Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 43: Nỗi sợ lớn nhất của Xuân Ca Nhi (2)

Tiểu Man thở dài đóng cửa, nhìn vách tường cuối cùng khẽ cắn môi, cuối cùng như hạ quyết tâm, nàng lại thở dài đi vào cánh cửa nhỏ, đó là gian phòng không lớn lắm, trong phòng rất sạch, cũng rất sáng, đồ đạc trong phòng rất ít, chủ yếu là chăn lông, mặt đất trải tới mấy lớp thảm Tây Vực dầy, người nằm trên đó là lún mất một nửa.

Lúc này Xuân Ca Nhi nằm trên thảm, bế một đứa bé bụ bẫm chưa tới một tuổi, hai cha con cười đến vui, trên bụng hắn còn có đứa bé khác bốn năm tuổi, một đứa chập chững chạy quanh la hét cái gì chẳng ai nghe rõ, vì thảm dầy nó nhất thời đứng không vững ngồi bịch lên mặt cha.

Xuân Ca Nhi cẩn thận đặt tiểu nhi tử sang một bên, nâng nhị nhi tử lên, nhưng không chịu rời mặt cha, hắn liền há mồm cắn vào cái mông nó, thằng bé hét to, sau đó hai cha con cuốn vào cuộc chiến cắn xé nhau.

Sinh liền ba nhi tử, chính bản thân Tiểu Man cũng có cảm giác khó tin, với nàng mà nói làm mẹ đã là chuyện gì đó hoang đường, vậy mà chẳng biết từ bao giờ mình là mẹ của ba đứa con rồi.

Tiểu Man chỉ ngồi nhìn cha con họ chơi đùa, ánh mắt có phần hờ hững, nàng gần như rất ít chơi với con, thực ra ngoài chuyện cho con bú, tất cả những việc khác đều do Xuân Ca Nhi làm, thế nên ba đứa con đều thân thiết với cha hơn mẹ, nếu đột nhiên nàng vắng nhà, chắc chúng nó cũng chẳng nhớ.

Ngồi đó suy nghĩ miên man, đến khi ba đứa con chơi mệt đi ngủ, Tiểu Man mới ra hiệu Xuân Ca Nhi ra ngoài nói chuyện.

- Có lời gì không thể nói ở đó mà phải ra đây, chẳng lẽ nàng muốn... Xuân Ca Nhi cười híp mắt nhìn đường cong nảy nở của Tiểu Man, lấy một quả lê ăn:

Cơ mặt Tiểu Man co giật, nói từng từ: - Thiếp làm một chuyện không nói với chàng, chàng có thể tha thứ cho thiếp không?

Xuân Ca Nhi ngẩn người, Tiểu Man chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng điệu trịnh trọng như vậy, quả lê rơi bộp xuống đất, mặt trắng bệnh: - Không sao, dù nàng có người ở ngoài, chỉ cần không qua lại nữa, ta không trách.

Đó là chuyện tệ nhất mà hắn có thể nghĩ ra, theo lý mà nói bị đội nón xanh lên đầu, với Xuân Ca Nhi tâm lý vặn vẹo, tự tôn biến thái không khác gì bị sét đánh giữa đầu.

Hắn nói thế là để có chuẩn bị tâm lý cho điều tệ nhất, nể tình ba đứa con, con ruồi lớn này phải nuốt vào, nếu không phải là chuyện tệ nhất, coi như mình lãi, nếu là tiền, hắn chưa bao giờ cho rằng tiền quan trọng bằng Tiểu Man.

Tiểu Man tức giận: - Bao năm qua chàng luôn nghi ngờ thiếp có người ở ngoài sao?

Xuân Ca Nhi thấy nàng nổi giận thì thở phào, nhặt quả lê trên mặt đất lên, dùng ống tay áo lau qua rồi gặm tiếp, miệng đã có nụ cười: - Nếu không phải chuyện đó thì chẳng đáng là gì, chỉ cần nàng thích thì cứ làm, tiền không đủ vào phòng đó lấy, dùng thế nào tùy nàng.


Tiểu Man thở phì phò một lúc kéo xềnh xệch Xuân Ca Nhi vào gian hầm trong cùng, đột nhiên lấy cái cuốc ra sức đào, đất vàng rơi xuống rào rào.

Xuân Ca Nhi vội ôm lấy Tiểu Man: - Nếu nàng thấy nơi này chưa đủ sâu, chưa đủ an toàn thì ta đào tiếp là được, nàng lên cơn gì thế?

Tiểu Man thoát khỏi tay Xuân Ca Nhi, tiếp tục đào đất, chẳng bao lâu nghe keng một tiếng, như chạm vào đồ sắt, Xuân Ca Nhi tức thì tái mặt.

Một cánh cửa bằng sắt xuất hiện trước khuôn mặt như trời mưa của Xuân Ca Nhi, đẩy cửa, liền thấy không gian đen xì.

Hai tay run rẩy Xuân Ca Nhi cắn răng ném đèn lồng vào, nến trong đèn nhanh chóng bắt vào vỏ đèn, ánh lửa bùng lên, Xuân Ca Nhi hít sâu một hơi, phía trước là đường hâm lớn hơn, sâu hơn, hoàn thiện hơn của nhà mình... Bên trong có hơn trăm cặp mắt lạnh băng nhìn hắn, khải giáp đen xì trên người bị ánh lửa chiếu vàng.

