Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 7: Chuyện luôn nằm ngoài dự liệu

- Phu nhân, Tiểu Lục Tử thành thân vốn không cần phiền tới gia chủ, nhưng Vương bà chết tiệt coi thường tiền lão thân đưa tới, nói cái gì mà Vương Bà Tích từ nhỏ tới lớn được nuôi dạy như đại gia khuê tú, hai tay không dính nước chưa nói, còn học một thân tài nghệ, vốn là đưa vào nhà phú quý, cả nhà mong Vương Bà Tích kiếm về ít tiền nuôi gia đình, kết quả là bị Tiểu Lục Tử nhìn trúng, trèo tường vào họa hại...

Trước mặt Lục Khinh Doanh là một phụ nhân trung niên béo tốt rất khéo mồm, tuy thân phận thấp kém, nhưng khi nói chuyện vẻ mặt không quá khúm núm, nói chuyện vẫn rành rọt đâu vào đó.

Lục Khinh Doanh giọng không vui: - Toàn đứa không ra gì, chỉ có ngốc mới nghĩ nữ nhân Đông Kinh tốt, chẳng biết người ta nuôi khuê nữ xinh đẹp là đợi lớn lên đem đổi tiền hay sao, Tiểu Lục Tử phá hoại đại kế kiếm tiền của người ta, sao người ta chịu.

- Có điều tốt xấu gì chỉ là chuyện tiền bạc thôi, trả thêm ít tiền là được, ngươi đâu thiếu tiền, dù thiếu cũng tìm quản gia chứ, sao lại tìm ta?

Phụ nhân áo xanh cười ngọt: - Vốn là không nên làm phiền tới phu nhân, lão thân cũng biết Vương bà định dùng khuê nữ đổi tiền, nhà thực sự chẳng thiếu chút tiền đó, nếu chẳng phải Tiểu Lục Tử cứng đầu muốn cưới, lão thân coi như mua nha hoàn cũng được.

- Chỉ là không hiểu từ đâu Vương bà lại biết Tiểu Lục Tử là thám báo dưới trướng hầu gia, còn là hào kiệt từng tới Đại Lý, nói nhà lão thân nhất định có phật bảo của Đại Lý, muốn lão thân lấy phật bảo ra đổi chứ không muốn tiền.

Lục Khinh Doanh mỉm cười: - Xem ra là kẻ khó dây dưa đấy, không biết tự ý lấy đồ trong kho là bị chém đầu à?

- Đó là cái nhà nông cạn tham tiền, công lao Tiểu Lục Tử đổi thành tiền cả rồi, làm gì có đồ cất riêng chứ. Nhưng nói đứt lưỡi, lão thân nâng tiền sính lễ tới hai trăm quan, Vương bà vẫn không chịu, nên lão thân mới tới tìm phu nhân thương lượng.

Lục Khinh Doanh không vội, uống ngụm trà rồi thong thả nói: - Nói ra xem, rốt cuộc bị người nắm được điểm yếu gì rồi, nếu không với tính Chu bà ngươi, đâu chịu nhân nhượng.

Chu bà vỗ mu bàn tay, trút ra ấm ức ra: - Phu nhân đúng là nhìn xa trăm dặm, nếu không dù muốn cái mạng già này, lão thân cũng mang tới nhà, chứ quyết không chịu chút ấm ức nào. Ài, chỉ là Vương Bà Tích có thai rồi, người ta chẳng những giữ mẹ, còn giữ cả con. Giữ mẹ thì lão thân mặc, dám quyến rũ Tiểu Lục Tử, đợi nó tới nhà sẽ đánh gãy chân, để cho nó biết đạo phụ nhân, nhưng mà đứa nhỏ trong bụng, lão thân thèm lắm, nam nữ cũng phải đòi về.

Lục Khinh Doanh chỉ còn biết lắc đầu, chuyện này Hàm Ngưu cũng vướng vào rồi, ngoại trừ cướp người thì không còn cách nào khác, vẫy tay Tiểu Trùng tới gần, thuận tay tháo cái vòng tay rất đẹp trên tay Tiểu Trùng xuống đưa cho Chu bà: - Nếu vậy thì lấy cái vòng tay vàng này đi, cũng của Đại Lý đấy, ở Đông Kinh ít có lắm.

Chu bà rối rít tạ an, được nha hoàn đưa đi, một nha hoàn khác dùng dùi vàng gõ chuông để trên bàn, bà tử đứng ngoài sân dài giọng hô: - Lương gia đâu, phu nhân gọi ngươi...


Thì ra hôm nay là ngày Lục Khinh Doanh xử lý gia vụ, nói nôm na giống Đại triều hội của hoàng đế, mở vào mùng một và mười lăm hàng tháng, tập trung xử lý chuyện lớn nhỏ trong nhà, Vân Tranh ngồi ở dưới gốc cây bên ngoài hóng, chưa uống xong ấm trà thì nàng đã xử lý xong ba việc.

Lục Khinh Doanh đánh hai người, thưởng một người, giúp hai nhà hòa giải, rất vất vả, nhất là trời nóng bức thế này còn mặc triều phục, nhưng hiệu xuất hơn triều đường nhiều, vì Vân Tranh chỉ nhìn không xen mồm vào.

Tiểu Trùng ân cần đấm bóp cho Vân Tranh, nàng theo hầu đại tiểu thư bao năm mấy chuyện này rất quen, chỉ là trước kia không có Hầu Tử mặt đen xì đứng nhìn, thấy lão bà thỏ thẻ làm nũng với một nam nhân khác, làm Hầu Tử bẽ mặt, vậy mà lão bà còn không biết tự giác, rơi cả nước mắt.

