Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 5 - Chương 65: Tướng chủ về nhà

Trương Phương Bình đã rời đi, tri phủ mới chưa tới, chuyện ở Vũ Thắng quân đã đâu vào đó, đạo phỉ đã diệt sạch, thế là Vân Tranh chẳng cần ở quân doanh nữa, Lục Khinh Doanh sắp sinh, y suốt ngày ở bên cạnh lão bà, làm đủ mọi món ăn khác nhau, giúp nàng trở mình, xoa bóp chân bị phù, đêm cũng tự mình đỡ nàng đi giải.

Lục Khinh Doanh thư thái nằm trong cái chậu tắm lớn, Vân Tranh đứng bên gội đầu cho nàng, phụ nhân có thai tóc nhiều dầu, phải gội thường xuyên.

Tóc của Lục Khinh Doanh rất dài, nếu như không vấn lên sẽ thả tới tận gót chân, Vân Tranh thích mái tóc dài này của lão bà, cho nên cầm cái chậu đồng nhỏ gội đầu cho nàng rất cẩn thận, rất vui vẻ.

Nhón một bông hoa nghênh xuân màu vàng nhạt nổi trên mặt nước, Lục Khinh Doanh đặt lên khóe mắt, hơi liếc mắt một cái là thấy một màu vàng mông lung, từ nhỏ nàng đã thích trò chơi này.

- Lần này chàng sẽ đi rất lâu phải không? Lục Khinh Doanh cảm thụ bàn tay nhẹ nhàng của trường phu, rốt cuộc không nhịn được hỏi, trượng phu càng chu đáo, nàng càng sợ:

- Không lâu đâu, ta giết Nông Trí Cao xong là về ngay, nửa năm là đủ, có lẽ không cần nửa năm đâu, lần này có cả mãnh tướng như Địch Thanh, Dương Văn Quảng ra tay, đánh một tên Nông Trí Cao nho nhỏ có là gì. Vân Tranh ra sức trấn an Lục Khinh Doanh:

Lục Khinh Doanh vất vả trở mình, hai tay chống chậu tắm, gác cằm mép chậu, cong môi lên: - Vậy vì sao chàng lại muốn Thôi Đạt liên hợp thương hộ đất Thục cung ứng lương thảo tới Thái Bình trại ở Quảng Nam tây lộ? Nông Trí Cao ở Thất Nguyên châu, còn cách Đàm châu một ngọn núi cao.

Đàm Châu là châu phủ cực nam mà Đại Tống có thể khống chế, tiếp theo đều là ky mi châu ( châu lệ thuộc), Lục Khinh Doanh có hứng thú lớn với bản đồ, Vân Tranh đi đâu cũng kiếm bản đồ về cho nàng, nên có thể nói là nàng nắm rõ Đại Tống như lòng bàn tay.

Vân Tranh cho tóc vào chậu, khẽ xoa nắn hai bờ vai nàng: - Người ta bảo cưới lão bà đừng cưới người quá thông minh, quả nhiên là thế. Ài, nữ nhân các nàng thông minh sẽ làm nam nhân bọn ta rất khó xử.


Lục Khinh Doanh dựa má vào cánh tay Vân Tranh: - Nghe nói nữ nhân sinh con sẽ ngốc đi một chút, thiếp sẽ nỗ lực trở nên ngu ngốc một chút, chỉ cần phu quân trở về.

- Yên tâm, ta chỉ tính tranh thủ các mãnh tướng kia diệt địch thì đi loanh quanh kiếm chác một chút thôi, chứ không định quyên mình vì nước đâu. Địch Thanh là người cổ quái, trước văn thần thì nhũn như chi chi, đối xử với võ tướng thì bá đạo ngang ngược, ta dại gì đi tranh công với ông ta, dù giết được Nông Trí Cao thì sao nào? Người thò cổ ra đợi lĩnh công nhiều như lông trâu, toàn là cấm quân, ta là sương quân, tranh thế nào, mục đích chính của ta nhân lúc Nông Trí Cao và Địch Thanh đánh nhau, ngó sang Quảng Nguyên châu xem có thu hoạch gì không?

- Chàng là tướng chủ sương quân, không phải càng nguy sao, thiếp nghe nói phàm là gặp đại chiến, chủ soái sẽ kiếm cớ chặt đầu bộ hạ lập uy đấy, không kiếm được tiền thì thôi, chàng đừng để Địch Thanh có cớ làm hại.

Vân Tranh lấy chăn quấn Lục Khinh Doanh lại, nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi chậu tắm, đặt ở giường mềm bên cạnh: - Còn chưa khai chiến đã tặng đầu cho quân địch là cách làm ngu xuẩn nhất, là biểu hiện của thiếu tin tưởng vào bộ hạ, Địch Thanh danh tiếng lớn như vậy, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đâu.

- Hơn nữa ta chạy đường Tào Vinh, tránh nằm dưới sự quản hạt của Địch Thanh, ông ta làm gì nổi ta?

Lục Khinh Doanh thò tay từ trong chăn ra, ôm lấy tay trượng phu: - Phu quân, tại sao Nông Trí Cao lại không đánh xuống Giao Chỉ mà lại đánh Đại Tống chúng ta, thiếp xem trên bản đồ Giao Chỉ rất nhỏ, nhưng cũng có đồng bằng trú phú, vì sao hắn lại bỏ qua?

