Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 5 - Chương 61: Đám đạo tặc kỳ quái

Mục tiêu của Vũ Thắng quân là Vinh Châu thuộc địa phận Lô Châu, thời Hán Chương đế người ta tìm ra mỏ muối đầu tiên ở đây, thế là thương cổ kéo nhau tới lập trấn, từ trấn thành huyện, nơi này chỉ bằng mỗi chợ muối, liền thành châu giàu có nhất đất Thục.

Muối mang tới cho bách tính nơi này cuộc sống giàu có, đồng thời cũng sinh ra một loại ngành nghề, đó là cường đạo.

Từ Vinh Châu theo đường thủy có thể tới thẳng Trường Giang, theo đường bộ dễ dàng tới được Thành Đô, từ đó đem muối đi khắp vùng Ba Thục, cho nên đạo tặc cũng nhiều như lông trâu, bọn chúng cướp bóc nhiều năm, giờ đã tới thời điểm thu hoạch.

Mã đội gồm một nghìn hai trăm người đi trước, xe lừa theo sau, nhưng Vân Tranh không định đợi, vì đó là nhân viên hậu cần do Thôi Đạt và Lương gia đảm nhận, nhiệm vụ của họ đều tiến hành sau đại tháng, còn trăm tên không biết cưỡi ngựa thuần túy đi theo để về thuật lại cho kẻ khác nghe mà thèm thôi.

Có Tiếu Lâm là lợi thế không nhỏ, vì ông luôn mang tới tư liệu tình báo chi tiết nhất, Vân Tranh thấy Mật điệp ti toàn lũ ngốc, nhưng riêng cái khoản giám sát nội địa thì đạt tới mức độ đăng phong tạo cực rồi.

- Nơi đó gọi là Ngưu Khẩu sơn, vị trí quan trọng nhưng địa thế thì không hiểm yếu lắm, tấn công không khó, đám người này nói ra còn liên quan tới Cao Đàm Thịnh, năm xưa ông ta dựa vào một cây thương sắt, đánh khắp đất Thục vô địch thủ, Diêm phỉ cũng phải cúi đầu, vì dễ quản lý, Cao Đàm Thịnh chuyên môn thành lập một đường khẩu ở đây, xem như thế lực ngoại vi.

- Đám người Ngưu Khẩu Sơn sau khi nghe Cao Đàm Thịnh chết thì đã tự lập làm vương, thủ lĩnh hiện giờ tên là Khúc Vũ Nghĩa, thủ hạ không dưới sáu trăm tên. Lô châu, Vinh châu liên thủ truy quét ba lần đều vô ích, thế nên đừng coi người ta là kẻ ngốc, người ta biết bọn chúng giàu có, chỉ là không thể diệt được thôi, ba lần truy quét đều bị lộ tin, hai lần chúng trốn, một lần trúng mai phục, Trương tri phủ suýt mất mạng, nên ngươi mới dễ dụ được người ta.

Vân Tranh thò tay xin bản đồ, Tiếu Lâm trừng mắt: - Ngươi nghĩ nơi nào cũng có bản đồ chắc, nếu không phải vì nó nằm trên yếu đạo vận chuyển muối thì cái tên cũng không có.

Nhún vai, không có thì thôi, chẳng qua lão bà có cái sở thích sưu tập bản đồ nên mới xin chứ ta thèm vào, Vân Tranh ngẩng đầu nhìn rặng núi mênh mông trước mắt, bên ngoài núi không cao lắm, sườn núi thoai thoải không dốc, nhưng càng nhìn xa hơn thì núi càng cao, càng hiểm trở.

Còn ba mươi dặm nữa là tới Ngưu Khẩu Sơn, dừng lại thôi, chúng mà biết mình tới chuồn vào rừng núi thì mình chẳng làm gì nổi.


Tình thế không rõ thì tất nhiên phái tiểu đội đi do thám, Tiếu Lâm dẫn đôi đầu, Ngô Kiệt là đội thứ hai tiếp ứng, còn Vân Tranh ở lại trong doanh, thứ không phải sở trường, tuyệt đối không lanh chanh làm gì.

Mười hai người đi trên con đường nhỏ dưới ánh tịch dương, đến được gần Ngưu Khẩu sơn thì trời đã tối đen, hôm nay là mùng tám, trăng thượng huyền xuất hiện ở phía tây, tuy chỉ có hai canh giờ rồi sẽ biến mất, với bọn họ cũng đủ rồi.

Trời lạnh căm, mặt trời lặn xuống không lâu, sương liền từ từ bốc lên, lan đi khắp mặt đất như con rắn âm lãnh, Vân Tranh không cho đốt lửa, toàn bộ Giáp Tử doanh ai nấy siết chặt cổ áo, ban ngày cưỡi ngựa đi nhanh đã tiêu hao rất nhiều nhiệt lượng, giờ ngừng vận động liền lạnh run người.

- Ngủ đi. Một quân đầu quát nhỏ mấy tên tân binh đang thì thầm với nhau, trước đại chiến, nghỉ ngơi là vô cùng quan trọng.

Vân Tranh quấn mình trong áo lông cửu, lúc này nghĩ gì cũng vô ích, tên lên cung không thể không bắn, Khúc Vũ Nghĩa là người thế nào không biết, cũng không muốn biết, y chỉ biết Vũ Thắng quân rất cần tài phú của bọn chúng duy trì, nên trận này ngoài chiến thắng thì không cho phép kết quả nào khác xuất hiện.

