Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 32: Bột Bột gặp Vũ Hách

Vũ Hách mới ba mươi hai tuổi mà tóc đã hoa râm rồi.

Sở dĩ như vậy là do lo âu mà ra, trải qua sáu năm phấn đấu, hắn đã có mười sáu lão bà, ba mươi ba đứa con và hơn sáu trăm con dê.

Mỗi ngày đếm số nút thừng đại biểu cho tài phú của mình là một gánh nặng lớn, với Vũ Hách mà nói, chưa bao giờ hắn đếm rõ nổi những con số ấy, nhưng hắn thích nhìn số nút thừng không ngừng tăng lên. Vũ Hách chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ cuộc sống này, ngược lại, ai dám cướp đoạt của hắn là kẻ thù sinh tử.

Sáng nay hắn ăn nửa cái đùi dê, khi ăn không được nữa mới đưa cho đại nhi tử, nhìn đại nhi tử nhai nuốt ngấu nghiến, Vũ Hách lần đầu tiên nhận ra, mình đã già rồi, mấy năm trước một mình hắn ăn cả cái đùi dê cũng không thành vấn đề.

Thời tiết rất tốt, nhìn đám lão bà lộ bầu vú đẫy đà ngồi dưới ánh mặt trời bắt chấy cho nhau, Vũ Hách lại thấy mình còn trẻ chán, hai lão bà bụng đã rất to, lười biếng nằm dựa vào đống da dê tắm nắng, xem ra sắp sinh rồi.

Tâm trạng tốt lên Vũ Hách vác loan đao lên đi tuần tra lãnh địa, hôm nay nếu tiểu tử nhà Đại Lộc còn dám lén lút chạy tới rừng cây này, sẽ cho hắn biết loan đao của mình lợi hại ra sao.

Nấp trong bụi cỏ cao bằng cả người nửa ngày, khi mặt trời sắp lặn mà không thấy tiểu tử nhà Đại Lộc, mà thấy một thiếu niên kỳ quái, đang đốt lửa nướng thỏ trên mảnh đất của hắn.

Chuyện này khỏi cần nghĩ, Vũ Hách lập tức rút đao xông tới, quần áo thiếu niên đó rất đẹp, nhưng quan trọng nhất hai con ngựa đang nhởn nhở gặm cỏ.

Nhà Vũ Hách thiếu nhất là ngựa, hắn muốn có một con từ lâu, dù thiếu niên đó rất tuấn tú, còn cười hì hì với mình, nhưng không quan trọng nữa, nếu có ngựa, hắn sẽ thành lão đại ở mảnh đất này.

Bột Bột một mình ăn hai con thỏ béo phải hơi cố, đột nhiên thấy tộc nhân của mình, hắn vô cùng vui mừng, đang định dùng tiếng Nữ Chân chào hỏi, cái tên tộc nhân trọc đầu đã vung đao xông tới.

Mình trông rất giống dê béo, nếu tộc nhân nhìn thấy dê lạc đàn mà không cướp thì đã chẳng phải là người Nữ Chân.

Chỉ là tên này trông cũng chán đời quá đi, Bột Bột vẫn một tay xoay gậy nướng thỏ, lách mình tránh loan đao, sau đó chống tay xoay người như bánh xe, đá một phát vào cổ tộc nhân, xoay tròn vòng nữa rồi đứng thẳng lên. Còn Vũ Hách đã bị đá ngất xỉu, lực xúng kích đưa hắn bay đi một đoạn ngắn, còn thanh đao đã chẳng biết đâu mất rồi.

Hai con hải đông thanh bị giật mình bay lên không, tuần tra một vòng mới đáp xuống, Bột Bột yên tâm tiếp tục nướng thỏ, chén bữa tối.

Ăn cơm xong xúc miệng rửa mặt, đây là thói xấu học từ đại soái, trước kia ăn xong đưa tay chùi miệng một cái là hết chuyện, bị đại soái đánh hơn một năm mới tạo thành thành thói quen này.


Tộc nhân nằm trên mặt đất vẫn còn chưa tỉnh lại, Bột Bột cười, cái tên này giả chết, mình dùng bao lực lại không biết hay sao, tuyệt đối không thể đá gãy cổ được.

Lấy cái gậy cời than mọt đầu đỏ rực chọc chọc vào lòng bàn tay tộc nhân.

Một tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên, Vũ Hách nhảy dựng dậy, ôm tay trái kêu thảm, nhưng không dám chạy.

- Này, ngươi là người tộc nào thế?

Vũ Hách nghe thấy tiếng Nữ Chân chính tông, cung kính đáp: - Ta là huynh đệ của Khắc Lý Bát.

Bột Bột thở dài, cái gậy trong tay quất túi bụi, người Nữ Chân mà giả chết đã tệ rồi, giờ lại còn nói dối không chớp mắt, không tha thứ được.

Mấy năm qua thanh danh Khắc Lý Bát rất lớn, nhất là sau khi hắn tập kích hoàng đế nước Liêu mà vẫn sống sót bỏ trốn, liền được người ta truyền miệng nhau trở thành nhân vật truyền thuyết.

Gì mà thân cao tám trượng, hông cũng tám trượng, tay cầm một cái chùy vạn cân, vậy mà người ta cũng tin, Bột Bột không tin, hắn được Vân gia hun đúc, không tin vào thứ hoang đường đó.

Uy danh của Khắc Lý Bát có thể lợi dụng, nhưng tuyệt đối không phải dùng một cách thô bỉ như tên tộc nhân này.

