Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 16: Sói thì phải ăn thịt

- Cha, con bảo Triệu Húc mang từ ngoài vào một hộp bánh thịt, cha nếm thứ xem.

Lạc Lạc xách một hộp thức ăn từ phía đầu kia sơn cốc chạy tới, từ xa đã gọi lớn, đứa bé này không bào giờ chịu yên thân một chỗ quá lâu, Lục Khinh Doanh nhìn khuê nữ của mình là nhíu mày.

- Bánh thị quá mỡ, không phải là thứ nữ nhi nên ăn.

Vân Tranh không phải nữ nhi, nên không nghe lời lão bà, y cứ mở hộp ra lấy cái bánh vẫn nóng, vừa cắn một miếng có nước sốt béo ngọt chảy ra lấp đầy khoang miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: - Bánh ngon lắm, bánh thịt Tào bà bà chính tông, có điều khuê nữ à, con tha cho tên ngốc Triệu Húc đi, nếu cha nó mà biết nó mang đồ vào sơn cốc sẽ tức chết đấy.

- Hì hì kệ hắn.

Hai cha con ăn bánh thịt rất vui vẻ, cho dù bên mép có nước mỡ chảy xuống y phục sang trọng cũng chẳng bận tâm, cứ như hai dã nhân, cảnh tượng này làm Lục Khinh Doanh vừa tức lại chua xót vô cùng.

Bây giờ Vân gia muốn ăn một miếng thịt cũng phải xin xỏ người ta mới có.

Gió mát thổi vi vu qua rừng tùng xanh mướt, nhưng vắng bóng chim chóc thú rừng, nên phong cảnh nhìn thế nào cũng giả, giống như sự phồn hoa hiện giờ của Đại Tống.

Triệu Trinh cho rằng mình là người nuôi dạy thú giỏi, hổ phải đói bụng mới trở nên hung mãnh, mới nghe lời, cho nên nuôi Vân Tranh, bỏ đói Vân Tranh là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ cần dạy dỗ tốt con hổ này, khi thả ra đuổi sói mới càng hữu dụng.

Thủ đoạn này với hoàng đế mà nói là rất bình thường, thần tử cũng coi đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thân là ưng khuyển của đế vương ắt phải có sự tự giác này.

Đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ thậm chí cho đây là một loại vinh diệu, là biểu hiện trí tuệ đế vương, không biết rằng khi Bàng Tịch lần đầu nói với Vân Tranh ý đồ này, đồng thời yêu cầu y phối hợp, Vân Tranh cực kỳ nổi giận, vì thế y mới không chút nể nang sỉ nhục toàn bộ những võ tướng trung thành nhất của hoàng đế.

Ăn hai cái bánh thịt, Vân Tranh liền dừng tay, Lạc Lạc bê hộp lên cho cha xem bên trong còn rất nhiều, đủ cho mẫu thân, nhị nương và đám đệ muội ăn.


Vân Tranh xoa đầu khuê nữ, yêu thương nói: - Thứ ngon không nên ăn hết một lần, thế nào cũng cần giữ lại để lần sau còn có chút tưởng niệm.

Lạc Lạc thấy mẹ không ăn, xách hộp thức ăn vào nhà cỏ, Nhị nương và đệ muội đang ngủ trưa, sau khi tỉnh lại sẽ đói.

Khuê nữ vừa mới đi, khuôn mặt tươi như nắng sớm của Vân Tranh thành mưa rào: - Khuê nữ làm thế này là do ai dạy? Ta cảnh cáo nàng đừng có dạy khuê nữ thứ vớ vẩn như phải hi sinh vì gia tộc, tuổi của nó lúc này chỉ cần vui vẻ học tập chơi bời, vô ưu vô lo lớn lên, chứ không phải là bỏ sự kiêu ngạo của mình xuống để phối hợp với Triệu Húc, thằng nhãi đó không xứng với khuê nữ của ta.

Lục Khinh Doanh bị trượng phu nhìn thấu, đỏ mặt lúng túng: - Ý chàng là...

- Mục đích của ta rất đơn giản, đó là được cầm trịch cuộc bắc chinh, nếu không với danh vọng Vân gia ta bây giờ, kiến lập thế lực bên ngoài biển là rất khó khăn. Đương nhiên, ta vẫn luôn đánh giá hiện trạng, nếu chiến dịch Yến Vân cần nhà ta trả giá quá lớn, ta lập tức hủy bỏ, với ta mà nói, người thân là quan trọng nhất, còn bất kể hoài bão, danh vọng hay tiền bạc gì đều có thể vứt bỏ, nàng nhớ cho kỹ! Nếu không đừng trách ta.

Lão bà có đúng một điểm rất không hay, đó là phương pháp hành sự của thế gia đại tộc, làm Vân Tranh không chấp nhận được, trước kia trong mắt lão bà, y là số một, Vân Nhị là số hai rồi đến nàng, nhưng cuộc sống mỹ hảo như thế kéo dài không lâu.

Dần dần Vân gia lớn mạnh, con cái nối tiếp xuất hiện, hai đứa con đã chạy vượt mặt Vân Tranh thành ưu tiên, lúc này gia tộc trường thịnh mới là số một với nàng, hai huynh đệ Vân Tranh hình như cũng biến thành mục tiêu hi sinh, còn khuê nữ càng không đáng tính tới.

