Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 11: Vân gia là cái bẫy

Hảo hán sát phạt quyết đoán tất nhiên được người ta tôn sùng, đi theo ông chủ như vậy có thể ăn bát to uống chén lớn, mặc dù ngự hạ có hơi hà khắc một chút, nhưng mọi người vì được ăn no nên đành nhịn. Bởi vậy cơ bản những kẻ đó đều là loại tối mắt vì lợi, bừng bừng dã tâm, một khi tới lúc mình vỗ cánh bay cao thì không chút do dự bỏ lại tất cả.

Nói ra thì đa phần có vẻ thích theo ông chủ trọng tình nghĩa hơn, cho dù rất có thể không được ăn bát to uống chén lớn, nhưng lại có thể khiến ngươi vui vẻ làm việc vì mình, còn một dạ trung thành, dù muốn bỏ đi cũng cũng có muôn vàn sợi dây níu kéo, nhưng những người kia cũng thành sợi dây níu kéo chính bản thân, khiến chủ khó làm được gì.

Quả nhiên đạo tự nhiên đạo trời chính là đạo cân bằng, trời có đạo mà xanh, đất có đạo mà yên, thần có đạo mà linh, biển nhờ có đạo mà đầy, vạn vật có đạo mà thành, đế vương có đạo mà được thiên hạ.

Trước kia đôi lúc thấy đại ca quá nhùng nhằng, làm việc không dứt khoát, dần mới hiểu, tính cách đại ca nhìn có vẻ là nhược điểm, kỳ thực lại mang sức hiệu triệu mạnh mẽ.

Lục ông từng nói, Vân gia là cái hố bẫy, bất kể là hạ nhân trung thành với Lục gia ra sao, đi theo đại tẩu, chẳng mấy chốc thành người Vân gia, gia chủ cũ muốn hỏi chút chuyện tới Vân gia thì trốn cho thật xa.

Ông cũng không hiểu vì sao lại thế, nhân lúc sống cùng ở Đông Kinh có chú ý tìm hiểu, bắt đầu từ gia pháp, cơ mà gia pháp Vân gia thì đúng là sỉ nhục của toàn bộ huân quý thế gia, đơn giản mà thô bạo, làm sai chửi một trận, sai lầm lớn một chút chửi nhiều một chút, còn nghiêm trọng thì ăn đòn. Tới nay phó dịch Vân gia bị đánh đòn không có mấy, bị đánh nhiều nhất là Hầu Tử và Hàm Ngưu, mà toàn bị đánh oan, nhiều lúc Vân Đại không biết ấm ức gì với lão bà, hùng hổ chạy ra yêu cầu Hàm Ngưu ngồi xuống cho đấm đá, Hầu Tử khôn hơn đã chạy biệt tăm rồi.

Kinh thành có một truyền thuyết liên quan tới nô phó Vân gia, nổi tiếng nhất là sự kiện đánh vỡ đồ cúng.

Sau khi hoàng đế tế trời, ban cho Vân gia một bộ đồ sứ chuyên để cúng tổ tiên, thứ này không phải đắt tiền, mà quý ở sự đặc thù, đem thờ phụng làm vật tổ truyền cũng không phải quá.

Nhưng thiên sứ tới ban thưởng chưa đi, hai tên phó dịch khiêng đồ không cẩn thận vấp phải Vân Tam ngã nhào, thiên sứ rõ ràng nghe thấy tiếng loảng xoảng, chắc mẩm đồ trong đó vỡ cả rồi, lông tóc dựng cả lên, cho rằng hai phó dịch và con chó chết là cái chắc, ai ngờ Vân Tranh vẫn cười vui vẻ giục phó dịch khiêng rương đi, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Về sau hoàng đế hỏi tới kết quả xử lý chuyện này, Vân Tranh thản nhiên nói hôm đó đồ bị rơi không sao, về sau cúng bái bị y lại lóng ngóng làm vỡ mất sáu cái đĩa.

Những người biết chuyện đầu lắc đầu, cho rằng Vân gia sớm muộn cũng loạn.


Lại một lần có phó dịch Vân gia thích nha hoàn nhà người ta, chạy ra ngoài bí mật hẹn hò, kết quả bị người ta bắt tại trận. Chủ mẫu nhà kia tới tìm Lục Khinh Doanh thương lượng phải phải giết đôi gian phu dâm phụ này thế nào, Lục Khinh Doanh nói bán nha hoàn không biết xấu hổ đó cho Vân gia, Vân gia không chịu được hổ thẹn này.

Cả thành đợi phu nhân Vân diêm vương xử lý đôi uyên ương, có người thầm chí liệt kê toàn bộ khốc hình từ cổ chí kim ra. Kết quả bọn họ phát hiện, Vân gia tổ chức hôn sự cho hai người bọn họ, vài ngày sau phó dịch kia không làm trong phủ nữa, ra ngoài làm quản sự một cửa hiệu.

Thế là huân quý khắp kinh thành thề không cho phó dịch Vân gia tới nhà.

Một số vị đại nho đại đức ở Đông Kinh phán định Vân gia sẽ thành cái ổ trộm cắp đĩ bợm, nghển cổ đợi ngày Vân gia tự làm bẽ mặt mình.

