Vân Tranh liên tục được mời tới phủ quan quý dự tiệc, mới đầu y còn nghĩ do danh tiếng thần y của mình mà bọn họ muốn kết giao, để khi nào có bệnh tật thì có người mà trông vào, nhưng y nhanh chóng biết mình đã nhầm, lần nào cũng thế bọn họ mời y tới để lấy ra làm trò hề mua vui, một người Tống ở Tây Hạ thì đủ mọ loại xỉ nhục, kể cả Trương Phổ, Trương Nguyên, hai mưu thần lập công lớn cho Tây Hạ cũng không tránh khỏi chuyện này, nói gì một tên y quan như Vân Tranh.
Vân Tranh và Ngỗi Minh vừa rời một bữa tiệc như thế, đi trên con đường trải đất ở phủ Hưng Khánh, một phong hoa vô song, một nho nhã tiêu sái, làm người Tây Hạ xung quanh đều tán thường là một đôi người ngọc tướng xưng.
- Ngươi không cần phải chịu những xỉ nhục này, chúng ta tìm cơ hội chạy trốn đi. Ngỗi Minh nỉ non bên tai Vân Tranh giống như tự lẩm bẩm một mình:
- Không được đâu, chúng ta chỉ cần rời phủ Hưng Khánh năm mươi dặm là có kỵ binh đuổi theo bằm chúng ta thành bùn, dù cô có kiếm cớ gì cũng không thoát khỏi cái chết.
Vân Tranh nói những lời này mắt nhìn về một cái hiệu thịt dê bên đường, Cao Đàm Thịnh đội một cái mũ da dê, ngồi bên bàn thong thả ăn thịt, vô cùng tiêu diêu, trông ngang trông ngửa thế nào cũng đều giống người Tây Hạ, nếu như không phải vừa rồi ông ta ném cái xương dưới chân y thì Vân Tranh hoàn toàn không để ý.
- Ở bữa tiệc vừa rồi nhi tử ti nông tự thiếu khanh mỉa mai ta làm hỏng hết khẩu vị, bao nhiêu món ngon mà chẳng ăn được là bao, cô xem, quán thịt dê kia có vẻ không tệ, chúng ta vào thử nhé?
Chuyện này làm Ngỗi Minh áy náy lắm, nàng và Vân Tranh gần gũi, làm đám huân quý muốn cưới nàng rất bất mãn, kiếp nạn lớn nhất của Vân Tranh ở Tây Hạ chính là chuyện này, nhưng Vân Tranh không hề oán trách hay xa lánh nàng, khiến Ngỗi Minh càng áy náy hơn.
Thấy Vân Tranh nói thế liền ngoãn ngoãn gật đầu, đi theo sau vào quán thịt dê.
Tới tận bây giờ Vân Tranh vẫn chưa biết Cao Đàm Thịnh làm sao khiến năm trăm người của mình hôn mê, đầu độc chết năm trăm người thì dễ, nhưng khiến hôn mê thì quá khó, với bản lĩnh này, ông ta có thể tung hoanh thiên hạ, đánh đâu thắng đó.
Nhưng nếu ông ta có bản lĩnh đó thì Di Lặc giáo đã nắm chính quyền lâu rồi, đâu phải bị coi là lũ đạo tặc như bây giờ, không hiểu nguyên cớ thế nào, hẳn ông ta dùng mánh khóe nào đó mà mình không biết.
Cái quán nhỏ này không khác gì những quán khác của người Tây Hạ, Vân Tranh cố tìm ra dấu hiệu đặc trưng nào đó để sau này thông qua đó phát hiện giáo đồ Di Lặc giáo, nhưng thất bại.
Bàn làm bằng gỗ thô, ghế thì trực tiếp chặt một đoạn thân cây làm ra, cái cửa hiệu này hẳn đã lâu lắm rồi, bàn ghế đều đã đen bóng.
