỏ, tặng cho quý thiên kim.

Vân Tranh cười toét miệng, nụ cười phát ra từ nội tâm ai cũng có thể cảm thấy, đi tới kéo tay Tào Vinh: - Tiểu nữ đầy tháng làm phiền đại giá Tào huynh, ta thật không dám nhận, nhà có chút rượu nhạt, Tào huynh vào uống vài chén.

Lưu Ngọc Thành mang tới một cái xuyến bạc, rất không phù hợp với thân phận trưởng quan đứng đầu Thành Đô, nhưng khiến đám đông xung quanh lác mắt, làm sao ngay cả Lưu đại nhân cũng tới mừng đầy tháng một tiểu nha đầu chứ?

Tiếp đó Bành Lễ tiên sinh tặng cho rất nhiều búp bê đất, nghe nói do chính lão phu nhân nạn, bề ngoài đáng yêu, là món quà hiếm có.

Lục ông thì khỏi nói, kéo nguyên đội xe tới, ba lão ông ngót nghét trăm tuổi xuất hiện làm bốn xung quanh xôn xao, biểu thị gia tộc lâu đời đất Thục thừa nhận thân phận của Vân gia.

Không ít phó dịch nhà khác mang quà tới thấy cảnh tượng đó thì vội vàng chạy về nhà báo cho gia chủ đích thân tới, tránh đắc tội với người ta.

Đầu tháng ba, hoa đào vẫn còn chưa tàn, Hoán Hoa Khuê náo nhiệt chưa từng có, vố số phụ nhân dìu nam chủ nhân say khướt trở về, nhưng tây nam thì u ám, tiếng khóc than dậy đất.

***

Hết quyển!

Lời thêm, thực ra toàn bộ quyển này đã khéo gợi ý việc Hoa Nương làm trước kia rồi đấy, bác nào đoán nổi không, đoán trúng đầu tiên mình biếu ngay 1000.

À, ừm.. thì là mà... mai xin nghỉ một ngày nhé!

Chạy