- Tướng chủ, thế này, chẳng lẽ chúng ta bị lừa? Bành Cửu toát mồ hôi: - Chúng ta mau mau phái người bắt chúng lại mới được.
Vân Tranh lại cười phá lên, xua tay: - Không cần may mà chúng ta không tham, chỉ cần tiền tài thôi, không hứng thú với nữ nhân đó, giờ ả chạy rồi không phải tốt à, núi Không Động là của thiên hạ của chúng ta, ha ha ha,
Bành Cửu thay đổi lập trường nhanh như chớp, khúm núm nói: - Vâng, vâng, tướng chủ anh minh vô cùng, thuộc hạ bội phục, giờ mang tiền về cho bà nương hài tử ăn no mặc ấm mới phải, còn một nữ nhân chạy đi đâu cũng có sao, chẳng thể gây sóng gió gì được.
Vân Tranh càng cười lớn: - Đúng là thế đấy, Cái Thiên vương ngươi giết người vô số, gây họa Hà Đông mấy chục năm, nay ngươi bị bắt sống, là lúc công lý thực thi, đại án khép lại, có vài kẻ chạy mất xá gì.
Đang cười thì Hàn Lâm mang cái bộ mặt cá chết tối tăm của ông ta đi vào.
Việc đầu tiên ông ta làm là giật lấy cái chùy của Lương Tiếp, ra tay như chớp, sau bốn chùy, Cái Thiên vương gục xuống như bùn nhão, mặt tái nhợt vì đau đớn, nhưng không kêu câu nào, tứ chi đều quặt đi theo một góc độ kỳ dị, Hàn Lâm đã đánh gãy tứ chi hắn rồi.
Vứt chùy đi, Hàn Lâm cầm lấy sợi xích giật một phát, Vân Tranh kinh hãi phát hiện, xích sắt bị người ta cứ sắp đứt, mồ hôi vã ra như tắm, nếu mình cho Cái Thiên vương thêm thời gian, tên này chắc chắn sẽ thoát.
- Hầu Tử khi đưa Tần Lũng và Mị Nương rời đi, tới Minh Tuệ thiền tự, Mị Nương nói với Hầu Tử, Cái Thiên vương sắp thoát rồi, ngươi chân tâm đối xử với người ta, nhưng người ta lại đề phòng ngươi. Hàn Lâm lạnh lùng nói: - Ngươi nghĩ bọn chúng là anh hùng hảo hán à, chẳng qua là đám giặc hại nước thôi, lần sau gặp loại ác tặc này, không nên có chút thương hại nào, đừng để chúng lừa.
Nói xong nắm dây xích kéo Cái Thiên vương đi, xương hắn bị Hàn Lâm đánh gãy, đâm cả ra ngoài thịt, tiếng gào thê thảm đó khiến cả Bành Cửu và Lương Tiếp đều bịt tai vì không chịu nổi.
Nghĩ cũng phải, vì đám cường đạo này nên biên quân đối phó với giặc ngoại sâm càng thêm khốn khó, Hàn Lâm đương nhiên hận thấu xương, Cái Thiên vương xem chừng khốn khổ rồi.
- Thu thập gì thì nhanh lên, Mã Kim Hổ sắp quay lại đấy.
Hàn Lâm lên cơn thì tốt nhất là đừng trêu chọc vào, Vân Tranh tập trung vào chuyên môn, thích nhất là vàng cám, mang về có thể đúc thành đĩnh vàng, trân châu to bằng trứng vịt cũng thích nhất, vì Lục Khinh Doanh thích trang sức trân châu hơn bảo thạch, mang thứ này về tặng nàng, nói không chừng... Chỉ nghĩ thôi Vân Tranh thấy ngứa ngáy rồi.
Thế là hộp trân châu có hai viên xanh nhạt chui vào ống tay áo Vân Tranh, Bành Cửu nịnh bợ lấy trên giá một viên bảo thạch đỏ rực như lửa đưa cho Vân Tranh: - Tướng chủ, cái này rất tương xứng với thân phận phu nhân.
Vân Tranh gật gù, lấy thêm một chuỗi vòng cỏ, một cái trâm hoa hồng mang phong tình Tây Vực, rồi chắp tay sau đít bỏ đi.
Đợi tướng chủ đi rồi, nụ cười Bành Cửu biến mất, mặt âm trầm nói với mọi người: - Quản tốt cái tay của mình nếu không muốn cả nhà bị đuổi ra khỏi quân doanh.
Có kinh nghiệm một lần ở Triệu Công sơn rồi, mọi người thực sự không dám tùy tiện lấy đồ, hơn nữa tướng chủ chẳng để ai chịu thiệt, lần trước khuê nữ Lại lão đầu thành thân còn được Hầu Tử mang tới bộ trang sức, do phu nhân cho làm của hồi môn.
- Thiếu gia, rốt cuộc là ai nói dối, lão bà là của ai? Lên giếng rồi Hàm Ngưu vẫn chưa hiểu:
- Tất nhiên là lão bà của Tần Lũng, hắn tất nhiên không tin ta bỏ qua cái bánh bao thịt của hắn, nên cưa xích của Cái Thiên vương, bảo rằng chỉ cần kéo dài thời gian có hi vọng thoát, Mị Nương bảo Hầu Tử quay về vừa để cứu ta, vừa là để cắt đuôi trốn thoát, bọn họ cẩn thận như thế cũng khó trách được.