- Được rồi, dừng tay đi, ngươi còn đấm nữa thì Hầu Tử đấm ta mất, chuyện nhỏ xíu có cần khóc không? Phu nhân lấy mất vòng vàng của ngươi thì ngươi đi đòi, ngươi đáng lẽ phải rõ hơn ai hết đại tiểu thư của ngươi là cường đạo lớn nhất trong cái nhà này.

- Nhưng đó là vòng phu quân tặng nô tỳ, không phải là vòng thường... Tiểu Trùng nắm tay Vân Tranh lắc liên hồi:

- Chuyện gì vậy?

Lục Khinh Doanh xử lý xong công việc bước ra, một thân cung trang đứng dưới ánh mặt trời như tượng Phật, vừa rồi hạ lệnh đánh người, sát khí chưa tan hết, đôi mắt hạnh liếc nhìn Tiểu Trùng một cái, Tiểu Trùng òa khóc chạy vào hậu hoa viên, không dám nhắc tới cái vòng vàng nữa.

- Thay y phục đi, nhìn bộ dạng nàng thế này làm ta chỉ muốn quỳ xuống lạy, buổi sáng cãi nhau chán rồi, không muốn cãi nhau nữa.

Lục Khinh Doanh cười về hậu trạch, không lâu sau mặc chiếc áo lụa vàng nhạt đi ra, cách lớp lụa có thể nhìn thấy yếm ngực đỏ rực, cổ trắng nõn, đường cong thấp thoáng vô cùng dưỡng nhãn, lúc này không cần nhìn cũng biết Hầu Tử vừa rồi còn đứng gác bên giàn nho đã chạy mất dép.

- Nhị thúc tới hoàng cung, vì sao chàng không giúp một tay mà vội về nhà? Ngoài ra Lý Thường tới nhà ba lần rồi, chàng tránh mãi không được, nói cho cùng đó là đồng minh ít ỏi của chàng. Thêm nữa, chàng giờ là thái tử thái bảo, sao không ở Đông cung dạy bảo thái tử, suốt ngày lười biếng...

Bất kể Vân Tranh quay đầu sang phía nào, Lục Khinh Doanh đều vòng qua phía đó nhìn y chằm chằm, thúc giục y làm việc.

- Sao nàng cứ bắt ta phải đi làm? Vân Tranh đẩy đầu lão bà sang một bên:


- Biết chàng không thích làm những việc đó, nhưng chàng xem, có chuyện nào không phải chuyện lớn ảnh hưởng trực tiếp tới nhà ta. Nhị thúc vào cung gặp Quách hoàng hậu mà không có chỉ dụ của hoàng đế và hoàng hậu là trái quy định, cho dù có lời mời Bạc thái phi, một ngoại thần tự ý gặp hoàng hậu phế truất không tốt.

Vân Tranh bất lực nói: - Trần Lâm nói...

- Trong hoàng cung khi nào tới lượt Trần Lâm phát lệnh, chàng không tính tới Nhị thúc trong cung sẽ có chuyện à? Biết rõ hoàng gia toàn loại vô tình vô nghĩa, còn hi vọng một tên thái giám...

Vân Tranh cố cắt lời lão bà: - Ý Trần Lâm kỳ thực là ý hoàng đế chứ sao, nàng không cần lo nữa.

- Cái gì? Chuyện Nhị thúc mà không lo thì thiếp lo cái gì, Vân gia chỉ có..

"Ùm" một tiếng, Vân Tranh chạy tới sao sen lao thẳng xuống.

Lục Khinh Doanh hốt hoảng đuổi theo, tới nơi chỉ thấy từng gợn sóng tròn, ao một nửa có hoa sen, một nửa không vì nước cực sâu, mãi không thấy Vân Tranh ngoi lên: - Phu quân...

Khi đầu Vân Tranh từ trong nước nhô lên, hai chân Lục Khinh Doanh mềm nhũn ngồi xuống bãi cỏ, sau đó khóc nức nở, hành động vừa rồi của Vân Tranh thực sự làm nàng sợ chết khiếp.

- Sau này còn cứ lải nhải, ta đảm bảo sẽ đâm đầu xuống không lên nữa. Vân Tranh vừa leo lên bờ vừa cảnh cáo:

Lục Khinh Doanh bấy giờ mới hoàn hồn, nhao tới kéo cánh tay y ngoạm một phát.

Tới giờ cơm tối mà phu thê Vân Nhị vẫn chưa về, Lục Khinh Doanh cứ ăn một miếng cơm lại nhìn ra cửa hoa viên, căn bản không còn tâm tình nào.

Vân Tranh buổi chiều uống rất nhiều rượu, lúc này không ăn cơm mà ăn mỳ trộn, dưa chuột, củ cải đỏ thái sợi, trộn với mì trần, cho thêm ít dấm, rau thơm, gia vị thành món mỳ lạnh rất thích hợp mùa hè.

Tịch Nhục không bao giờ ngại làm việc còn tráng trứng, sau đó cũng thái sợi, đặt chỉnh tề lên đĩa, xanh có, đỏ có, vàng có, nhìn thôi tâm tình đã tốt lên rồi.

Vân Tranh căn bản không tin có ai dám bắt giam Vân Nhị, vì thế chuyên tâm ăn mỳ, vừa ăn một bát to, vỗ vỗ bụng, thấy còn chứa được, quyết định ăn thêm bát nữa.

- Không xong rồi, không xong rồi, Nhị gia bị bắt ở hoàng cung... Lão Liêu cuống cuồng từ ngoài chạy vào, quần áo lấm lem không biết đã ngã mấy lần, vừa thở vừa hét: