Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 6: Máu lệ công chúa hoàng gia

Cả con phố đang huyên náo ở Đông Kinh bỗng chốc yên tĩnh lại vì sự xuất hiện của một đội ngũ kỳ quái.

Đội ngũ đón dâu toàn bộ là giáp sĩ, đây là lần đầu tiên ở Đông Kinh có chuyện này.

Mặc dù tướng mạo bọn họ không phù hợp cho ngày vui, lại mặc chiến giáp sứt mẻ, mang theo một mùi vị thảm liệt của chiến trường, trên người còn đủ các loại vết thương chiến tranh, hiên ngang bước đi trên phố lớn, chẳng cần cố ý dấu diếm, cũng chẳng cần bắt chước các huân quý khác quát tháo người đi đường thể hiện oai phong, bọn họ đi tới đâu, đường xá đông như nêm cối tự động tách ra nhường đường.

Công đạo tự có trong lòng người, không ít sĩ tử chỉnh lại quần áo, đứng nghiêm chỉnh chắp tay, những người biết chuyện thì nói cho những người không hiểu, trẻ con cười đùa chỉ chỏ bị người lớn đánh đít kéo về.

- Nhìn thấy vị kia chưa, người đi đầu đó, đúng là người bị chém ngang mặt, đừng thấy giờ chỉ là một người gác cổng sau hầu phủ, nghe nói trước kia trong quân là viên mãnh tướng, ở Thanh Đường từng một trận chém hỏng sáu thanh đao. Một vị lão bá tóc hoa râm nói với hậu sinh trẻ:

- Thế sao giờ thành trông cửa?

- Dốt, Hàn gia gia chẳng phải nói rồi à, mãnh hổ thủ quốc môn, trông nhà thế nào cũng là ác cẩu.

Một người có tuổi khác phản bác: - Ngươi nói linh tinh, do thân thể tàn khuyết không thể làm quan, so với về quê bị người ta lạnh nhạt, không bằng ở lại hầu phủ, hầu gia là người tình nghĩa, thế nào cũng cho họ bát cơm.

- Toàn là công thần quốc gia sao đói được.

- Mẹ nó, công thần thì sao, triều đình cho hai xâu tiền là đuổi đi rồi, còn không đói, đường đệ ta là quân hán, về nhà nói, mạng người không bằng con lừa...

Thế là sau đội ngũ có đoàn bách tính dài đi theo, càng ngày càng đông, cực kỳ khí thế.

Đội ngũ đón dâu của Vân gia giống như quân đội hành quân, yên tĩnh, uy nghiêm, không có nhạc hỉ tùng xèng điếc tai, Vân Nhị cưỡi trên con chiến mã rất lớn, mặt đẹp như ngọc, anh tuấn bất phàm vốn thường ngày sẽ tâm điểm bàn tán, bị đội ngũ lão binh xung quanh cướp hết hào quang, nhưng hắn không bận lòng.

Lần này kết thân chú trọng tốc độ, tẩu tử dặn rồi, hôm nay đón tân nương về nhà bái thiên địa, đợi ba ngày sau tân nương hồi môn, sau đó là dẫn cả nhà đi ngay, trời mới biết hoàng đế còn cầm cự được bao ngày.

Tới khi đó chẳng may bị kẹt ở Đông Kinh thì phiền toái to, cho nên Bành Lễ tiên sinh cùng Vân Nhị tiến cung phụ trách nghi lễ, có ông cụ, ít nhất bỏ được một nửa sự phiền toái, ở nhà do Tô Tuân phụ trách tiếp khách.


Vì tướng mạo cùng cách ăn mặc, đội ngũ của Vân gia không được tiến cung, thị vệ hoàng cung nhìn bên ngoài đầu người nhung nhúc, suýt nữa còn tưởng bạo dân đánh vào hoàng cung, ai nấy nơm nớp lo sợ, chẳng mấy chốc thị vệ gươm giáo đứng kín tường thành.

