Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 54: Binh pháp của Kinh Tây quân

Triệu Hạo tập trung vào công việc tới mức khi Triệu Dĩnh và Bành Cửu cười dâm dục trở về cũng không biết, Bành Cửu tùy ý cầm mấy bản phán xử lên đọc qua, gật gù nhé vào lòng Triệu Hạo một bầu rượu: - Tốt hơn lão tử làm bao lần, trước kia có một tên thông phán châu sự nói lão tử phun rắm chó, lần này xem hắn còn nói được gì nữa không, sau này ngươi phụ trách đi.

Triệu Hạo gật đầu, chủ động nhận lấy công việc này, hỏi: - Tướng quân, Tào Vinh đã mất đầu, khi nào chúng ta tiến quân Kiến Xương phủ đây?

Bành Cửu ngả người xuống ghế: - Tào Vinh đáng chết, ai cũng biết hắn sẽ chết, nhưng kệ hắn làm việc không nên làm ở Kiến Xương phủ, hắn là tướng quân Đại Tống, người giết hắn chỉ có thể là Đại Tống ta, không thể là đạo phỉ.

- Ta biết, ngươi nóng lòng, thích chiến đấu, nhưng tác chiến phải cẩn thận, lão tử sở dĩ thân kinh bách chiến mà vẫn còn sống là nhờ hai chứ cẩn thận, sau này nhìn thấy lão binh mặc hai lớp hộ giáp ở ngực, lại bỏ giáp ở chân đi thì chớ cười. Ngươi muốn sống lâu một chút thì chú ý nhìn người ta mà học, kẻ sống sót được từ chiến trường thì không ai đơn giản hết.

- Các ngươi cho rằng vì Kinh Tây quân chúng ta là vô địch thiên hạ? Do chúng ta phòng thủ thảo nguyên nên người Thổ Phồn không dám xuống? Cho ngươi biết, chúng ta còn chưa lợi hại tới mức đó đâu, chúng sở dĩ không xuống vì thương đội đã tiến lên cao nguyên, người Thổ Phồn có được những thứ do Đại Tống sản xuất nên không cần mạo hiểm xuống tác chiến, hao tổn thực lực, đó mới là nguyên nhân chủ yếu.

Triệu Hạo rót cho Bành Cửu một chén trà: - Xin được tướng quân chỉ bảo thêm.

Bành Cửu vô cùng hưởng thụ thái độ cầu học của Triệu Hạo, cầm cốc trà lên đủng đỉnh nói: - Đó là điểm cao minh của đại soái, Kinh Tây quân sở dĩ bách chiến bách thắng là chuẩn bị kỹ càng, phát huy ưu thế tổng hợp chứ không chỉ dựa vào vũ lực. Đánh trận là khâu cuối cùng trong chiến tranh, mỗi lần xuất chiến là lúc thời cơ chín muồi chỉ cần thêm vào một chút sức lực sẽ giành chiến thắng, cho nên không thể nóng vội, khi nào nên đánh, đại soái nhất định không bỏ qua.



Vân Tranh cắm một lá cở trắng lên bản đồ lên thảo nguyên Điền Tây: - Phủ tôn, chỉ cần đừng làm loạn bước tiến của thương hành đất Thục, không bao lâu ngài chắc chắn sẽ có thêm một vùng đất để thu thuế ổn định.

- Lão phu hiểu rồi, đạo lý tốt nhất đều dùng văn tự bình phàm nhất viết ra. Trương Phương Bình gật đầu: - Miếng thịt Tào Vinh bị người ta gắp mất rồi, ngươi không định đoạt lại à?

Vân Tranh lắc đầu, lấy một cuộn thánh chỉ dài trên giá sách: - Kinh thành lại gửi hỏa tốc tám trăm dặm tới, hoàng đế định vị chuyện Tào Vinh là gia sự của hoàng gia, phái người hoàng gia xử lý, thậm chí nghiêm lệnh ta không được chi viện.


Trương Phương Bình xem thánh chỉ gõ bàn: - Ai sẽ tới nhỉ, nếu là chuyện nội bộ hoàng gia thì phải phái một vị thân vương, mà các thân vương đều chết trẻ, giờ chỉ còn Tín vương ốm yếu nhiều bệnh, bệ hạ chẳng lẽ cử người bệnh tật tới?

- Đúng vậy, người tới là Tín vương, Triệu Phu và Triệu Duyên Niên làm phó tướng, toàn bộ tộc nhân Triệu thị đang tham gia huấn luyện đều ra trận, Tín vương tối đa chỉ được dùng sáu trăm người của ta.

Trương Phương Bình bần thần: - Gần đây sức khỏe bệ hạ có tiến triển không ít, lão phu còn tưởng thêm thời gian, bệ hạ nhất định có thể bình phục, giờ muốn đưa con cháu hoàng tộc mới huấn luyện chín tháng lên chiến trường, xem ra... Ài.

- Trước kia bệ hạ từng nói với ta chuyện chọn tướng theo cách nuôi cổ, khi đó tưởng đã thuyết phục được bệ hạ rồi, không ngờ bệ hạ chưa từng bỏ ý định đó.

Vân Tranh buông một tiếng thở dài, hoàng đế gửi thư riêng cho y, nói rõ tính toán, thế là cực kỳ nể mặt rồi, y không thể không nghe.

Tiên đế có sáu nhi tử, Triệu Trinh là người nhỏ nhất, năm vị phía trước đã chết bốn, Tín vương sống được đúng là kỳ tích, một vị thân vương quanh năm bệnh tật nằm giường, thế mà bây giờ lại có thể cầm quân đánh trận, thực sự làm người ta kinh hãi.

