Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 2: Điểm khởi đầu

Trần Đại Hà ngồi ở chỗ cao nhất của con thuyền đắm, vui vẻ đung đưa hai cái chân, lòng ôm cái bình hình thù kỳ quái, tốn công lắm mới mở được nút ra, không ngờ là rượu, hơi rượu thơm nức xộc lên làm hắn ngất ngây, ngửa cổ tu một ngụm lớn, tốt rồi, thời tiết thế này dù là hắn cũng chẳng thề cầm cực trong nước biển quá lâu.

Rượu vào bụng, hơi nóng từ phế phủ tỏa ra, Trần Đại Hà hài lòng không nỡ uống nữa, thứ tốt thế này phải để giành, đóng nút lại, lớn tiếng thúc giục đám dân đảo chèo thuyền nhanh hơn.

Mở thêm một khoang thuyền khác, toàn là rương to, mở ra thấy khải giáp và vũ khí, chết người nhất còn có cả nỏ, cái nỏ này không to lắm, hộp nỏ chứa mười mũi tên, chỉ nhìn mũi tên đúc bằng thép sáng bóng thế kia là biết thứ này giá không thấp.

Ném luôn trường đao của mình đi, mặc một cái giáp xích vào người, cầm mã sóc đâm vài phát, ngoại trừ bộ giáp hơi nhỏ so với thân hình hùng tráng của hắn thì rất hài lòng, đeo thêm cải nỏ bị ngâm nước không bắn được lên, gài thêm đao, lúc này mà có thêm tấm áo choàng nữa thì tha hồ mà giống đại tướng quân.

Thân thuyền phát ra những tiếng ken két cảnh báo, chẳng kịp xem xét kỹ càng, cứ vơ vét sạch sẽ đồ đạc trên thuyền chất lên thuyền nhỏ, cái thuyền nhỏ nước mấp mé mép, cả đám reo hò đẩy thuyền nhỏ vào bờ, chuyến cuối cùng mới ra đón Trần Đại Hà.

Khi thuyền nhỏ cập bờ, Trần Đại Hà nhìn thấy một thiếu niên mình trần, da tái đi vì lạnh đang cười với mình, thiếu niên này mặt rất lạ.

Hắn phải thừa nhận thiếu niên đó cười cực kỳ ưa nhìn, hai mắt dài mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng mở, răng trắng, miệng mở vừa đủ, không giả tạo cũng không niềm nở quả mức, tóc tùy tiện búi lại thành cục, vậy mà trông vẫn cực kỳ tuấn tú.

- Con mẹ nó, ai cho ngươi ra bãi biển?

Thiếu niên chỉ cái áo giáp chẳng hề vừa vặn với cơ thể Trần Đại Hà: - Cái đó của ta.

Trần Đại Hà ngớ người: - Của ngươi?

Thiếu niên cười càng vui vẻ, gật đầu liên tục: - Của ta.

Trần Đại Hà cười phá lên, đám hán tử đi cùng hắn cũng cười lăn lộn, cảm thấy thiếu niên non mềm này thú vị quá.

- Ta biết, ta biết trên khải giáp khắc mấy chữ "trường sinh trường thọ, đại phú đại quý" buồn cười thật, nhưng mà đó là do đại ca ta tặng sinh nhật, cho nên đành chịu thôi, học vấn đại ca ta cao, nhưng mà nhà quê lắm. Thiếu niên thở dài sườn sượt:


Trần Đại Hà chưa bao giờ thấy một thiếu niên vô tri như thế, cười đau cả bụng, cười chảy nước mắt.

Một thiếu niên lưu lạc tới hoang đảo còn không biết tốt xấu, tuy trông rất tuấn tú, nhưng đáng tiếc mình chẳng phải thiếu nữ vô tri, nhìn thấy nam nhân đẹp trai hơn mình càng đáng ghét, nhất là hàm răng trắng quá mức của hắn, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Thế là rút trường đao ra, bước tới, chuẩn bị đem thiếu niên này đi nuôi cá.

- Á... Một cơn đau nhói tim từ má truyền tới, Trần Đại Hà dừng bước sờ mặt, một cái châm gỗ đâm thẳng vào má, phẫn nó phun máu ra, nhìn sang bên.

Đại hán cao gầy truồng từ sau tảng đá ngầm đi ra, tóc ướt nhẹp che hết mặt, tay còn cầm một cái châm gỗ, rõ ràng chim lông nhông phơi ngoài đồng mà đi uy phong như đại lão gia vào quán ăn gọi món.

Thiếu niên lặp lại lần nữa: - Đồ trên người ngươi là của ta.

- Giết thằng kia, để tên tiểu tử cho ta.

Cả một đám hán tử rống lớn xông tới, thiếu niên kia trông rất có khí độ đó bất ngờ hai tay để sau lưng lại cầm hai nắm cát, ném thẳng vào mắt Trần Đại Hà.

Cát biển có muối, chui vào mắt xót vô cùng, Trần Đại Hà không mở mắt ra được, đao chém tứ tung, tiếp ngay đó hạ bộ trúng một đòn mạnh, kêu hự một tiếng co người lại, ngã vật xuống đất, cái má lành trúng thêm đòn nữa, mồm đầy cát.

Nghiêm lão đại duỗi tay ra, mỗi khe ngón tay đều có một miếng gỗ, hắn vừa đi vừa ném vào đầu gối đám dân đảo, đám dân đảo chỉ dựa vào sức khỏe đâu phải là đối thủ của sát thủ đứng đầu Tinh Bàn, chẳng mấy chốc cả đám quỳ xuống ôm gối kêu gào.

