Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 32: Rượu độc

Lần này thất bại ở chỗ Tô Lạp Hải Nha làm Vân Nhị hiểu ra một đạo lý, mưu kế đừng quá chặt chẽ phức tạp, không thể để mưu kế quyết định chi tiết hành động, nếu không chỉ cần một mắt xích có vấn đề là thua trắng bàn.

Thực tế chỉ có thực lực là chỗ dựa đáng tin cậy, trí tuệ có tính cực hạn đồng thời quá nhiều biến cố, lần đầu tiên thực sự bày mưu tính kế chỉ huy hành động, kết cục là thất bại, làm Vân Nhị khó chịu vô cùng.

Thất bại thì phải rút kinh nghiệm, có vấn đề thì phải khắc phục.

Và Vân Nhị hành động.

Vân Nhị thản niên ngồi sau bàn lạnh lùng nhìn một đám người Nữ Nhân mặc áo da hổ da gấu, miệng sùi bọn mép lăn lộn cào cấu trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Thuốc độc tên tỳ sương, chỉ cần một nhúm nhỏ là có thể hạ độc chết hán tử hùng tráng như núi, rượu Vân gia lại mạnh cho vào nhiều một chút cũng rất khó phát hiện, người phương bắc rất thích rượu mạnh của Vân gia.

Mưu kế đơn giản hiệu quả tức thì.

Khúc Chung thản nhiên như không vẫn cứ ngồi ăn, còn đám Nghiêm lão đại rút đao cảnh giới, chỉ cần có người đứng lên được là bọn họ sẽ chém chết ngay.

Tôn chưởng quầy chấn động tới không nói ra lời, run run quỳ xuống đất: - Nhị gia, lão nô muốn biết vì sao, chẳng lẽ lão nô làm gì sai?


Vân Nhị lắc đầu: - Tôn chưởng quầy, không liên quan tới ông, tất cả là vì kế hoạch, nếu như ông thấy ta làm như thế là quá đáng, có thể tố cáo với đại ca ta, nhưng chỉ được nói với đại ca ta, còn với người khác tuyệt đối không được hé răng, ngay cả với đại tẩu ta cũng thế.

Tôn chưởng quầy nhắm mắt lại, không muốn nhìn những người Nữ Chân thất khiếu chảy máu: - Lão nô biết rồi, Nhị gia muốn giá họa cho ai?

Vân Nhị cố gắng giữ giọng thật thản nhiên, lần đầu tiên làm loại chuyện này, hắn chưa máu lạnh tới mức coi như không có gì: - Thế này phải xem lão chưởng quầy an bài như thế nào, Liêu Đông cần loạn, chỉ có loạn thì chúng ta mới thừa nước đục thả câu được, thời gian không có nhiều, ta phải mau chóng lập nên đường lui an toàn cho Vân gia, không thể lún vào đấu đá kéo dài được, kế hoạch này mà hỏng, ít nhất phải trì hoãn thêm một năm, ta không muốn lãng phí nhiều thời gian như thế.

Đại hỏa kế cười đề xuất: - Tiểu nhân cho rằng giá họa cho Tôn Tán Tào là tốt nhất, chí ít hắn bị người Nữ Chân cầm chân, không có thời gian lên đảo Hắc Sơn lập thị bạc ti.

Tôn chưởng quầy lảo đảo đi tới bên một lão giả người Nữ Chân mặc áo da hổ: - Đây là Hốt Lực Ba Xích, đã làm ăn với Vân gia ta rất nhiều năm, là bằng hữu tốt, cả tộc bọn họ đều hữu hảo với thương đội Vân gia ta, vì thế mà mới cứu lão nô một mạng, vì Hốt Lực Ba Xích đảm bảo nên các đầu nhân khác của người Nữ Chân mới lên đảo Hắc Sơn.

Nói tới đó ông vuốt đôi mắt chảy máu của Hốt Lực Ba Xích, người lom khom đứng dậy, chỉ thoáng chốc lão chưởng quầy tinh minh mẫn cán của Vân gia biến thành ông lão gần đất xa trời, tay chân run rẩy đi đứng không vững, giọng nói lào khào: - Hơn năm năm trước, lão gia lệnh Vân gia thành lập thương đội Liêu Đông, khi đó có hai quản sự, một là lão nô, một là Lão Triệu.

- Lão Triệu chuyên môn phụ trách thu mua hải đông thanh, chưa đầy ba năm vì tìm được người huấn luyện hải đông thanh mà được thăng lên làm Nhị quản gia trong nhà. Lão nô phụ trách mua nhân sâm, đồ da, thuốc và nhiều thứ lặt vặt khác, bởi vậy tiếp xúc với nhiều người hơn, có mối quan hệ phức tạp hơn.

- Lúc mới tới Liêu Đông, không quen không biết, trước mắt chỉ thấy mảnh đất hoang vu giá rét, thậm chí không biết đi đâu để làm ăn. Người nơi này khi đó chỉ giao dịch với Cao Ly, Khiết Đan, không tiếp xúc với thương cổ Đại Tống. Thương đội phải đối diện với mãnh thú, dã nhân, thời tiết, thậm chí là cả với người Tống khác, muôn vàn khó khăn, đợt đầu đi, mười người chết bốn. Lão nô thậm chí phải tự mình vác hàng, đi vào hang động, bắt chuyện làm quen với bọn họ, lấy lòng bọn họ từng chút, từng chút một...