Hầu Tử nằm bên cạnh nghe tiếng hô hấp đều đặn kéo dài của thiếu gia cũng yên tâm hơn, dù trải qua rất nhiều trận đánh, nhưng hắn vẫn thấy căng thẳng, còn về Hàm Ngưu thì căn bản đứt mất thần kinh căng thẳng rồi, ngáy như kéo bễ, nghe chỉ bực mình. Liêu quản gia cũng nói Hàm Ngưu là tên phổi bò, vậy phải dùng từ nào hình dung thiếu gia đây, à, hình như phu nhân có nói rồi, hình như là lòng dạ sắt đá, đúng, đúng là bốn chữ đó.

… …

Sáng hôm sau Tiếu Lâm trở về mang theo tấm bản đồ đơn giản, đúng như tin tình báo trước đó, Ngưu Khẩu Sơn chẳng có chỗ nào hiểm yếu, chẳng qua vì bóp chẹt đường chuyển muối nên Khúc Vũ Nghĩa mới đặt sào huyệt ở đây, Vân Tranh xem bản đồ mà nhíu mày, một tên đạo tặc dựa vào cái gì mà to gan như thế?

Tuần kiểm Vĩnh Châu bị gọi tới, chắp tay trả lời: - Bẩm đô giám tên này là dư nghiệt của Di Lặc giáo, năm Khánh Lịch thứ bảy bị Cao Đàm Thịnh đánh bại nên đều hàng đi theo, xây dựng bảo lũy ở Ngưu Khẩu Sơn, đều ỷ vào thế lực của Di Lặc giáo nên tác oai tác quái, sơn trại dài tới ba dặm, một mình Khúc Vũ Nghĩa không đủ sức làm việc đó, nay Di Lặc giáo đã bị diệt, nhưng thế lực của hắn cũng đã hình thành nên địa phương mới không làm gì được.


Lời giải thích này xem như cũng hợp tình hợp lý, Vân Tranh phẩy tay: - Hàm Ngưu, trông coi vị tuần kiểm này, trước khi đại chiến kết thúc không cho đi.

Viên tuần kiểm tức giận định tranh cãi vài câu, Hàm Ngưu đã xách cổ hắn như gà con lôi đi.

Ngô Kiệt cũng đã dẫn đội về tới nơi, ghé tai Vân Tranh nói: - Tướng chủ, cực kỳ quỷ dị, Ngưu Khẩu Sơn rất rộng, nhưng phòng thủ thì rất hời hợt, có mấy chòi canh nhưng đám canh gác còn ngủ gật, từ đêm đến sáng không có đội tuần tra đi lại, không hề giống như quân báo của Lô châu, một đám lão phỉ lâu năm lẽ nào không có ý thức phòng ngự, không sợ quan quân tập kích?

Vân Tranh không thèm suy nghĩ nhiều: - Cứ dựa theo phương thức tác chiến tiêu chuẩn của chúng ta mà hành động, Lô châu đã phát lệnh thảo phạt rồi, chúng ta chấp hành là được, mức độ chiến đấu giảm xuống một cấp bậc, không lấy sát thương làm mục tiêu cao nhất.

Tiếu Lâm ngớ ra: - Tác chiến kiểu gì mà không lấy sát thương làm mục tiêu.

- Là đả kích kẻ địch ở mức độ có giới hạn trong phạm vi giữ an toàn cho bản thân, chúng lâm vào đường cùng thì không mạo hiểm truy đuổi chứ sao.

Tiếu Lâm bị Vân Tranh làm nghẹn họng, nhưng tư tưởng của Vân Tranh được toàn bộ Giáp Tử doanh kế thừa quán triệt, bọn họ tác chiến không cần vinh diệu, không cần đẹp mắt, ai cũng coi giết được địch trong khi mình an toàn là cảnh giới tối cao, rất thích hợp với đám sương binh non gan lại tham tiền này.

Giáp Tử doanh có một loại máy ném đá cỡ nhỏ, đó là kết quả từ cuộc vận động "giết địch mà vẫn an toàn" của Vân Tranh, khiến sinh ra đủ thứ công cụ kỳ quái, một quân tốt cường tráng có thể vác theo người, máy bắn đá này, tất nhiên không thể ném cái hũ đi quá xa, nhưng trong vòng một trăm bước thì quá đủ.

Hũ sứ chứa thuốc nổ uy lực không xem thường, tuy không thể phá thành, nhưng nếu hũ nổ trên không trung, mảnh sứ vỡ sẽ tạo ra sát thương rất lớn, từ khi đem bí phương thuốc nổ nộp lên cho hoàng đế, Vân Tranh có thể thoải mái, công khai nghịch thuốc nổ theo ý của y rồi.

Sương mỏng bao phủ Ngưu Khẩu trại, đó là một tiểu sơn trại tĩnh mịch, Vân Tranh đứng trên ngọn đồi nhỏ gần đó nhìn xuống, thấy trong trại lác đác bóng người, mấy con gà dậy sớm kiếm ăn, còn có cả con gà trống nóng vội nhảy lên chuồng gà chuẩn bị ngửa cổ ca vang.

Ngô Kiệt phất chiến kỳ màu đỏ, hơn trăm hũ đen mang theo đốm lửa bay vào cái trại.

Ba tên đại hán áo gai ngủ gật trên tháp canh bị tiếng máy bắn đá làm giật mình thức dậy, tuyệt vọng nhìn cả trăm cái hũ đang ném tới, mặc dù chúng không biết đó là cái thứ gì, nhưng trực giác biết rằng, đó dứt khoát không phải thứ tốt lành.

Bọn chúng nhắm mắt lại, không ai cầu xin, cũng không gào thét, giống như con dê bị trói trên giá, chỉ biết rơi lệ nhìn đồ tể.