Bất kể là Vũ Hách kháng cự hay bỏ chạy, kể cả cầu khẩn, cành cây trong tay Bột Bột luôn quất chính xác vào mồm hắn, chẳng mấy chốc mồm Vũ Hách chảy máu không ngừng, đầu sưng lên như đầu heo.

Thế là Vũ Hách ngậm miệng, ngươi tuy lăn lộn trên mặt đất, nhưng không cầu xin nữa.

Vũ Hách chấp nhận số mệnh rồi, thiếu niên này là cao thủ "đánh Nữ Chân", hắn đã biết vận mệnh của mình, nên khi Bột Vột dừng tay, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên đó, đây khả năng là người cuối cùng mình nhìn thấy trên đời.

Thiếu niên này sở dĩ hỏi tới bộ tộc của mình là vì muốn biết những người Nữ Chân khác ở đâu, sau đó giết hết, chắc chắn là thế.

Bột Bột trói Vũ Hách lại, kiểu trói tứ chi bị bẻ ngược sau lưng, để bụng dán sát mặt đất, sau đó hắn vào lều ngủ, đi suốt cả ngày, nên nghỉ ngơi một chút.


Vũ Hách xoay người, nhìn hai hai con chim đậu trên lưng ngựa, khi sao kim xuất hiện, con chim rúc đầu vào cánh ngủ, Vũ Hách lại nhè nhẹ vặn mình.

Hơ chân tay lên lửa rất đau, mồ hôi như hạt đậu theo trán nhỏ xuống ròng ròng, hắn há mồm cắn mặt đất, mũi cũng ấn xuống đất, để bản thân không hét lên.

Thừng vừa đứt, chân tay tự do, Vũ Hách chầm chậm rời đống lửa, nhìn giày da của mình vẫn đang cháy, lặng lẽ ấn sâu vào đất, khi không còn chút đốm lửa nào nữa mới lặng lẽ bào vào bụi cỏ.

Vũ Hách vừa đi, Bột Bột liền từ trong lều đi ra, nhìn chân trời đã lờ mờ sáng, lấy trong bọc một miếng thịt khô, nhai nát cho hải đông thanh ăn, sau đó tung chúng lên trời, lấy ít đậu vào bát cho ngựa, còn mình ngồi bên đống lửa, hơ nóng nửa con thỏ còn lại hôm qua, ăn đơn giản xong bữa sáng, bốc cát dập tắt lửa, dẫn chiến mã đã ăn hết đậu đi vào bụi cỏ, từ đầu tới cuối chẳng buồn nhìn sợi dây thừng cháy xém.

Trước kia Bột Bột rất kiêu ngạo về những dũng sĩ của tộc mình, nhưng giờ hắn đã hiểu một hiện thực, một mưu kế nhỏ có thể giết nhiều người hơn cả dũng sĩ vô địch.

Giờ Bột Bột chỉ muốn giúp chủng tộc của mình trở nên thông minh, biết dùng đầu óc vũ trang bản thân.

Nhà của Vũ Hách cực kỳ kín đáo, hắn phất lên là nhờ vào bộ tộc Hổ Khắc Lực hàng xóm bị giết chết trong hoạt động "đánh Nữ Chân" của người Liêu, nên càng chú trọng sự bí mật, đám lão bà của hắn mỗi ngày quét hết phân dê ở cửa sơn cốc, sau đó chôn đi.

Sự cẩn trọng đó khiến cả nhà Vũ Hách bình an suốt bốn năm.

Bột Bột đứng trên ngọn núi nhỏ nhìn sơn cốc cỏ cây xanh tốt, lẩm bẩm: - Quả nhiên thỏ không ăn cỏ gần hang.

Vũ Hách về tới nhà, tứ chi giơ lên trời cho đám lão bà rơi nước mắt bôi mỡ hạn thát cho.

Tay chân hắn bị bỏng nghiêm trọng, nhất là hai cánh thay, thịt đã bị nướng tới trắng bệch, sau khi mỡ hạn thát bôi lên có hơi thoải mái được một chút, song cơn đau cháy rát vẫn dày vò hắn.

Đốt tay là do Vũ Hách có tính toán đấy, tay bị thương thì chân vẫn chạy về được, chân bị thương thì chẳng còn gì để nói nữa, ở thảo nguyên, đôi chân nhanh nhẹn tốt hơn đôi tay.

Vũ Hách húp canh thịt sùm sụp, chuyện tối qua không đả kích hắn quá lớn, với người Nữ Chân, giết hay bị giết là chuyện bình thường, chưa bị cường giả giết mất, chứng tỏ thần Tát Mãn còn chưa định thu mạng sống của mình.

- Giờ đã có thể nói cho ta biết những người khác đi đâu rồi không?

Bột Bột đứng ở ngoài cửa dẫn hai con chiến mã mỉm cười nhìn Vũ Hách đang kinh sợ tới cực điểm:

Hôm nay Bột Bột đã chuyển sang trang phục người Nữ Chân, mái tóc dày đã bị hắn dùng trường đao cắt nham nhở, thấy Vũ Hách rống lên định xông tới, phanh ngực áo ra để lộ hình xăm hùng ưng: - Ta cũng là người Nữ Chân.

Vũ Hách khựng người lại nhìn kỹ: - Hùng Ưng của Nạp Lý Hãn, ta nghe người phương xa tới nói, các ngươi đã bị người Khiết Đan giết sạch rồi.

Bột Bột nhe hàm răng trắng cười: - Chưa chết hết, vẫn còn một người.