Vân Nhị không biết phải nói gì, chỉ thấy những lời nói đó làm lòng mình cực kỳ không thoải mái.


Kẻ vô tâm như đại hỏa kế cũng không cười nữa, hắn tới Liêu Đông mới được ba năm thôi, là đợt thứ hai bổ xung cho người chết ở đợt đầu, khi đó hoàn cảnh đã tốt hơn rất nhiều rồi mà thanh niên trai tráng như hắn còn thấy khổ không nói lên lời, từ đó mà suy những điều lão chưởng quầy trải qua càng khó hình dung.

Tôn chưởng quầy ngẩng đầu lên nhìn Vân Nhị sắc mặt âm u, tiếp tục nói: - Tình hình thương đội bắt đầu tốt hơn khi lão nô gặp được Hốt Lực Ba Xích, lúc đó mọi người bị đàn sói bao vây, là ông ấy dẫn tộc nhân đánh đuổi bầy sói đi giải cứu thương đội. Cho tới giờ lão nô không quên cảnh cùng những người Nữ Chân đó ngồi bên đống lửa, chia sẻ họ chén rượu nồng, miếng thịt nướng, người đọc sách ở Đại Tống gọi họ là dã nhân, là đám man mọi không có giáo hóa, thương cổ Đại Tống khác tới đây ỷ có kiến thức hơn họ, lừa gạt, lợi dụng, chèn ép họ, còn lão nô tới đây mang theo lời dặn của lão gia, đó là phải chân thành, công bằng.

- Lão nô làm theo lời ấy, cho nên được người ta chân thành đáp lại, Vân gia dần dần được hoan nghênh ở Liêu Đông, thương đội Vân gia càng ngày càng lớn mạnh, cho dù sau này có bao nhiêu huân quý Đại Tống có tổ chức thương đội tới đây làm ăn cũng không thể lật đổ được địa vị của Vân gia chính là thế. Không có bí quyết nào cả, chỉ dựa vào yếu quyết chân thành, chỉ có sự công bằng mà lão gia dạy, thứ mà khi lão nô kể ra người khác cho là trò cười. Tôn chưởng quầy ngồi xuống vũng máu, nước mắt giàn dụa: - Lão nô dùng rượu mà kết giao được với Hốt Lực Ba Xích, cuối cùng dùng rượu trộn tỳ xương kết thúc tình hữu nghị, Nhị gia dễ dàng hạ độc được họ, không phải vì họ ngu xuẩn, mà vì bọn họ tin tưởng vào bằng hữu.

-.... Vân Nhị mấy máy môi, nhưng phát hiện ra mình không có bất kỳ lời nào để biện giải:

Tôn chưởng quầy rút ra một bầu rượu sứ trắng muốt, ngửa cổ tu một ngụm, cười thảm: - Nhị gia, không cần biết người có kế hoạch vĩ đại nhường nào, người có bao nhiêu lý do, chúng ta vẫn có lỗi với Hốt Lực Ba Xích!

- Nhưng chuyện đã làm rồi, vậy thì phải làm cho tới cùng, vì lão nô mời Hốt Lực Ba Xích lên đảo, Nhị gia muốn gấp gáp giá họa cho người ta, kế hoạch sẽ không hoàn mỹ.

- Lão nô vốn là thương cổ chuyên làm ăn giữa Thành Đô và Đậu Sa quan, không may bị cường đạo bắt mất, rồi sau đó được lão gia cứu, mạng này do lão gia cho, đem mạng báo đáp cho lão gia cũng là nên làm. Chỉ có lão nô chết rồi, Nhị gia sai Hà Phương đem xác lão nô tới chỗ người Nữ Chân, kế hoạch của người mới hoàn mỹ, mới không ai nghi ngờ người.

Vân Nhị vội nói: - Lão Tôn, Vân gia không hi sinh người của mình thực hiện kế hoạch, nếu là thế kế hoạch sẽ bị thủ tiêu, Vân gia không phản bội người của mình, dù đó là ai.

Tôn chưởng quầy thở dài: - Nhị gia, Hốt Lực Ba Xích chính là người mình đó, không có ông ta, người không có bất kỳ cơ sở nào thực hiện kế hoạch này, lão phu biết, trong thâm tâm Nhị gia coi ông ấy là dã nhân, không hoan nghênh ông ấy gia nhập.

- Nhưng Hốt Lực Ba Xích hoan nghênh lão nô tới Liêu Đông an gia, ông ấy nói với lão nô, Liêu Đông lớn lắm, có thể dung nạp rất nhiều người cùng chăn thả săn bắn, vùng đất này nhiều sói, nhiều tuyết, gì cũng nhiều, chỉ có người là thiếu, vì thế mà năm xưa ông ấy cứu lão nô.

- Ha ha ha, không nói những chuyện này nữa, lão nô hại chết bằng hữu, không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa. Xin Nhị gia nể tình lão nô nhiều năm tận trung, đừng bạc đãi con cháu lão nô.

Tôn chưởng quầy bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm, chắp tay với Vân Nhị một cái, bò tới chỗ Hốt Lực Ba Xích: - Lão Hổ, ta biết ta sai rồi, ông có uất hận gì cứ trút vào ta, ta thực sự không biết trong rượu có độc.