Đám ngự sử ngôn quan mới đầu biết tin hùng hổ định ra ngăn Vân gia làm càn, nhưng thấy đám đông đi theo sau cũng phải im lặng, dân tâm không thể làm trái.

Công chúa khác thành thân đều trực tiếp đưa phò mã vào phủ công chúa, cha mẹ phò mã ở nhà tiếp đãi khách khứa hoàn thành niệm vụ công bố thiên hạ, dù sao ở Đại Tống làm phò mã chẳng phải vinh diệu, nhà có thân phận càng đau lòng.

Vân gia tới đón dâu, tức là nhà hoàng đế dùng nghi lễ bình thường gả khuê nữ, đây là lần đầu ở Đại Tống.

Từ sau thời sơ Đường, một đám công chúa bậy bậy bạ bạ làm mất sạch thể diện hoàng tộc, hoàng gia ở chuyện gả công chúa dần trở nên cởi mở hơn, hoàng gia gả công chúa đã không còn ở địa vị cao không với tới.

Những thanh niên tài tuấn trước khi vào kinh tham gia đại khảo thì chuyện bọn họ làm nhiều nhất là cưới lão bà, chứ chẳng may bị công chúa hoàng gia nhìn trúng coi như cả đời bị hủy. Trạng nguyên sánh đôi với công chúa chỉ là dân gian thiếu hiểu biết lưu truyền thôi, với người có chí khí hoài bão, đây là một sự xỉ nhục.

Trần Lâm đứng ở ngoài cửa cung nhìn đội ngũ đón dâu không khác gì đội quân này, mặt càng thêm âm trầm, đây rõ ràng là thị uy, nhưng ông ta mau chóng trở nên vui vẻ, gả cái thứ họa hại Tần Quốc đi, Triệu gia hoàn thành lời hứa, vậy là tốt nhất rồi.

Dù sao Vân Việt là nhân tuyển phu quân hàng đầu, chẳng những có tài hoa, thân phận, tướng mạo phong lưu tuấn tú, hơn nữa còn không phải là loại gối thêu hoa, là anh tài đỉnh cao.

Hôn sự này chính bản thân Tần Quốc cũng vô cùng hài lòng.

Thế là sắc mặt Trần Lâm tươi sáng hơn nhiều, thậm chí nghĩ tới phiền não sau này của Vân Tranh, trong lòng ông ta càng vui vẻ, cười khà khà ngắm nghĩa lễ vật Vân gia mang tới, cười toét miệng, đây là lần gả công chúa có lãi nhất.

" Hôm nay cho các ngươi diễu võ giương oai!"

Sau khi thị vệ kiểm tra lễ vật xong, Trần Lâm rộng lượng cho đội ngũ Vân gia bước qua Tuyên Vũ Môn, đợi công chúa giá lâm ở quảng trường trước Đại Khánh điện.

Lão Chu theo lời Bành Lễ tiên sinh căn dặn, lấy ra cái sừng trâu lớn, đưa lên thồi tu tu.


Trần Lâm nhíu mày nói với Bành Lễ tiên sinh: - Đây là hiệu lệnh tụ quân, sao lại thổi trong hoàng cung?

Bành Lễ tiên sinh nghiêm giọng nói: - Vân gia là tướng môn, gia pháp là quân pháp, đây là đang thông báo cho tân nhân phải lên đường rồi, chớ để lỡ giờ lành.

- Ta biết Vân gia muốn dằn mặt công chúa, cũng không thể ngang ngược trong hoàng cung, có điều Tần Quốc xưa nay ngoan ngoãn, Vân gia lần đầy được dâu tốt, đáng mừng.

- Vân gia cưới tức phụ không nhìn thân phận mà nhìn bản thân khuê nữ, Tần Quốc bất kể công dung thục đức đều hàng đầu, là đôi trời sinh với Vân Việt.