Đợi liền mấy năm, Vân gia chỉ càng thêm hưng thịnh, phó dịch Vân gia không bàn rồi ra ngoài đường kiêu ngạo phát ghét, nha hoàn Vân gia nổi danh sạch sẽ hiểu biết, nhiều nhà khá giả muốn hỏi cưới về.

Thư phòng của Vân đại ánh đèn leo lét suốt một đêm, trong đêm đông rét mướt của Đậu Sa quan càng trở nên thêm thê lương, người Vân gia từ lớn tới nhỏ đều nhìn chằm chằm vào cửa phòng, nhưng không ai quấy nhiễu.

Lục Khinh Doanh không cho người khác tới quấy rầy Vân Tranh, nàng không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của trượng phu.

Đến chập tội có tiếng hát khàn khàn truyền ra, Vân Tranh vỗ bàn hát: - Ta ngồi trên thành lâu ngắm quang cảnh Tai nghe bên ngoài loạn tưng bừng Cờ quạt phấp phời trời che lấp Té ra là quân Tư Mã tới...

Bài này Lục Khinh Doanh nghe trượng phu hát rất nhiều lần rồi, trượng phu quanh quẩn chỉ hát mấy câu thôi, nhưng nàng vẫn biết nói tới điển cố Gia Cát Lượng ở Tây Thành dùng kế không thành đuổi mười lăm vạn quân của Tư Mã Ý.

Nàng là nữ tử thông làu kinh sử, nên nàng không tin câu chuyện này, khi Trương Hạp công chiếm Nhai Đình, Tư Mã Ý là đô đốc Kinh Châu, đóng ở Uyển Thành, không thể xuất hiện ở chiến trường Dương Bình.

Vì vậy phu thê Vân gia còn cãi nhau một trận tưng bừng, Vân Tranh tuy đuối lý nhưng chết không chịu sửa, thi thoảng hát bài này chọc giận nàng. Giờ nghe phu quân lại hát bài đó, Lục Khinh Doanh không giận mà thấy bi thương.


Một vị tướng quân rõ ràng có thể điều khiển trăm vạn hùng sư, nay trơ mắt nhìn bộ hạ lãnh binh tiến vào hiểm cảnh mà không thể làm gì, chỉ biết uống rượu hát Không Thành Kế.

Hôm qua nhận được chiến báo, Triệu Phu và Triệu Duyên Niên gặp nạn ở Đạo Mã Sơn, hơn một vạn cường đạo bao vây kín quân Tống, quân Tống giữ cửa hèm núi liều chết chống cự, tình thế không lạc quan.

Bất tri bất giác Vân Tranh uống say ngủ luôn trên ghế suốt một đêm, do không có gối, buổi sang thức dậy, đau hết cả cổ.

Ngoẹo đầu từ thư phòng đi ra, nhìn thấy lão bà đang chuẩn bị bữa sáng, Vân Tranh trách móc: - Không biết kê cho ta cái gối à, hại ta ngủ cả đêm không gối, tìm đại phu chỉnh xương tới nắn cho ta.

Lục Khinh Doanh quan sát trượng phu, trừ cổ bị ngoẹo ra thì tinh thần rất tốt: - Hôm qua tinh thần chàng không tốt mà mà, thiếp không tới quấy nhiễu.

- Vì sao tâm tình ta không tốt? Hôm qua trời lành lạnh nổi hứng uống rượu thôi. Vân Tranh lấy làm lạ: - Có chuyện gì không vui đâu.

- Đám Triệu Phu bị bao vây...

Vì tình báo do thương đội truyền về, người biết đầu tiên tất nhiên là Lục Khinh Doanh.

- À, nàng nói chuyện ở Đạo Mã sơn, hai tên đó cũng biết khôn một lần, sau khi bị bại lộ hành tung ở Đạo Mã Sơn, bọn ngốc đó vừa đi vừa đánh, nên liên tục bị phục kích ở địa hình bất lợi cho mình, người Đại Lý là sơn dân, cả đời sống ở núi, bọn ngốc đó đuổi giết cả đời cũng chẳng giết được mấy kẻ, lần này dụ được đối phương đến đánh ở chiến trường mình dự định trước, tất nhiên sẽ thắng to... Vân Tranh bĩu môi: - Không hiểu chuyện nhà binh, vậy còn đòi lý luận với ta về kế không thành... Là lá la, ta ngồi trên thành lâu ngắm quang cảnh …

Lục Khinh Doanh vừa tức mình vừa buồn cười, húp một ngụm cháo, bỏ bát xuống, ngáp dài định về phòng ngủ, hại người ta cả đêm không ngủ ngon.

Vân Tranh rối rít gọi: - Đợi ta một chút, ta cũng muốn ngủ bù, đêm qua ngủ không ngon, càng ngủ càng mệt...

Khi Vân Tranh định ngủ bù thì một con chim từ rừng núi Đại Lý xa xôi bay lên, đánh vòng trên trời ba vòng, sau đó bay thẳng về phía bắc.

Lương Tiếp cao lêu nghêu cưỡi trên mình ngựa đứng ở thảo nguyên, bất chấp cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, mỗi ngày vào thời điểm này hắn luôn gài lá cờ đỏ sau lưng, đứng ở thảo nguyên rộng lớn một lúc.

Khi hắn định về quân doanh thì có tiếng ưng rúc kéo dài, đưa tay lên mắt nhìn về phía nam, chỉ thấy một bóng đen từ trên mây nhào về phía mình...

HẾT!