Vì Đại Tống to, nhưng không phải hổ hay gấu mà là lợn béo, nên ai cũng muốn cắn, Vân Tranh chưa kịp trả lời thì cảm giác tay mình chạm vào nơi mềm mại, quay đầu sang còn thấy lão bà tinh nghích nhướng mày thách thức: - Vừa mang vấn đề khó nhằn ra hỏi ta, lại dùng nữ sắc câu dẫn ta, nàng muốn gì đây, chỉ được chọn một thôi. Nói thế nhưng không rút tay lại: - Thông tin của nàng lạc hậu rồi, Giao Chỉ mấy chục năm trước do Lý Công Uẩn lập ra triều Lý, dời đô tới Thăng Long, giờ gọi là Đại Cồ Việt. Nói cho nàng biết điều này, một quốc gia mới thành lập thì tốt nhất đừng trêu chọc vào nó, vì vũ dũng và nhuệ khí của họ vẫn còn, ai đánh là người đó xui xẻo. Cha Nông Trí Cao còn bị người nơi đó bắt sống đem về chặt đầu giữa chợ.

Cát Thu Yên nhẹ nhàng đi vào, không dám làm phiền tới phu thê họ tâm tình, chỉ lặng lẽ dọn dẹp, Lục Khinh Doanh đợi lúc Cát Thu Yên cúi xuống, nghịch ngợm chỉ chỉ bờ mông tròn như trăng rằm đó, nói thầm: - Chàng vỗ một cái đi.


Vân Tranh lắc đầu, làm thế là thiếu lịch sự, với Cát Thu Yên mà nói cũng là sự sỉ nhục: - Không nên làm thế, dù ta hay nàng đều không hay đâu.

Đợi khi Cát Thu Yên đi tới đưa trà, Vân Tranh mới hỏi: - Ta đi suốt không chú ý tới nàng, gần đây ở nhà có quen không? Dù sao sớm muộn gì cũng nạp nàng làm, không thể không gây dựng tình cảm, dù quyết định này là của y, tới giờ vẫn thấy kỳ kỳ.

Cát Thu Yên cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp: - Rất tốt, thiếp thân rất thỏa mãn.

- Ta biết nàng muốn để tang thân nhân, đó là chuyện tốt, trong nhà sẽ không ai nói ra nói vào đâu, nàng cứ bày bài vị ra, công khai tế bái, không cần che dấu gì cả, chuyện cũ đều qua rồi, không ai lật lại chuyện nừng từng làm.

Cát Thu Yên đỏ mặt, nhún mình thi lễ: - Thiếp thân biết rồi, có điều không cần làm thế, lão gia và phu nhân không chê thiếp thân, cho thiếp thân một chỗ an thân lập mệnh, thiếp thân đã cảm kích vô cùng, chút chuyện nhỏ này không dám làm phiền lão gia đâu ạ.

Vân Tranh đưa tay ra, nắm tay Cát Thu Yên kéo lại gần: - Nàng không cần nhũn nhặn với ta như vậy, nàng là Cát Thu Yên, là nữ tử sất trá giang hồ, một thanh kiếm trong tay, mười tráng hán không thể lại gần, vượt tường leo vách như đi trên đất bằng. Nhớ kỹ, đây là nhà của nàng rồi, đã là nhà thì sống thoải mái, không cần hạ mình, ngược lại, mọi người còn cần nàng bảo vệ đó. Nàng xem, ngay cả Tịch Nhục cũng dám xị mặt với ta, không vui thì cứ nói.

Càng ngặt Cát Thu Yên càng đỏ, ngay cổ cũng thành màu phấn hồng, Vân Tranh đánh rơi bàn tay đang lặng lẽ vươn tới mông Cát Thu Yên của Lục Khinh Doanh, Cát Thu Yên nhìn thấy "á" một cái che mặt chạy mất. Vân Tranh gãi đầu, y thực sự không làm sao liên hệ được nữ tử thích đỏ mặt với người đứng đối diện đàm phán với mình ở Lăng Vân độ, hiểu được nữ nhân khó hơn cả xướng tên ở Đông Hoa Môn.

- Phu quân, một vưu vật như vậy mà chàng cũng nhịn nổi, thiếp phục thật đấy. Lục Khinh Doanh thấy trượng phu giận rồi, đánh trống lảng ngay:

Vân Tranh bóp mũi Lục Khinh Doanh: - Nàng đó, ta không ở nhà thì nàng đoan trang hiền thục, ta về một cái nàng lại trái tính trái nết. Vân Nhị và Tô Thức đốt cháy rừng trúc, nàng chỉ nói qua loa, như thế là không được, ta sẽ mang chúng đi trồng lại, rừng trúc là của chung, nhiều người dựa vào nó mà làm vật dụng kiếm sống đấy, không thể xem nhẹ.

- Thiếp đền tiền rồi, không sót nhà nào, cần gì đi trồng trúc, chàng phải ở bên cạnh thiếp, thiếp sắp sinh, chàng không có nhà, thiếp không dám vào cái phòng chàng làm đâu, trắng toát ghê là, lại còn đặt chục cái đèn, bóng người loang loáng, hãi lên được.

- Được, được, ta không đi nữa. Vân Tranh đưa tay sờ bụng Lục Khinh Doanh, cái bụng to như muốn phát nổ vậy, đây là thai đầu, lúc y không có nhà, lão bà cứ lười vận động, đứa bé lớn thế này, không dễ sinh, xảy ra chuyện thì làm sao?