Cả hai kẻ già không chịu chết đồng thời cười vang, Bành Lễ tiên sinh cảm khái vận khí Vân gia, Trần Lâm thì cảm thán an bài của hoàng đế, vì bình an gả Tần Quốc đi mà ban hôn quy mô lớn, che mắt người đời, còn lung lạc được Vân Tranh, lấy Tần Quốc níu giữ tâm tư y, để y không thể rảnh rỗi để ý chuyện khác.

Tiếng tù trầm hùng truyền vào hậu cung, Tần Quốc đang trang điểm nghe thấy khẩn trương, tay ôm khối ngọc thạnh khắc quả lựu rơi luôn xuống đất.

Bạc thái phi tủm tỉm vỗ nhẹ tay nàng: - Chớ gấp, chớ gấp, vẫn kịp mà.

Tào hoàng hậu sai cung nữ nhặt quả lựu lên, bực mình nói: - Vân gia dám dùng hiệu lệnh tụ quân của Đại tướng quân, thật càn rỡ.

Tần Quốc rối rít nói: - Vân Việt rất hấp tấp...

- Vân gia đều là hạng gian hoạt, ngươi gả qua đó phải cứng rắn lên, cẩn thận bị người ta ăn tới xương không còn. Còn chưa gả đi đã nói đỡ cho người ta, hoàng gia nuôi ngươi uổng phí bao năm.

Bạc thái phi nổi giận: - Ngày đại hỉ nói linh tinh cái gì thế? Để Tần Quốc bình an gả đi mới là quan trọng nhất.

Cuối cùng Tần Quốc cũng đã mặc xong lễ phục, gồm sáu lớp quần áo, vai còn khoác chiếc áo choàng do trân châu xuyên thành, một đóa hoa đỏ cực lớn gài chính giữa búi tóc, đứng lên bái tạ công ơn dưỡng dục của Bạc thái phi.

Bạc thái phi vừa cười vừa lau nước mắt bên khóe, rút trâm phi phượng của mình ra gài vào tóc Tần Quốc: - Thế này mới là nữ nhi của hoàng gia.

Tiếng tù và lại lần nữa truyền tới, lần này còn gấp gáp hơn lần trước, Tào hoàng hậu xuất thân tướng môn, hiểu ba hồi không tới xử theo quân pháp, mặt tối sầm, nhưng vì Bạc thái phi cảnh cáo trước đó, nên đành nhịn xuống, ngược lại sự vô lý của Vân gia khiến Bạc thái phi càng vui vẻ, Thục phi nhìn cảnh này bất giác sinh nghi, Bạc thái phi thường ngày là người rất khắt khe lễ nghi, sao hôm nay lại rộng rãi với Vân gia như vậy.

Tần Quốc được đưa tới tổ miếu bái biệt tổ tông, Tào hoàng hậu đứng trước tổ miếu, nghiêm khắc nói: - Nữ nhi hoàng gia xuất giá không vì bản thân, là vì giang sơn xã tắc tổ tông để lại, lần này ngươi tới Vân gia với trọng trách không nhỏ, chẳng những phải lung lạc nhân tâm, càng sinh nhiều con cháu, dung hòa huyết mạch.

- Vân Tranh là thống soái vô địch, ngươi tới đó phải cẩn thận hầu hạ, chớ để Vân gia sinh oán hận với hoàng gia. Hoàng thiên nhất kỷ, tứ hải nhất thống là trọng trách của nữ nhi hoàng gia, đừng vì tình cảm riêng tư mà quên đi chức trách.

- Từ khi lập quốc tới nay hoàng gia có một trăm mười bốn vị công chúa xuất giá, bảy mười ba người chưa tới ba mươi đã qua đời, máu lệ trong đó kể không siết, điều duy nhất không đổi là hai chữ bất hối!

- Triệu Uyển! Ngươi nhớ kỹ chưa?