Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 5 - Chương 42: Tri kỷ

Bên cạnh Vân Tranh không có nữ nương, Hoa Nương đích thân ra tay, bên cạnh Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng không có nữ tử hầu hạ, hai tên đó ăn uống tưng bừng, chỉ là thi thoảng lại nhìn đám thuộc hạ của Tào Vinh vô cùng hâm mộ, nhất là Tào Vinh rất thoải mái bên hôn một cái, bên sờ một cái, vô cùng vui vẻ.

Hoa Nương có vẻ rất thích mấy màn biểu diễn “quỷ đạo” của Tào Vinh, đôi mắt long lanh, má phấn bừng bừng, vỗ tay reo hò như cô gái nhỏ, có điều vẫn không quên phận sự của mình, bóc vỏ nho đưa tới tận miệng Vân Tranh, còn cười chúm chím “a” một tiếng rất dễ làm người ta có ý nghĩ không lành mạnh.

Vân Tranh há to mồm, muốn ngoạm luôn cả ngón tay trắng trẻo của nàng, nhưng Hoa Nương bỏ tọt quả nho của mình vào mồm y, rồi rụt nhanh lại, ưỡn ngực lên nhìn Vân Tranh thách thức.

- Tỷ tỷ, cô đã từ chối ta rồi thì đừng quyến rũ ta nữa có được không hả?

- Ai quyến rũ ngươi, người ta bỏ tiền để tỷ tỷ tiếp khách, đương nhiên phải làm hết sức. Hoa Nương đánh mắt sang phía Tào Vinh đang bóp mông nữ nương làm nàng kêu ré lên: - Nếu ngươi không thích, vậy tỷ tỷ sang bên kia nhé?

Trương Khác nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của nàng, khẽ vuốt tóc xõa trên trán cô, giọng dịu dàng: - Ta nói nghiêm túc đó, rốt cuộc quan hệ của hai chúng ta nên như thế nào đây?

Hoa Nương luôn né tránh chuyện này, nếu Vân Tranh bóc trần ra rồi, không thể không đối diện, tấm thân đầy đặn dựa vào lồng ngực rắn chắc của Vân Tranh, ngẩng đầu nhìn cặp mắt sáng ngời như ánh sao của y: - Gà nhép, tỷ tỷ thừa nhận ở bên cạnh ngươi luôn rất vui vẻ, ngươi giúp tỷ tỷ nhanh chóng trở lại cuộc sống nhân gian, tỷ tỷ cũng thích ngươi, nhưng đó không phải thứ tình cảm khiến người ta xa nhau khắc khoải nhớ nhung, dừng lại như vậy đi, để mỗi khi nghĩ tới nhau cũng chỉ nở nụ cười chứ không phải sự dày vò khổ sở, không ai ràng buộc ai, thế không phải tuyệt vời nhất sao? Nam nhân các ngươi có câu quân tử chi giao nhạt như nước, chúng ta cũng như vậy đi, để tỷ tỷ làm tri kỷ của ngươi là được rồi.

Vân Tranh hơi ngây ra, quả nhiên Hoa Nương là chuyên gia trong mối quan hệ nam nữ, nàng thấu triệt hơn mình nhiều, bản thân Vân Tranh cũng có cảm nhận như vậy, mỗi khi ở cạnh Hoa Nương, y luôn tràn ngập kích động, nhưng khi chia tách, lại không nhớ tới nhiều lắm, có nhớ tới không có cảm giác da diết như nhớ tới Lục Khinh Doanh.

Như thế có lẽ trạng thái này là tốt nhất.


Nhìn Hoa Nương nép mình trong lòng, không có sự phấn khích của tình dục chỉ có cảm giác thoải mái dễ chịu, chỉ là trạng thái “thăng hoa” đó kéo dài không lâu, da thịt ấm áp thơm tho của nàng làm người ta không nảy sinh lòng hươu dạ vượn cũng khó. Lại nói chẳng phải thời hiện đại cũng có loại quan hệ nam nữ không ràng buộc này sao, người ta gọi là bạn tình, nghĩ kỹ thì bọn họ giữ quan hệ này cũng có cái hay, có câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng vụng trộm, Hoa Nương không ngại thì mình cũng chẳng lịch sự, cho Lão Tiếu mở hiệu bán nón xanh cũng vui lắm …

- Á!

Đang suy nghĩ linh tinh bất thình lình bị Hoa Nương nhéo cho một cái làm Vân Tranh kêu ra tiếng.

Hoa Nương mắt hạnh trợn trừng, tên tiểu tử này nhất định đang nghĩ tới chuyện bậy bạ, nàng quá hiểu mà.

- Vân huynh, chiếu cố tới tâm trạng của tiểu đệ được không? Tào Vinh cười khổ nói vọng sang: - Tiểu đệ khao khát Hoa mỹ nhân nhưng có cơ hội gần gũi, huynh đắc thủ cũng không cần thể hiện trước mặt tiểu đệ chứ.

Đám nữ nương càng trợn mắt há mồm, lão bảo tử xưa nay chưa bao giờ tiếp khách, đừng nói chuyện ngả ngớn với nam nhân như thế, chẳng lẽ thiếu niên kia và lão bảo tử có quan hệ không thể nói ra?

Hai người bị ánh mắt bốn phía chiếu vào, không khỏi có chút xấu hổ, Vân Tranh nâng chén rượu lên chữa ngượng.