- Ninh Lệnh Ca sắp về Hoành Sơn rồi, nếu như ngươi không tiếp cận hắn trong thời gian gần thì không còn cơ hội nữa đâu. Giọng Cao Đám Thịnh rất nhỏ, Vân Tranh nghe thấy nhưng Ngỗi Minh không hề hay biết, đang hưng phấn nghe hỏa kế hát giới thiệu món ăn trong quán, cảm thấy rất thú vị.
- Phật Tử, ta chỉ là một người Tống, rất khó gặp được hắn, nếu nhờ Ngỗi Minh công chúa giới thiệu cho thì bị hắn coi khinh, kế hoạch rất thành công, hay Phật Tử dậy ta cách dùng mê dược kia, rất có lợi.
- Bản tọa đã nghĩ cách hộ ngươi rồi, Ninh Lệnh Ca sẽ bị thương, tới lúc đó thần y ngươi sẽ có cơ hội, sau đó hãy để Thanh Yên Nhi hầu hạ hắn, còn mê dược ngươi muốn, đợi khi thành Kim Cương bồ tát hẵng nói. Sẵn sàng đi Ninh Lệnh Ca sẽ bị thương sớm thôi.
Cao Đàm Thịnh nói xong ném lên bàn mấy đồng tiền rồi đi ngay, Ngỗi Minh công chúa vẫn chẳng hề hay biết gì, chê bai: - Thịt dê là phải ăn miếng to mới ngon, người Tống các ngươi thái nhỏ cho vào đĩa.. Í, ngươi nhăn mặt cái gì, ta nói không đúng à?
Vân Tranh đang khó chịu, nhưng là vì Cao Đàm Thịnh chứ không phải là vì nàng, cười che dấu: - Thịt dê nơi này nhất định là rất ngon rồi, chỉ là nặng mùi quá, ta ngồi một lúc đã sắp ngạt thở rồi, làm sao mà ăn được đây.
Ngỗi Minh hit hít xung quanh, nghi hoặc nói: - Có mùi gì đâu.
- Cô là cô bé bẩn, làm sao ngửi ra được.
- Ngươi là tiểu tử thối thì có.
Khi hai người đang trêu chọc nhau, ngoài đường có tiêngs vó ngựa dồn dập, không khỏi lấy làm lạ, người Tây Hạ cứ ra ngoài là cưỡi ngựa, trên đường xuất hiện vài thớt chiến mã là bình thường, lạ là chiến mã dừng ở cửa rồi mà không ai vào. Hỏa kế vừa hớn hở chạy ra chào khách thì bị đá một phát văng trở lại, đầu và vào cạnh bàn, máu bắn tung tóe lên cả thức ăn hai người.
- To gan, kẻ nào dám ngang ngược như thế, ra bắt vào đây cho bản công chúa.
Ngỗi Minh nổi giận đứng dậy chửi mắng, sai thị vệ của mình đi bắt kẻ đánh người, Vân Tranh thì nhanh chóng đứng lên kiểm tra hỏa kế, đầu hắn xuất hiện vết thương hình tam giác, bắt mạch, đã yếu lắm rồi, không chút chậm trễ lấy tấm lụa thấm rượu lau vết thương, bảo Hẩu Tử đi chuẩn bị nước nóng.
Một đám người hùng hổ xông vào, thị vệ của Ngỗi Minh bị đẩy sang bên, một thiếu niên cao lớn xông tới bắt lấy Ngỗi Minh kẹp nàng vào nách: - Ta đã bảo muội không được qua lại với Tống cẩu cơ mà.
Ngỗi Minh quẫy đạp liên hồi, dùng tiếng Thổ Phồn chửi mắng hắn.
Vân Tranh biến sắc, quay đầu sang, thì ra thiếu niên kia là Hải Lăng vương Ninh Lệnh Ca, chuyện trong nhà họ không vội, cứu người quan trọng hơn.