Khi Mã Kim Hổ tới thì trời đã sáng, Vân Tranh thấy hắn toàn thân máu tanh thì đứng xa xa, bảo hắn tắm rửa trước, nhưng hắn nhất định muốn xem kho tàng.
Trong ánh mắt khinh bỉ của quân sĩ Giáp Tử doanh, Mã Kim Hổ quỳ xuống gào khóc, khóc mãi không ngừng, còn ôm một hòm bạc, cầu xin Vân Tranh cho Tây quân lấy một ít, mang về mua lương thực cho người nhà huynh đệ chiến tử.
Vân Tranh nhìn mà đau lòng, người thật thà luôn thiệt thòi, chỉ đống tiền đồng cao như núi: - Không được lấy bạc còn tiền đồng thì mang được bao nhiêu cứ mang.
- Đô giám nói thật chứ?
- Phái ba trăm người đưa ta tới Kinh Triệu phủ, còn lại thoải mái mang bạc về, nhớ dặn họ tuyệt đối không đụng vào quan ngân mà mang họa, tiền đồng cứ thoải mái mà lấy, ta coi như mù điếc.
Vân Tranh nhớ lần trước mình huy động cả người nhà trong Giáp Tử doanh mà không lấy được là bao, dù sao một quan tiền đồng nặng tới bảy tám chục cân, bọn họ mặc giáp còn mang binh khí, lương thực, mỗi người mang thêm được ba bốn chục cân là cùng, tính ra ước chừng nghìn quan.
Có điều Vân Tranh nhanh chóng biết mình tính sai rồi, bị một đống tiền kích thích, quân sĩ mà Mã Kim Hổ phái đi bảo vệ Vân Tranh toàn người gầy gò sức yếu, đám cao lớn vạm vỡ đều đi vác tiền.
Vân Tranh và sĩ tốt bê bát cơm ngồi bên giếng ăn, tròn mắt nhìn đám người kia vác tiền, nhất là Mã Kim Hổ trèo lên, mang theo cái sọt cực lớn, tiền chất tận chóp, tuyệt đối không ít hơn ba trăm cân, cổ hắn gân xanh nổi lên như giun, cằm ăn sâu vào thịt, tên này điển hình cần tiền không cần mạng, leo lên mà tay trơn một chút thì bị tiền đè chết ngay.
Khi toàn bộ số tiền đồng bị người thủ quân bị mang đi, Mã Kim Hổ còn dương dương đắc ý nhìn Vân Tranh.
Bỏ cái bát xuống, Vân Tranh thở dài: - Về tới Hoàn Châu còn đi vài ngày nữa, các ngươi vác tiền đã cật lực, đi về làm sao, gặp đạo phỉ thì sao?
- Tiền sẽ cho lên xe la, có năm trăm người hộ tống, kẻ nào dám cướp, giờ cường đạo núi Không Động bị diệt rồi, mạt tướng không tin còn tên nào mù mắt dàm tới nữa.
Vân Tranh lắc đầu: - Quân giới thu hoạch được quan trọng hơn cả, xe la là để chở nó. Tiền đã nói là cho ngươi mang đi thì cứ thoải mái mà mang, nhưng phải nghĩ cách khác.
- Nếu thế mạt tướng trú ở Nghi Châu, đợi đại soái phái người tới đón. Mã Kim Hổ xẩu hổ chà chà tay: - Tướng chủ đừng chê cười, đại soái nhà mạt tướng cố kỵ nhiều lắm, nếu dẫn quân diệt sơn tặc, bất kể thắng bại đều bị ngự sự đàn hặc, muốn tranh biện cũng không thể, giám quân lúc nào cũng theo sát, muốn lấy ba phần tiền thì đút người ta hai phần, huynh đệ chiến tử rất thiện thòi. Lần này nhớ ơn tướng chủ, tương lai tướng chủ có chuyện gì, Tây quân toàn lực hỗ trợ. Nói rồi trịnh trọng thi lễ.
Xử lý xong chuyện tiền tài, mọi người đều vui vẻ, cường đạo núi Không Động chẳng những có kho tiền, còn có kho vũ khí, kho vật liệu, kho lương, nhiều vô kể, phải tuyển dân phu Nghi Châu tới vận chuyển.
Lúc đầu rất ít người tin, khi vài dân phu thấy thi thể cường đạo chất cao như núi mới chạy khắp nơi thông báo cho nhau, người Nghi Châu gần như cả thành nô nức kéo nhau đi vận chuyển.
Rất nhiều nhà bị cường đạo họa hại bấy giờ mới dũng cảm đứng ra tố cáo những kẻ câu kết với đạo phỉ còn ẩn nấp khắp nơi trong thành, Vân Tranh cũng tìm ra được nhiều thư tín trong hang động cường đạo chứng tỏ những điều này.
Ngày hôm đó, người treo cổ tự vẫn ở Nghi Châu chiều vô kể. Phú Bật tay cầm văn thư do Hàn Lâm dùng thám tử Mật điệp ti cửi cho, thống khổ nhắm mắt lại, ông ta không ngờ phó thủ của mình cũng có quan hệ cực lớn với Cái Thiên vương.
Ông ta chấn thủ biên thùy, có quyền lực xem văn thư của Mật điệp ti, lần đầu tiên ông ta nghe thấy cái tên Vân Tranh, nhưng từ chữ nghĩa trên văn thư, có thể thấy sự tôn kính của Mật điệp ti với người này.
Đúng, là tôn kính, Phú Bật không thể lý giải sai hàm nghĩa trong văn thư, đặt xuống bàn, lẩm bẩm: - Vân Tranh là ai?