Xuân Ca Nhi nghiến răng ken két, hắn nhìn ra được đều là tên đồ tể từng trải trăm trận coi mạng người như rác, đó là ai, hắn đoán được vài phần, hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu.

Gian nan quay cái cổ như rỉ sét lại hỏi Tiểu Man: - Người của Vân gia à?

Tiểu Man gật đầu.

- Hầm ngầm nhà ta sắp biến thành chiến trường?

- Không, bọn họ thấy chủ ý đào hầm rất hay, vì thế cũng chơi trò dấu binh dưới đất sâu, ứng phó với cục diện hôm nay. Tiểu Man nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của Xuân Ca Nhi, cố gắng nói thật mềm mỏng:

"Bốp!"

Xuân Ca Nhi dùng hết sức bình sinh tát Tiểu Man một cái như trời giáng, nhanh như chớp đóng sầm cửa sắt lại, lấy cuốc làm then, bế toàn bộ ba đứa con trong phòng chạy đi, dù Tiểu Man ở sau lớn tiếng kêu gào cũng không nghe.


Tiểu nhi tử cất trong lòng, Nhị nhi tử dùng thảm buộc trên lưng, kéo đại nhi tử còn mắt nhắm mắt mở bỏ chạy.

Tiểu Man vừa đuổi qua được một tầng cửa, thấy ánh mắt như sói của Xuân Ca Nhi cũng sững sờ, trơ mắt nhìn hắn đẩy cửa kéo con xông ra.

Khi nàng hoàn hồn kéo cửa thì cửa bị chặn rồi, bất kể dùng sức thế nào cũng không mở được, đằng sau truyền tới tiếng thiết giáp loảng xoảng, giáp sĩ đi tới dùng búa lớn đập cửa, bụi rơi rào rào, cánh cửa không lay chuyển, trước kia Xuân Ca Nhi làm cánh cửa này bằng thép đúc liền, tốn năm trăm quan tiền.

Tiếng khóc của con ngày càng xa, lòng Tiểu Man ngày càng chua xót, nàng biết Xuân Ca Nhi chưa bao giờ ưa Vân Tranh, hắn sở dĩ ở Lan Châu gần năm năm vì nàng.

Xuân Ca Nhi không có khái niệm quôc gia, không có tình thân họ tộc, thứ duy nhất áp chế tà ác trong lòng hắn là nàng và đám con.

Con cái là mạng sống của hắn, hắn cho rằng mình cả đời bị người ta điều khiển, sống không có chút tôn nghiêm nào, vì thế không cho con cái dẫm lên vết xe đổ của mình, dù là Vân gia cũng không có tư cách khống chế con hắn.

.......

Một đội lạc đà cắm trại ở chân núi, lạc đà nhanh chóng tạo thành một tòa thành không lớn, lạc đà quỳ ở vòng ngoài, hàng hóa đặt sau lưng, còn về người ở trong vòng tròn lớn.

Ở chính giữa có một cái lều rất lớn, bên trong không ngừng có tiếng ho truyền ra, sau một hồi ho xé phổi, sau đó có một nữ tử không xinh đẹp lắm bê nước đi ra đổ, lại vén rèm đi vào.

Hai mắt Lý Thanh đỏ như hai hòn than, bốn góc lều quỳ bốn nữ nhân người Hồ mỹ lệ, nhưng dám tới gần Lý Thanh chỉ có nữ tử người Tống hết sức bình thường kia mà thôi.

Cổ họng Lý Thanh phát ra tiếng rống như dã thú, nữ tử kia không chút do dự áp miệng mình vào miệng hắn, hút đờm ra, sau đó nhổ vào chậu đồng.

Cuối cùng cũng thả lỏng, Lý Thanh cười khằng khặc: - Ta không nên bước vào lãnh thổ nước Tống nữa, chỉ cần tới đây, tim ta, phổi ta, ruột gan ta, không chỗ nào không đau. Ách Nương, nàng nói xem có phải ông trời trừng phạt ta không?

Nữ tử lắc đầu, nàng bị câm, Lý Thanh cười lớn ôm nàng vào lòng, tùy ý sờ xọang một hồi rồi buông ra: - Ta trúng cổ độc của nàng rồi, rõ ràng toàn bộ mỹ nhân Tây Hạ cho ta lựa chọn, vậy mà ta chỉ tìm thấy khoái hoạt ở chỗ nàng.

Nữ tử vẫn không nói, chỉ cằn một ngón tay của Lý Thanh, mắt lim dim tựa hồ rất muốn leo lên giường của Lý Thanh.

- Không được, bốn bề nguy cơ không phải lúc chúng ta tiêu diêu, đợi chúng ta làm xong việc sẽ hưởng thụ một phen. Nàng lấy ít băng lại đây, mắt ta không ổn, phải lấy băng xoa.

Nữ tử lấy chậu bạc trong tay Hồ cơ quỳ ở góc, cho băng vào vải lụa, đặt lên mắt Lý Thanh, thấy hắn đưa tay, liền đặt ly rượu nho ướp băng vào đó.

Thấy Lý Thanh không uống, liền nhấp ngụm rượu sau đó đưa vào mồm hắn, một Hồ cơ nghĩ tới cái miệng kia vừa hút đờm, bất giác ọe một tiếng, không đợi ả kịp phản ứng, một thanh trường đao Lý Thanh đặt trên giá bị hắn ném ra, ghim luôn ả xuống mặt đất...