Hầu Tử bê tới một chậu nước nóng, chỉ thấy Vân Tranh xâu kim khâu vết thương cho hỏa kế, khuôn mặt chuyên tâm, không hỏi tới chuyện xảy ra bên cạnh.
- Tống cẩu, dám coi thường bản vương. Ninh Lệnh Ca thấy Vân Tranh lờ mình đi thì đùng đùng nổi giận, rút đao chém một phát, cái đầu rụng xuống tức thì, máu tươi từ cổ phun ra, rưới đầy mặt Vân Tranh.
Người Tây Hạ trong quán kinh hoàng, tụ hết cả vào một góc, cố gắng càng tránh xa bọn họ càng tốt.
Tay vẫn cầm cái kim, bàn tay đẫm máu run lên, Vân Tranh mắt rực lửa nhìn hắn: - Hải Lăng vương, ngươi vừa giết chết con dân của ngươi đó, người ấy có tội gì, chẳng lẽ đại vương dạy ngươi như thế sao? Đi, ngươi và ta tới phủ Khai Phong, hôm nay ta nhất định đòi lại công bằng cho người này.
- Ha ha ha, các ngươi xem Tống cẩu sủa kìa.
Đám võ sĩ Tây Hạ cười nghiêng ngả, như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời.
Ninh Lệnh Ca đẩy một cái Vân Tranh ngã lộn nhào, Hầu Tử vừa xông lên cũng bị võ sĩ đá một phát dính góc tường, nếu không phải kỵ húy Vân Tranh là quý khách phụ thân giữ lại thì Hầu Tử sớm một đao bay đầu rồi.
Ngỗi Minh công chúa ra sức đấm Ninh Lệnh Ca, nhưng nàng sức yếu, hắn lại mặc áo da, chẳng ăn thua gì.
Vân Tranh lau khuôn mặt đầy máu me, đứng lên: - Thanh thiên tử cũng có luật pháp, trộm cắp chặt tay, giết người đền mạng, Hải Lăng vương, ta không tin giữa thanh thiên bạch nhật ngươi có thể giết người ngang nhiên mà bình an vô sự. Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, ngươi đừng hòng thoát tội..
Ninh Lệnh Ca mặc Vân Tranh quát tháo, cười nhạt nhìn chường quầy, chưởng quầy run lẩy bẩy không nói ra lời, chỉ liên tục khấu đầu.
- Ta không, không nhìn thấy gì hết..
- Ta đang ăn, không biết.
Đám thực khách chạm phải ánh mắt của Ninh Lệnh Ca đều cúi đầu xuống, không ai dám đứng ra làm chứng.
Vân Tranh thấy cảnh này thì dần trấn tĩnh lại, xem tình hình này thì Ninh Lệnh Ca là tên ác bá, chuyện tương tự làm không ít.
- Sao, Tống cẩu, không sủa nữa à? Ninh Lệnh Ca đắc ý lắm, lại lần nữa đưa tay đẩy mạnh Vân Tranh ngã lăn ra đất.
Ngỗi Minh nhân lúc đó vùng mạnh thoát thân, chạy tới bên cạnh Vân Tranh, đỡ y dậy: - Ngươi đừng nói nữa, Ninh Lệnh Ca tính khí nóng nảy, thường ngày giết người không ai quản, đây là Tây Hạ, không phải nước Tống.
- Ở đâu mạng người chẳng phải là mạng? Hưng Khánh đã mở phủ Khai Phong tức là có pháp luật, một mạng người mất ngay trước mắt, sao có thể làm lơ. Nếu như nói lúc nãy là lời tức giận thì bây giờ là lời có tính toán rồi, nếu để chuyện này kết thúc theo kiểu đầu voi đuôi chuột, truyền đi thì mình sẽ cười nhạo, nhưng nếu làm tới cùng thì lợi ích lớn, nếu đến cả Hầu Tử mà bọn chúng cũng không dám giết, Vân Tranh chẳng có gì phải sợ nữa: