Vân Nhị cãi nhau chán chê với Hoa Nương rồi vác cái mặt cau có ngồi vào bàn ăn, khỏi nói là bị thua rồi, chẳng lạ, đến Vân Tranh còn chẳng đối phó nổi nữa là, ai bảo tự chuộc khổ vào người, Vân Đại nhìn thấy vẫn ăn ngon lành. Vân Nhị lấy bánh bao trút giận, mỗi cái chỉ cắn một miếng, chẳng mấy chốc bánh bao trên bàn cái nào cũng thiếu một góc, Lục Khinh Doanh không cản, chỉ sai nha hoàn đem bánh bao thu hết lại, khi nào Vân Nhị đói thì hâm nóng cho ăn, chưa ăn hết bánh bao thì không cho ăn cái khác, Hoa Nương được một phen cười đau bụng.
Vân Tranh bê bát canh lên, mắt thì liếc nhìn Cát Thu Yên cười thần bí, Lục Khinh Doanh trưng ra bộ mặt cao thâm khó lường, thật không hiểu nổi nữ nhân, rõ ràng lão bà mình hận muốn chết, lại tỏ ra cực kỳ chiếu cố Cát Thu Yên, cái bánh bao đùn qua đẩy đẩy lại sắp nát ra rồi.
Tiếu Lâm tiến bộ hơn nhiều, ít ăn mặc râu tóc không khiến người ta hiểu lầm là ăn mày nữa, ngồi vào bàn cầm lấy cái quẩy, nói: - Sư huynh ta đi rồi, không biết là đi đâu.
Vân Tranh gật đầu, Hàn Lâm còn đi đâu được nữa, thời gian tới ông ta nhất định phải viết rất nhiều văn thư, chỉ cần tấu chương của Lưu Ngọc Thành đưa lên, thế nào cũng gây sóng gió lớn trong triều, thành lập thiếu niên quân lúc đó chỉ giống nổi hứng bất chợt, nhưng sẽ là cả cuộc cải cách quân sự chứ không đùa chơi.
Hòa thượng béo nói đúng, chuyện quốc quân đại sự mà dính mình vào là biến thành trò hề, ai mà ngờ một chuyện quan trọng như vậy phát sinh bởi mấy tên say rượu, nói còn chẳng ra lời.
Chẳng rảnh mà quản chuyện đó, với Vân Tranh thì thành hay không cũng được, y chỉ muốn xem khí phách của hoàng đế thế nào, không có khí phách thì làm gì cũng thất bại.
Ăn xong lững thững đi về hậu viện, về nhà rồi, cái tính lười nó lại trỗi dậy, chỉ muốn nằm ườn một chỗ, chẳng muốn làm gì cả.
Lúc đi thì là đầu tháng tám, lúc về đã là cuối tháng ba, cuối xuân rồi, có lẽ hôm qua là trận mưa xuân cuối cùng, nắng Thành Đô đã không còn mơn man như tơ nữa, mà bắt đầu dữ dội, sau một ngày mưa lấy hết sạch mây, hôm nay không có cái gì ngăn cản được mặt trời nữa, thế là mới sáng ra không lâu mà mặt đất đã nóng hầm hập.
Vân Tranh nằm trên ghế tựa vờ ngủ, mắt ti hí mắt nhìn vóc dáng mạn diệu yêu kiều của Lục Khinh Doanh, lão bà trên 20 rồi, cơ thể đã phát triển hoàn mỹ, toàn thân trên dưới ngập tràn hơi thở thanh xuân, bầu ngực căng tròn mê người cùng cặp chân thon dài khiến người ta không sao dời mắt được. Hôm nay thay đổi, không mặc yếm màu phấn hồng nữa, mà đổi thành màu lục nhạt, vì nàng ở nội trạch không cần chú ý nhiều, non nửa bầu ngực thấp thoáng sau cổ áo cài thiếu vài cái cúc, tay phe phẩy quạt mỹ nhân, phe phẩy quạt cho mình và trượng phu.
Không phải không phát hiện ra đôi mắt gian như trộm của trượng phu, biết lâu rồi, có điều chẳng thèm để ý, Lục Khinh Doanh còn cố ý ưỡn ngực, làn hai ngọn đồi càng bắt mắt.
Vân gia trước kia cứ nháo nhào, nửa năm qua dưới “bàn tay sắt” của Lục Khinh Doanh đã đâu vào đó, như ở hậu viện tuyệt đối không có chuyện nam nhân nào ngoài Vân Tranh được ra vào, tiểu thúc cùng Tịch Nhục cũng dọn ra ngoài ở rồi, không phải vì thời tiết nóng nực, nên nàng ăn mặc hết sức mát mẻ, mà để chiều lòng trượng phu thôi.
Đến khi Hoa Nương đong đưa đi tới thì Vân Tranh có muốn vờ ngủ cũng không được, mắt chữ O một chữ A, nhìn theo từng bước chân nàng, vóc người nóng bỏng, lại mặc váy sa trong mờ mờ, đến ngay cả quần lót đỏ cũng nửa ẩn nửa hiện, nhìn là muốn bốc hỏa, lão bà mình quá lắm chỉ dám mở vài cái cúc áo, nữ nhân này không khác gì mặc mỗi yếm lót, lộ ra bờ vai cánh tay trần, chiếc yếm sen hồng bóp chặt bộ ngực căng tròn, nữ nhân sắp ba mươi rồi mà ngực chẳng hề có cảm giác chảy sệ, vẫn hừng hục sức sống, hình như còn có hai chấm nhỏ gồ lên.