Đánh chết Vân Tranh cũng không tin khuê nữ tâm tư đơn thuần lại được mình nuôi dưỡng lên bản tính kiêu ngạo cực kỳ lại tự đi cầu xin Triệu Húc, bảo nó mạo hiểm vượt núi ra ngoài kiếm thức ăn cho cha mẹ đệ muội còn đáng tin hơn.

Nơi tu đạo chỉ được phép ăn chay, không biết là tên hoàng đế khốn kiếp nào quy định, hoàng đế cũng phải giữ quy củ này nói gì tới Vân gia.

Từ khi Triệu Trinh ngã bệnh, thức ăn trong cung cơ bản biến thành đồ chay, từ hoàng hậu tới phi tần cố gắng ăn chay, tích cực chuẩn bị cuộc đời làm ni cô hoặc đại cô sau này.

Thế là các món chay trở nên phổ biến ở phố phường Đông Kinh, muốn gì có nấy, yêu cầu trang nhã có trang nhã, yêu đầu ngon mắt có ngon mắt, ăn chay không còn là đặc sản của tín ngưỡng tôn giáo, mà trở thành đại xu thế văn hóa ẩm thực quay về nguồn cội.

Người Đông Kinh thích ăn ngon tức thì biến ra hàng trăm loại đồ chay khiến người ta hoa mắt.

Vân gia cũng ngày ba bữa chay.


Nhưng hi vọng một đám sói con đi ăn rau đúng là chuyện hoang đường.

- Đình Nhi, cho con miếng sườn rán này.

- Cha lừa con, đó là đậu hũ.

- Con nhìn đi rõ ràng là sườn rán mà.

- Là đậu hũ trông giống sườn rán thì có.

Lục Khinh Doanh thong thả gắp từng miếng rau cho vào mồm, ăn chay rất hợp khẩu vị của nàng, nhìn Cát Thu Yên dỗ dành mấy đứa bé phụng phịu ăn cơm, vẻ mặt vui mừng trên đau khổ của người khác không cách nào che dấu được.

Trước kia trong nhà ăn cơm, nàng luôn thuộc phái thiểu số, cha con Vân Tranh ăn thịt tới mỡ đầy mồm mép, chỉ nàng thích rau xanh, bị cha con họ hè nhau phê phán chê bai, giờ thì một đàn sói nhét rau xanh vào miệng, cảnh này làm Lục Khinh Doanh thấy thú vị vô cùng.

Lạc Lạc bê tới một cái bánh thịt vừa hâm nóng, nước dãi của Vân Đình liền nhỏ xuống không kiểm soát được, thấy tỷ tỷ đưa bánh cho mình, nghi hoặc nhìn tỷ tỷ thường ngày luôn cướp những món ăn ngon nhất, nó cẩn thận đưa mũi hít hít, xác định đúng là bánh thịt, ngoàm một phát đớp hết luôn, miệng ú ớ không nói ra lời.

- Ăn miếng thịt cũng khó khăn như vậy. Vân Tranh thở dài ném một miếng nấm không biết tên vào mồm, chẳng cần biết bề ngoài nó giống cái gì, cho vào mồm là biết ngay không phải thịt.

Ăn cơm xong Vân Tranh chẳng còn tâm tư xem tình báo nữa, tình báo qua tay người khác chọn lọc thì không đáng xem, giống như cái bánh bao bị người ta cắn một miếng rồi vậy, không nuốt nổi.

Đám nhỏ bị đồ chay hành hạ khốn khổ, liên tục năm ngày trong miệng chỉ có cỏ làm người ta không sao chịu nổi, sơn cốc gần như không còn tiếng cười.

Còn về phần Hầu Tử, Hàm Ngưu, vì không được ăn thịt mà ban đêm mắt xanh lét như sói đói, Hàm Ngưu thậm chí tuyên bố, nếu còn không được ăn thịt, hắn sẽ tự phế võ công, võ công cường hãn của hắn luyện ra là chỉ dùng để kiếm thịt ăn.

Để an ủi mấy đứa con, Vân Tranh một tay dắt Vân Đình, một tay dắt Thiên Thiên đi dạo trong sơn cốc.

Sơn cốc không quá rộng, đi vài trăm bước là hết, nơi sâu nhất là bức tường cao, bên trên có cánh cửa không lớn, cánh cửa đó hẳn là nơi hoàng đế các triều ra vào thiên lao, sau cửa là ngự uyển hoàng gia.

Nước từ thủy môn cuồn cuộn đổ xuống, bên kia thủy môn năm sáu con cá chép gấp quẫy mình qua lại, như rất muốn chạy tới.

Con suối nhỏ này hẳn bắt nguồn từ ao sen trong hoàng cung, Vân Nhị từng mang về một tấm bản đồ vô cùng khả nghi, trên đó đánh dấu rõ ràng từng chỗ một trong cung, đáng khả nghi hơn nữa, ở tấm bản đồ thứ hai chính là kiến trúc ngầm của hoàng cung.

Vân Tranh khi đó không quá tin vào tính chính xác của tấm bản đồ đó, giờ càng không rảnh mà chú ý, vì Hầu Tử và Hàm Ngưu đã thò tay qua khe hở thủ môn bắt hai con cá chép gấm vàng chóe.