Hoa Nương thoáng đỏ mặt, rất nhanh khôi phục tự nhiên, đứng dậy cười khúc khích: - Hôm nay được chứng kiến tài nghệ phía Tào công tử, xem ra Hoa Nương cũng phải chuẩn bị một chút, không để mất uy danh Linh Tê Các được, nữ nhi, đi theo mẹ nào.

Đám nữ nương líu ríu đứng dậy đi theo Hoa Nương.


- Ha ha ha, vậy tại hạ rửa mắt chờ đợi. Tào Vinh lưu luyến nhìn theo bóng lưng tha thướt, vòng eo nhỏ nhắn yểu điệu thướt tha, cặp mông vừa tròn vừa cong, đong đưa của Hoa Nương, xem tình hình vừa rồi mình vẫn có cơ hội chinh phục con hồ ly tinh xinh đẹp này, chẳng qua trước đó chưa mò đúng mạch thôi, đợi nàng vừa đi khuất, bất ngờ rời chỗ ngồi, chạy tới trước mặt Vân Tranh: - Vân huynh, hai ta mới gặp như đã quen lâu, có một việc này muốn cầu, mong Vân huynh cứu mạng.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tào Vinh không giống giả bộ, Vân Tranh vội đỡ hắn lên: - Huynh đã nhậm chức đô giám Vĩnh Hưng quân, còn ta là đo giám Vũ Thắng quân, cùng trong quân huynh đệ tương trợ là chuyện tất nhiên, vì sao Tào huynh phải kinh hoàng như thế?

- Vân huynh không biết, tiểu đệ ở Đăng Châu đại bại, tổn thất hơn hai nghìn tướng sĩ, quan gia vốn muốn đầy tiểu đệ đi Quỳnh Châu, về sau tỷ tỷ ta phải khóc với quan gia, nên mới thu hồi thánh lệnh, lần này đô giám Vĩnh Hưng quân bỏ trống liền an bài đệ vào, Vân huynh, đệ thề, tuyệt đối không hề có ý định tranh chức vị này với huynh, mà do đám lão đại trong triều muốn đưa đệ vào cái ghế đó, mong huynh trưởng đừng trách.

Chuyện thế này để trong lòng là được rồi, cần gì nói ra, người ngu xuẩn đến mấy cũng không thẳng thắn như vậy, mình là cái gì đâu khiến hắn phải sợ chứ, Vân Tranh nghe vậy càng sinh nghi kẻ này giả heo ăn thịt hổ.

- Tào huynh nặng lời rồi, Vân mỗ xuất thân thảo mãng, được bệ hạ cho chức đô giám thực quyền tòng ngũ phẩm đã là quá nhiều, đâu dám hi vọng xa hơn. Tào huynh xuất thân cao quý, lại là hậu đại tướng môn, nắm giữ Vĩnh Hưng quân là phải lắm.

- Vĩnh Hưng quân vốn là cấm quân, nguồn gốc sâu xa, chiến công hiển hách, quan hệ nhân tế bên trong đó phức tạp, bên đầu có vô số quan cao, kẻ xuất thân thảo mãng như Vân mỗ làm sao có thể giải quyết được.

- Vũ Thắng quân thì khác, nó thuộc về phủ Thành Đô, nhờ phủ tôn ưu ái nên Vân mỗ mới miễn cưỡng có tiếng nói, ta luôn có mong muốn lập nên một đội cường quân, mà viết chữ lên giấy trắng tất nhiên đơn giản hơn viết lên tờ giấy bị người khác viết qua. Vậy nên Tào huynh làm đô giám Vĩnh Hưng quân, cải tổ Vũ Thắng quân, mọi người đều vui, các vị tướng công trên triều đường nhìn xa trông rộng, Vân mỗ bội phục vô cùng.

Vân Tranh nói vô cùng thành khẩn, đem cả nguyện vọng cải tổ Vũ Thắng quân nói ra, trong tình thế không rõ ý đồ của đối phương thì tốt nhất thì nói thật, nói ra trước ít nhất tránh chuốc lấy một kẻ thù không đáng, Tào Vinh là kẻ thành sự không đủ, bại sự có dư, nếu không Tào hoàng hậu mà than vãn bên gối quan gia vài câu, chuyện sẽ thành be bét.

- A, thì ra các vị đại lão an bài như vậy, hại tiểu đệ lo sợ, cứ nghĩ mình làm hỏng đại sự của Vân huynh, khi nhận lệnh này lại nghĩ tới chiến tích phong vân của Vân huynh, cứ như bị một gậy vào đầu, sợ tới mất ăn mất ngủ.

- Vân huynh xem, vóc người của đệ làm sao gánh vác được việc lớn, khi nào Vân huynh thấy Vũ Thắng quân không đủ khiến con giao long huynh đủ sức vẫy vùng, cứ nói một tiếng, tiểu đệ lập tức bỏ ấn từ quan nhường đường, quyết không làm đá chắn đường Vân huynh.

Tên này càng khúm núm, Vân Tranh càng cẩn thận: - Giao long gì chứ, ta có thể thành một con rắn được bệ hạ nuôi trong ao nước đã là may mắn rồi, Vũ Thắng quân có một vạn quân tốt, ba vạn gia quyến, muốn giải quyết được vấn đề cái ăn cái mặc cho chừng này người đã đủ ta vất vả vài năm.

- Ài, hai chúng ta đều đầy bụng những điều không muốn, cứ cạn chén đã, từ mai ta phải bôn ba nuôi sống mấy vạn cái miệng ăn kia, huynh đệ chúng ta muốn gặp nhau cũng khó.