Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 25: Lên đường

Mưa suốt nửa tháng, Tiếu Lâm cũng ngủ nửa tháng, đến khi mây tan mưa tạnh thì ông ta cáo từ, lần nữa biến mất trong rừng núi, Vân Tranh không chút chậm trễ mời thợ thuộc da giỏi nhất Đậu Sa huyện làm ra những tấm da tốt nhất, phụ nhân trong trại cắt may thành một cái lều nhỏ, một cái ba lô lớn, bên trong chứa toàn món đồ cần dùng khi đi rừng.

Hầu Tử và Hàm Ngưu thì bỗng nhiên suốt ngày đi thái thịt, nhà ai săn được con gì cũng lanh chanh đi tham gia giết mổ, còn Vân Tranh thời gian này ở lỳ trong nhà, trên mặt tường viết đầy những ký hiệu kỳ quái, lại còn nhiều đường dài nối với nhau, Tịch Nhục hết ngoẹo đầu bên này lại ngoẹo đầu bên kia mà không nhìn thiếu gia vẽ cái gì, Vân Nhị nói không cần quan tâm, Vân Đại mỗi năm lại có mấy ngày lên cơn.

Lại Bát phải đánh liều tới Đậu Sa trại, hắn để ký hiêu trên tảng đá mấy lần mà không có tin gì của Vân Tranh, lần này sẽ mang phải theo thật nhiều hàng hóa, nếu không đi sẽ không kịp đợt giao dịch tiếp theo mất, hắn không muốn thất hứa với những mục dân thật thà.

Đậu Sa trại không bài xích sơn dân, vụ bạo loạn vừa qua, trại chẳng thiệt hại gì, nhưng cũng không hoan nghênh, sơn dân tới Đậu Sa trại, tuyệt đối không cho vào trong.

Đứng ở cổng trại ngó vào, Lại Bát vô cùng hưng phấn nhìn đống hàng hóa chất cao như núi, Vân Tranh chưa bao giờ nói mà không giữ lời. Lần này hàng hóa chuẩn bị đầy đủ như thế, chắc chắn thỏa mãn được nhu cầu của người Thổ Phồn.

Hôm đó sau mấy ngày liền trời oi bức, đêm qua trời tí tách mưa suốt đêm, tới sáng sớm thì mưa dứt, nắng ban mai chiếu lên giọt nước còn đọng trên cỏ cây, long lanh như hạt ngọc, rừng núi được tắm rửa một lần, tươi đẹp ướt át.

Theo như tộc trưởng nói, thời tiết sẽ tốt trong mấy ngày nữa, Lại Bát tới trại được giao cho đoàn ngựa thồ, khi hắn về tập hợp mọi người chuẩn bị vào núi, Lại Bát phát hiện Vân Tranh và hai thiếu niên nữa đi theo, còn định nói không cần tiễn xa thì nghe thấy Vân Tranh bảo: - Lần này ta cũng muốn đi một chuyến xem, số liệu ngươi cung cấp không cách nào thống kê chính xác được, chuyện khẩn yếu, ta tự mình đi xem một chút thì hơn.

- Thế thì tốt quá rồi. Lại Bát biết Vân Tranh thông minh hơn hắn cả trăm lần, lượng hàng hóa lớn thế này có y đi cũng tốt, dù sao đội ngựa thồ này là của y:

- Chuyện trong đội vẫn do ngươi định đoạt, mỗi địa phương đều có quy củ riêng, việc này ngươi mới là chuyên gia, yên tâm, ta sẽ nghe theo mọi quyết định của ngươi, không gây thêm phiền phức gì.


Lại Bát thở phào, chút lo lắng cuối cùng cũng không còn, hắn hơi lo Vân Tranh không đủ kinh nghiệm, chỉ huy lung tung thì nguy, Vân Tranh nói thế không những thỏa mãn hư vinh còn loại bỏ nỗi lo của hắn.

Cao hưng hô một câu "lên núi", rồi Lại Bát dẫn con ngựa thồ đầu tiên đi vào sơn cốc.

Trời dần chuyển từ hạ sang thu, cây cối trên núi bừng sức sống, một màu xanh mướt phủ khắp nơi, từng làn gió nhẹ thổi qua, mang những giọt nước long lanh sót lại trên phiến lá sau mưa, khiến không khí càng thêm dễ chịu.

Trời trong, nắng chan hòa mà không gắt, đây thực sự là thời tiết lý tưởng cho một chuyến dã ngoại.

Thế nhưng đoàn người Lại Bát thêm vào chủ tớ Vân Tranh tổng cộng có mười người, chẳng có chút tâm tình nào thưởng thức cảnh đẹp, vừa phải chiếu cố hơn trăm con gia súc, đường xá thì chẳng dễ đi, trận mưa lớn lần trước khiến nhiều đoạn núi sụt lở, cây đổ, bùn lấp, đoàn người phải vừa đi vừa sửa đường.

Những nngười kia sống trong rừng núi quen không sao, như Hàm Ngư còn rảnh rang đi bắt thỏ chứ Vân Tranh gian nan vô cùng, đi được nửa ngày mà chẳng khác gì con cá bị ném lên bờ, thở một hơi thôi phổi cũng đau rát.

Nhưng y là người gan góc, không chịu đổ gục, không muốn phiền lụy người khác, tinh thần này tới Lại Bát cũng phải tặc lưới không thôi. Tới thời gian nghỉ buổi tối, Vân Tranh kiên trì đun ít nước nóng, cạy bong bóng ở chân, không làm việc này mai không cố nổi.

Dọc đường thi thoảng lại nhìn thấy những căn nhà bị cháy xém, những cánh đồng nay mọc đầy cỏ dại, thi thoảng còn có một loạt những ngôi mộ vô danh, Vân Tranh biết đó từng là nơi sinh sống của sơn dân, y chỉ mới chứng kiến thảm cảnh ở Đậu Sa quan, chưa nhìn thấy những gì sơn dân phải chịu, có lẽ cũng không hề kém gì, vì ngoài Lại Bát, những người còn lại gần như không nói chuyện với Vân Tranh, đủ thấy sự kiện đó đã tạo thành khoảng cách lớn thế nào với sơn dân và những người còn lại.


Đội ngũ cứ vậy đi trong im lặng, Vân Tranh vốn định đảm nhận phần nấu ăn cho đội ngũ, nhưng khi nghỉ ngơi mấy người kia đều tách ra thì thôi.

Tới ngày thứ ba thì đội ngũ tới được cửa hẻm núi Lồng Hấp, Vân Tranh ngay tức thì cảm thụ được từng làn hơi nóng ào ào từ trong dồn dập ập lên người như thủy triều, chẳng bao lâu toàn thân ướt đấm mồ hôi, chưa gì đã khiến người ta chùn chân.

Lại Bát chọn một chỗ tương đối mát mẻ dừng đội lại, yêu cầu tháo hết hàng từ trên lưng ngựa xuống, Vân Tranh dù rất mệt nhưng vẫn tham gia công tác, cần phải nghỉ ngơi lấy sức, đoạn đường sau này sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi nữa, bọn họ sẽ phải đi liền một hơi thông qua hẻm Lồng Hấp và phạm vi thế lực của Nguyên Sơn, đây là đoạn đường nguy hiểm nhất.

Vân Tranh nằm vật xuống đất, kiệt sức nhưng không buồn ngủ chút nào, khí hậu ở nơi này quá phức tạp, nằm dưới này có thể nhìn thấy ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, lưng núi thấy được đang có mưa, nhưng ở hẻm núi này lại nóng như địa ngục.

Hầu Tử nằm xuống bên cạnh Vân Tranh nói nhỏ: - Qua hẻm Lồng Hấp là có thể thấy được Nguyên Sơn rồi, một ngày nữa thôi là tới, Nguyên Sơn rất cao rất lớn, bây giờ Nguyên Sơn chắc thuộc về Hoa Mã Phong, hắn rất là đẹp trai, lão bà của Hắc Hổ một tháng thì quá nửa thời gian ở chỗ hắn, có cô ta thì Bành Lục Tử đấu không lại, cô ta đẹp lắm, thậm chí còn đẹp hơn cả tiểu thư Lương gia nữa. Nói tới đó ánh mắt Hầu Tử trở nên si dại.

- Lương Kỳ mà ngươi cũng dám nhìn à, coi chừng nha đầu đó mà biết lột da ngươi. Vân Tranh bợp cho hắn một phát, mới tí tuổi đầu đã biết nghĩ tới nữ nhân rồi, quay người sang bên cạnh ngủ, tuy thế chứ y cũng rất tò mò về nữ nhân tên Hoa Nương này, theo lời Hầu Tử kể, Hoàng tiên sinh kia từng nói kẻ có được “hoa” sẽ có thiên hạ.

Tiêu Lâm cũng có cuộc nói chuyện dài với Vân Tranh về Hoa Nương, ông ta ba lần gặp nữ nhân này, nhưng đều không xuống tay được, nói rằng tựa hồ cô ta cũng đang nghĩ cách để đám cường đạo đấu đá nhau, vẻ mặt lúc ấy rất lạ.

Vân Tranh cho rằng lão đạo bị nữ nhân đó mê hoặc rồi, bọn họ chỉ tiếp xúc có mấy lần, vì lén lút nên thời gian cũng không nhiều, vậy mà lão đạo đã sa vào lưới tình?

Vân Tranh cũng không cho rằng điều này có thể lợi dụng, khi vua yếu thần tử mạnh, biện pháp tốt nhất là để quyền thần đấu nhau, mình mới có thể ngồi vững ngai vàng, sau này thời nhà Thanh, Đại Ngọc Nhi mẹ của vua Thuận Trị vì con mình còn quá nhỏ, khuất thân với quyền thần Đa Nhĩ Cổn, đây là nữ nhân thông minh.

Một khi công phá Nguyên Sơn, muốn diệt cỏ tận gốc Vân Tranh cho rằng nên giết nữ nhân này ngay, một khuôn mặt xinh đẹp điên đảo chúng sinh lại phối hợp với trí tuệ và tâm địa độc ác, nếu không diệt trừ sớm có khi Bạch Liên thánh mẫu chẳng cần đợi tới sau này mới xuất hiện, cứ nhìn đi ngay cả Tiếu Lâm cũng không đành lòng giết cô ta, nếu nói không có nguyên nhân vì dung nhan xinh đẹp, đánh chết Vân Tranh cũng không tin.

Không ngờ rằng bọn họ nghỉ ngơi suốt một ngày rưỡi, tới ngày thứ ba khi sao còn treo đầy trời Lại Bát yêu cầu mọi người lên đường, ăn qua loa bữa sáng, Vân Tranh bước thấp bước cao theo đội ngựa đi vào hẻm Lồng Hấp, nơi có thể dọa trẻ con nín khóc đó.