Mà nói ra cũng lạ, Triệu Trinh là nhi tử nhỏ nhất của tiên đế, cuối cùng lại thành hoàng đế, khi đó Túc hoàng hậu Lưu Ngã đã già, không sinh nở được nữa.

Tuy các vị thân vương đều ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng sinh sớm không bằng sinh đúng lúc, thời cơ chưa tới dù có thiên thần lẫn ma quỷ bảo hộ, ngậm kim cô bổng sinh ra cũng chẳng sống nổi tới ngày thứ hai, còn đúng thời cơ, dù mẹ ngươi là cung nữ rửa bô cũng sẽ có ngày rồng bay chín tầng trời, ví dụ Triệu Trinh sinh đúng lúc.

Nếu Triệu Trinh sinh sớm năm năm, Vân Tranh dám cá hắn đã nằm liệt giường từ thủa thiếu niên chứ không phải bây giờ, để mà có cơ hội dùng thủ đoạn nuôi cổ đối phó với vãn bối của mình.

Người hoàng gia là sinh vật khác thường, đang lúc khỏe mạnh phây phây có thể lăn quay ra bệnh, hoặc chết ngay tức khắc, nếu hoàn cảnh bên ngoài thay đổi, bất kể là bệnh tật, hay đầu óc có vấn đề, dù là thoi thóp chỉ còn đợi trút hơi cuối cùng, người nhà đào sẵn mộ, ngay hôm sau đã có thể cưỡi ngựa săn gấu, một bữa cơm ăn mười cân thịt.

Tín vương chính là minh chứng, mấy chục năm bệnh tật đóng cửa không tiếp khách, ai cũng nghĩ hắn nằm trên giường vật lộn sinh tử, ai ngờ sinh liền tám khuê nữ, nàng nào nàng nấy đẹp như hoa như ngọc, Vân Tranh căn cứ vào dung mạo khuê nữ của hắn mà đoán, mẹ họ phải là tuyệt sắc giai nhân mới bù đắp được chênh lệch về tướng mạo của Tín vương.


Còn về nhi tử, truyền thống Triệu gia sinh ra là chết, nhi tử của Tín vương chết còn nhanh hơn của Triệu Trinh, có thể vì hắn không có nhi tử nên mới sống tới lúc này, chuyện u ám hoàng gia thực sự nói không hết, mà người thường chẳng tưởng tượng nổi.

Một vị thân vương chưa từng rời Đông Kinh nửa bước, nay rốt cuộc giao long xuất hải, Vân Tranh thậm chí có thể tưởng tượng được hắn đang khoan khoái ngắm núi non trùng điệp của đất Thục ra sao.

Vân Tranh gãi đầu, một vị vương gia như vậy cầm quân đánh trận cái quái gì.

- Triệu Phu, Triệu Duyên Niên, các ngươi tự thấy bản thân có thể cáng đáng được không? Vân Tranh gõ bàn hỏi hai tên thuộc hạ cúi gằm mặt.

Triệu Phu xấu hổ nói: - Đại soái, thuộc hạ có mấy phần bản lĩnh ngài còn không biết sao?

- Biết, cho nên mới sai một tên đi trông kho, một tên đi vận lương, bây giờ các ngươi phải dẫn tộc huynh tộc đệ đi thảo phạt Đại Lý, bình định Kiến Xương phủ, các ngươi có thể làm được không? Vân Tranh nói rất khắc bạc:

- Thuộc hạ thấy mình nên đi quản lương thảo thì hơn.

Vân Tranh thở dài, dựa vào ghế phủ da hổ lớn: - Ta sợ nhất các ngươi trả lời như thế, bản thân không có tự tin thì làm sao dẫn một đám tân binh đi đánh trận, nhìn từ việc Đoàn Tư Liêm lợi dụng đạo phỉ, quyết đoán xuất kích, chém đầu Tào Vinh là biết hắn không tầm thường.

- Bệ hạ đã hạ lệnh rồi, không cho ta ngầm giúp đỡ các ngươi, nói đi, tính sao đây, ta chỉ nghe, không phát biểu ý kiến.

Triệu Duyên Niên đi tới một bước: - Thuộc hạ và Triệu Phu thương lượng rồi, bệ hạ không xác định thời gian, cho nên thuộc hạ cho rằng, một vạn bốn ngàn Long Hổ cấm vệ do Tín Vương đưa tới cần nghỉ ngơi ở Đậu Sa quan ba tháng, tranh thủ làm quen với tướng sĩ, nếu không không cách nào đánh được.

Triệu Phu bổ xung: - Ngũ Xích đạo ngoằn ngoèo hiểm trở, không thích cho kỵ binh xuất kích, nên thuộc hạ định chọn sáu nghìn tinh nhuệ đột nhập vào phủ Kiến Xương phủ, lấy đột kích làm chính.

- Bọn thuộc hạ sẽ bỏ hết đám tôm tép, chỉ đánh thẳng vào quân Đại Lý ở Mộc Khuê thành, nếu đánh không được, sẽ dẫn quân theo dải Lô Cô hồ chạy vào thảo nguyên, nghe nói lại có đạo phỉ ở phụ cận, đại soái có thể phái Lương Tiếp tướng quân ... Hì hì...

Vân Tranh đứng lên đá đít cả hai tên: - Nếu đã chuẩn bị rồi thì cút xéo, đi tìm Trương Phương Bình, ông ta ở Đậu Sa quan xây nơi dưỡng bệnh cho Tín Vương.

Triệu Phu, Triệu Duyên Niên hớn hở khấu đầu từ biệt, cả hai đều biết, đại soái nhất định dùng năng lực lớn nhất hỗ trợ cho thuộc hạ của mình.