Đôi mắt hạnh phát ra thu ba xao động, câu hồn nhiếp phách, chiếc mũi nho nhỏ khe khẽ hít thở, đôi môi căng mọng khiến người ta chỉ muốn lao vào ngấu nghiến.
Nữ nhân này muốn gì thế này, quyến rũ lão tử à, có biết hiện lão tử đang hỏa khí rất vượng không?
- Khinh Doanh muội muội, thấy áo sa này của tỷ tỷ có đẹp không, Hoa Nương chẳng để ý Vân Tranh nhìn mình như sói đói, đắc ý xoay một vòng trước mặt Lục Khinh Doanh, làm đôi chân ngọc thon dài thấp thoáng, bên mép váy thả tua làm người ta nhìn vào càng tăng thêm phần phiêu dật, bay bổng.
Lục Khinh Doanh đứng dậy bỏ quạt xuống, kéo váy Hoa Nương nhìn thật kỹ, khen không ngớt miệng: - Tỷ tỷ may ở đâu thế, thật là đẹp.
- Do tức phụ Xảo gia may đấy, cả Thành Đô chỉ có một bộ thôi. Hoa Nương nói tới đó nhặt cái quạt của Lục Khinh Doanh lên, ném vào đũng quần của Vân Tranh, che cái thứ kia đi, dựng đứng lên rồi, thật chướng mắt.
Lục Khinh Doanh mặt đỏ bừng bừng, mắt trợn trừng lườm trượng phu cháy mày, vừa rồi nhìn trộm mình cũng không bêu xấu như vậy, kéo Hoa Nương vào phòng rồi đóng sầm cửa lại
- Đóng cửa làm cái gì, đằng nào lão tử cũng nhìn thấy hết rồi. Vân Tranh hậm hực hét vào cửa rồi co cẳng chay, không quên xách theo ấm trà, chuẩn bị tới tìm Tô Tuân đánh cờ, hừ hừ, Hoa Nương chết tiệt, ở đó đối phó với lão bà vỡ lọ dấm của ta đi, ức hiếp ta thì ta mách... lão bà.
Từ sáng tới giờ, đến một người bái phỏng cũng chẳng có, huynh đệ Tô Thức, Tô Triệt hay quấy phá nhất cũng không tới, cùng Vân Nhị bị giữ ở lại Tô gia rồi, nghe đâu đang được Tô Tuân huấn luyện đặc biệt, học không được là kết cục thê thảm.
Từ khi Lam Lam bỏ đi làm thải nữ, Tô Cảnh Tiên cứ vậy sa sút không sao gượng lại được, chẳng còn tâm tư đọc sách, Tô Tuân buồn bã đưa nhi tử về quê ở Mi Sơn chiếu cố gia nghiệp, rời xa vùng đất thương tâm, xốc lại tinh thần, chỉ là ông cũng không ôm nhiều hi vọng, hiểu con không ai bằng cha, đứa nhỏ này thường ngày lầm lì ít nói nhưng là đứa nặng tình nhất.
Vân Tranh đẩy đại môn Tô gia bước vào, chưa tới hoa sảnh đã nghe thấy cái giọng vang vang của Tô Tuân: - Thơ là để diễn đạt tâm tư ý chí, ca là để thơ thêm thấm vào lòng người, vũ làm thi ca thêm sinh động. Ba thứ đó xuất phát từ tâm, sau đó nhạc khí mới theo sau mà xuất hiện.
- Thi ca đã xuất hiện từ thời Nghêu Thuấn, lão phu cho rằng nó là do khẩu ngữ biến hóa mà thành, thời viễn cổ Thương Hiệt tạo chữ, vì thuận tiện ghi nhớ lời người khác nói, liền cố tình lựa chọn lời phát âm tương đồng để kết thúc câu, đó là vần điệu nguyên thủy, chính là thi ca. Thi ca là để thể hiện học vấn cao thâm, đem mình tách biệt với bình dân, cố ý tăng thêm độ khó của phương thức nói chuyện.
- Mặc dù có biện pháp đối phó, như Lạp ông đối vận mà Vân Tranh dạy các ngươi, đó là một thủ đoạn tuyệt đối không thể dùng. Vân Việt, Tô Thức, Tô Tiệt, ba đứa các ngươi dám dùng thủ đoạn này, cẩn thận lão phu dùng gia pháp, vì cái thứ thơ cố ghép chữ ghép vần ấy vào nhau chỉ được cái đọc thuận miệng còn không có giá trị, nó không có linh hồn ...
Hết hồn, sao mình lại bị đem ra làm ví dụ phản diện thế này, đoán chừng thường ngày Lão Tô đem mình ra làm gương xấu không ít.
Lão phó mang tới cho Vân Tranh một cái ghế, Vân Tranh đặt ấm trà lên bàn, đợi Tô Tuân dạy học xong thì đánh cờ.
Phương pháp giáo dục của Tô Tuân thì Vân Tranh không bình luận, người ta dạy ra hai nhi tử thiên tài Tô Thức, Tô Triệt cơ mà, còn về phần người ta công kích mình thì coi như điếc, người chửi sau lưng mình nhiều lắm.
Một lúc sau nghe lão phó vào báo, Tô Tuân mặc một bộ trường sam xanh nhạt, mồ hôi đầm đìa từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa nói với ba đứa học sinh: - Không được đi bơi, không được đi trộm dưa nhà người ta, càng không được chạy tới chỗ phụ nhân giặt giũ nhìn trộm, nếu không sẽ dùng gia pháp.