Vân Nhị thong thả mở một cái hòm có khắc tên mình, lấy quần áo mặc vào, tuy bị ướt, rất khó chịu, nhưng mặc vào tính sau, bộ dạng trần như nhộng của Nghiêm lão đại đả kích hắn rất lớn.

Tinh Mộc Ngạn vác thi thể Đấu Mộc Giai ra, tìm một hòm gỗ lớn, đồ hết đồ đạc đi, cho thi thể vào đó, đồng đội nhiều năm, tuy chẳng có tình cảm gì cũng không thể để phơi thây nơi hoang dã.

Vân Nhị tìm thấy rương của Nghiêm lão đại, ném y phục cho ông ta, nhưng Nghiêm lão đại căn bản không để ý, cúi người rút từng cái châm gỗ dính máu trên đầu gối đám dân đảo, nhìn đám người vây quanh đằng xa.


Ba người Tham Thủy Viên, Tất Nguyệt Ô, Dực Hỏa Xà đi thăm dò tin tức chưa về, đây không phải lúc buông lỏng cảnh giác mặc quần áo, Nghiêm lão đại không thấy thể diện quan trong hơn tính mạng, nhìn Vân Nhị lờ kẻ địch mặc quần áo, ông ta rất bất mãn.

Đưa tay bắt lấy trường đao Tinh Mộc Ngạn ném cho, lúc này ông ta mới đi giày vào, bãi biển toàn vò sò sắc bén, vừa rồi cứa đứt chân ông ta mấy phát.

Tinh Mộc Ngạn thử nỏ, cuối cùng vứt đi, dây cung ngâm nước quá lâu, nhão ra rồi, dù có lắp tên lên cũng không thể bắn được quá năm trượng.

Thấy đám người vây quanh kia không tới, Nghiêm lão đại mới đi mặc quần áo, dù thế tay vẫn không rời đao.

- Nghiêm thúc, vũ khí không tổn thất là bao, nhưng thuốc nổ hỏng hết rồi, không biết hòn đảo này ở chỗ nào nhỉ? Vân Nhị kiểm tra mấy cái rương xong thở dài:

Nghiêm lão đại không trả lời, lấy bầu rượu trên cổ Trần Đại Hải tu một ngụm lớn, khuôn mặt tái như xác chết hồng hào lên đôi chút, cởi giáp trên người Trần Đại Hải ra, ném cho Vân Nhị: - Vũ trang đã, còn đây là đâu không quan trọng, dù sao chúng ta cũng muốn thu phục hải đảo, bắt đầu luôn từ cái này đi.

Vân Nhị cúi đầu nhặt giáp, nhìn thấy thi thể thuyền lão đại thì thở dài, đúng là xuất sư bất lợi.

Khi xuất phát từ Úc châu mình còn có hai mươi hảo hán chiêu mộ ở địa phương, ba mươi mốt thủy thủ, không ngờ ra biển chưa được mười ngày thì gặp phải trận bão lớn, chỉ còn lại đúng sáu người, hảo hán trên biển chết sạch, hảo hán lục địa chỉ tổn thất một người.

Lúc đầu thuyền lão đại vỗ ngựa đảm bảo mùa này biển đông rất bình yên không có bão, nếu có thì chặt đầu hắn, giờ chẳng ai hứng thú chặt đầu hắn.

Kẻ nào rơi vào tay Nghiêm lão đại thì không cách nào cứng miệng được, chẳng mấy chốc Trần Đại Hà khai sạch bách thông tin liên quan tới Hải Lư đảo.

Nghiêm lão đại vừa nghe khai báo, vừa nhìn về đằng xa, khi ba người Tham Thủy Viên xuất hiện, sắc mặt mới hòa hoãn hơn, ông ta mệt lắm rồi.

Vân Nhị nhìn thấy ba quả tạc đạn được châm lửa ném vào đám đông xem náo nhiệt, lòng mừng rỡ, thì ra còn có tạc đạn không bị ngấm ngước.

Người trên đảo Hải Lư chưa bao giờ tiếp xúc với thứ này, tò mò nhặt lên. " Đùng!" Ba tiếng nổ lớn phát ra gần như cùng lúc, mười mấy người bị thổi bay lên trời, thế là bất kể già trẻ gái trai đều ôm đầu la hét chạy mất tích.

Trần Đại Hà lắp bắp không nói ra lời nữa, vừa rồi nếu không phải thấy người kia tồng ngồng thì hắn cho rằng những người này đều là thần tiên.

Dưới sự uy hiếp của thuốc nổ, Trần Đại Hà ngoan ngoãn chỉ huy đám thủ hạ bê bảy tám cái rương lớn đi về phía sơn động mình ở, buổi sáng còn cho rằng hôm nay là ngày may mắn của mình, ai ngờ tai họa tới nhanh như thế.

Vân Nhị quay đầu nhìn biển khơi vẫn ầm ầm cuộn sóng vỡ bờ, nước biển mỗi lúc một cao, cái thuyền lớn lúc nãy còn lộ ra ngoài, giờ bị nước biển nhấn chìm, hải âu lượn vòng vòng, thi thoảng còn phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Thị uy với mình à? Vân Nhị tâm trạng rất tệ, thiếu chút nữa nhặt đá ném loài chim lành của người đi biển đó.