Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 17: Phú quý đầy nhà

Trương Phương Bình như không có gì thay đổi, da sạm đen, tóc cũng đen, thân hình rắn rỏi, không vác cái bụng phệ như đại đa số quan viên, vẫn thích vuốt râu uống trà, chỉ từ khi vào Giáp Tử Doanh, ông ta chẳng nói gì cả.

- Lão Trương, nói gì đi chứ, cứ im lìm là sao?

Trương Phương Bình thở dài: - Ngươi đã gọi lão phu là Lão Trương rồi, còn gì mà nói nữa đây, trước như con khỉ không chịu yên thân, giờ phong hầu rồi, lại còn là đại học sĩ. Ta thì khi xưa là tri phủ Thành Đô, đi một vòng vẫn là tri phủ Thành Đô, ngươi bảo ta nói sao đây?

Vân Tranh nhún vai: - Mấy lời này ông nên nói với hoàng đế, nói với ta làm gì, ta đâu thể thăng chức cho ông.

Trương Phương Bình nhìn Vân Tranh chằm chằm rất lâu, cuối cùng nói: - Được, nếu ngươi muốn lão phu nói, vậy lão phu nói, quân của ngươi phía bắc không được đi quá Vinh Châu, đông không thể vào Lô Châu, Tây không được qua Giáp Giang, phía nam thì kệ ngươi, vượt qua giới hạn sẽ công kích không cần hỏi lý do.

Vân Tranh hậm hực: - Triều đình định giam ta lại sao?

- Hừ hừ, mãnh hổ về núi, chẳng phải hợp tâm ý ngươi quá còn gì, Đậu Sa quan là địa bàn của ngươi, bệ hạ có thể không rõ, lão phu sao không rõ, nơi đó là yếu đạo vào nước Đại Lý, Ngũ Xích đạo ở đó, thương đạo của Địch Thanh ở đó, Tào gia đóng quân ở đó, chưa kể ngươi gây dựng quan hệ với mục dân tuyết nguyên bao năm, hừ hừ, thương nhân đất Thục nghe lời ngươi răm rắp, uy danh cao, lúc cần thiết huy động không ít quân, lão phu không quản nổi ngươi, cũng không muốn quản, chỉ cần ngươi không vượt quá giới hạn quy định, hai không giết quan viên, thì muốn làm gì ở đất Thục này mặc kệ ngươi.

- Vĩnh Khang quân và người Thổ Phồn va chạm hai lần rồi, tuy đánh lui được người Thổ Phồn, nhưng quân đội cũng tan nát, ngươi ở đây nếu buồn chán thì kiếm người Thổ Phồn mà gây phiền toái.

Vân Tranh hừ một tiếng: - Ai muốn đánh nhau với Thổ Phồn, người ta muốn giết nhất là Bàng Tịch, Hàn Kỳ.

Trương Phương Bình vỗ tay cười lớn: - Lão phu mấy năm qua bị chúng phái đông khiển tây, đi một vòng về chỗ cũ, lúc tiếp nhận mệnh lệnh này cũng nghĩ thế đấy.

Vân Tranh khinh bỉ: - Sao không ra tay, năm xưa ngài nhiều thủ đoạn lắm mà, đẩy ta vào quân ngũ cũng là nhờ phúc của ngài.

Trương Phương Bình giang tay: - Ngươi chẳng phải cũng chạy về Thục đó sao, còn nói lão phu, sao ngươi không giết đi, lão phu vỗ tay ăn mừng.


Lúc này bên ngoài có tiếng pháo nổ tành tạch, người reo hò, tiếng kèn tiếng nhạc, vậy là nhà nam tới rước dâu rồi, Vân Tranh ngẩng đầu nhìn trời, đã gần trưa: - Không nói cái chuyện vô vị đó nữa, Giáp Tử doanh hôm nay gả khuê nữ, chúng ta tới quấy rầy đi, ngài chuẩn bị quà mừng chưa?

- Lão phu tới đây chưa được miếng cơm nào, uống trà tới cồn cào cả ruột, giờ ngươi định dùng thôn yến để đuổi lão phu à?

- Ha ha ha, năm xưa ngài đẩy ta tới nơi này vác đá nạo sông còn gì nữa, đây gọi là tự làm tự chịu. Vân Tranh ngửa mặt cười đứng lên làm động tác mời:

Cái tiểu viện của Hà gia đã đông nghìn nghịt, bàn ăn xếp tràn ra cả ngoài sân, Hà Tráng bận không ngơi tay, Nhu Nương trong khuê phòng bị cảnh đông vui này làm cuống hết lên, hôm nay gần như toàn bộ người Giáp Tử doanh đều đến chung vui, nghe các phụ nhân nói lát nữa Đại phu nhân còn dẫn Nhị phu nhân, Tần Quốc công chúa đến tham dự, Nhu Nương sợ tới không đứng vững.

- Thế, thế này dọa chết Thuyên Trụ mất. Nhu Nương run rẩy ôm một đóa cung hoa lớn lẩm bẩm:

Một phụ nhân gài bông hoa mẫu đơn to như cái bát lên đầu Nhu Nương, che gần hết đầu nàng, hâm mộ nói: - Đây là cung hoa thượng phẩm, thường chỉ nương tử nhà Trạng Nguyên mới có, Nhu Nương nhà ta cũng được mang, phúc này phải tu mấy đời.

- Nếu Tam Lang của Chu gia nhìn thấy vinh diệu này của Nhu Nương không biết có hối hận treo cổ không? Hôn lễ mà có cả Đại phu nhân, Nhị phu nhân rồi cả công chúa, dù là huyện thái gia gả khuê nữ cũng không có vinh diệu này.

Nhu Nương càng nghe mặt càng nhợt nhạt, liên tục có phụ nhân chân tay nhanh nhẹn chuyên môn chạy ra chạy vào báo cáo tin tức mới nhất cho mọi người.

- Tướng chủ tới, mừng một viên trân châu, lão nhân gia còn kéo cả tri phủ đại nhân tới, còn lấy luôn ngọc bội của tri phủ đại nhân làm quà mừng... À, còn nữa, Bành Lễ lão tiên sinh cũng tới, mừng một bức tranh chữ...

Một lát sau.

- Tân lang bái kiến tướng chủ, vừa nói được hai câu thì xỉu rồi.

Nhu Nương lảo đảo ngã xuống giường, đầu óc trống rỗng.


Hà Tráng mời Vân Tranh và Trương Phương Bình lên cái bàn trên cùng, bàn này chỉ có hai người, Bành Lễ tiên sinh tìm một đám lão nhân cao tuổi trò chuyện chứ không muốn ngồi cái bàn vắng vẻ kia.

- Ồ, hạt dưa rang được đấy, thêm cả gia vị, ông thử xem. Vân Tranh đẩy đĩa hạt dưa cho Trương Phương Bình:

Trương Phương Bình nhìn mấy bàn xung quanh nói chuyện cũng phải hạ thấp giọng, người lớn thì không cho trẻ con chạy lung tung, nói: - Ngươi làm cái gì thế, chúng ta tới chỉ gây thêm phiền toái thôi, tân lang cũng xỉu rồi, đội ngũ rước dâu thậm chí không dám bước qua cửa, thế này lỡ chuyện rước dâu thì sao?

- Yên tâm, trong doanh không thiếu quân y, đảm bảo đêm nay vẫn động phòng được, nam nữ Giáp Tử doan đều là người nhà của ta, cho bọn họ một tương lai quang minh là trách nhiệm của tướng chủ, ta làm phiền một lần, để khuê nữ trong doanh có mở đầu tốt có gì không phải.

Trong lúc nói chuyện đã có phụ nhân bê tới một mâm thức ăn, bề ngoài thì thô lậu, nhưng món nào món nấy nóng hổi, thơm phức, thịt lợn vừa mới giết xong, bê lên một bát canh mỡ màng, rải ít hành xanh, chấm với bánh khô trong quân, đúng là mỹ vị nhân gian.

Vân Tranh ăn như gió, vừa ăn vừa nói: - Chắc bản chất ta là nông phu, ăn thế này mới sướng khoái, yến tiệc hoàng gia thật không chịu nổi, ăn một miếng có lễ quan hô một câu, lần trước ta chưa nghe hiệu lệnh đã ăn, còn ăn hết đĩa, lão già Tống Thụ chạy tới nhà giảng lễ nghi suốt một ngày, con bà nó, chỉ muốn vả cho gãy hết răng.

Trương Phương Bình không tranh luận với y, thiếu niên kiêu ngạo năm xưa giờ chuyển hóa hoàn toàn thành quân hán thô bỉ rồi, đều do mình tạo nghiệt, bây giờ mình chịu hậu quả cũng là báo ứng.

Ăn canh thịt, uống cốc rượu bị sánh ra mất một nửa do tân lang run rẩy dâng lên, coi như là đã tham gia hôn lễ, Vân Tranh và Trương Phương Bình đứng dậy đi về, còn không đi thì tân lang đang hai chân gảy đàn tỳ bà lại xỉu lần nữa mất.

Ra tới cửa Vân Tranh bảo với Hà Tráng: - Đại trương phu dưới chân trăm đường trăm lối, lối nào cũng phải là con đường đáng hoàng. Sức khỏe không tốt do trời sinh, không phải lỗi bản thân, ngày sau tự lực tự cường mới là đại trượng phu, đừng để hào khí tiêu tan mất là được.

Hà Trang khom người: - Sau khi gia tỷ xuất giá, thuộc hạ không còn vướng bận nữa, sẽ theo đội xe thương hành đi khắp thiên hạ, tìm con đường mới.

Vân Tranh vỗ bờ vai gầy yếu của Hà Tráng, cười lớn rời đi.

Lục Khinh Doanh, Cát Thu Yên, Triệu Uyển đi vào phòng Nhu Nương, xua tay bảo mọi người không cần quỳ: - Đứng cả lên đi, người nhà cả không phải đa lễ.

Đám phụ nhân líu ríu đứng lên tụ cả một chỗ, như sợ không may chạm vào Lục Khinh Doanh, mạo phạm vị phu nhân như tiên tử này, một thân gấm Thục mộc mạc không cần lòe loẹt, đầu gài trâm ngũ phượng, khí thế khiến cả người cung trang châu ngọc phú quý như Tần Quốc công chúa cũng lép vế, nàng xuất hiện ở đâu, nơi đó im phăng phắc.

Trong giới quý phụ Đông Kinh, nàng cũng là hạc giữa bầy gà, trừ một vài lão phu nhân tuổi cao, phú phụ trẻ không ai không cúi đầu trước khí thế không giận mà uy của nàng, nói gì tới phụ nhân thôn quê.

Vì thế Cát Thu Yên vô pháp vô thiên cứ ở bên Lục Khinh Doanh là như mèo thấy chuột, uổng cho một thân võ nghệ dù được Vân Tranh chống lưng cũng vô dụng.

Triệu Uyển hâm mộ vô cùng, nhất là nhìn vóc người ngọc tròn châu nhuận của đại tẩu, không khoa trương chói mắt như tiểu tẩu, nhưng như thế mới phù hợp thân phận khí chất vừa thần tiên vừa cao quý, quyết định đại tẩu sẽ là tấm gương của mình.