Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 27: Quốc tặc

Tâm tư nông gia rất thuần phác, nhận quà của người ta thì phải báo đáp, bọn họ mang một thứ đồ uống lên men tên là tương thủy cho tướng sĩ uống, quân tốt kinh thành không quen với loại đồ uống chua chua thối thối ấy, nhưng tướng sĩ tây bắc cực thích, làm một ngụm hết luôn, còn lớn tiếng khen thống khoái.

Vân Tranh thì tất nhiên là uống rồi, chẳng những uống còn dùng đũa vớt rau đắng bên trong ăn ngon lành, Cát Thu Yên và Tô Thức cực ghét cái thứ như nước rửa nồi ấy.

- Đây là thứ thanh nhiệt giải khát, ngay cả chè đỗ xanh cũng chẳng so được.

- Đây là nước rửa nồi, chàng không sợ đau bụng à?

- Nàng chẳng biết gì, thứ này cũng giống sữa chua đấy, nàng ăn sữa chua không biết chán mà lại chê à? Cách thức làm giống nhau, chỉ khác nguyên liệu thôi.

Kỳ thực tương thủy vào thời này không dễ uống gì hết, Vân Tranh thích là thích chỗ bách tính không sợ quân đội, hiện giờ trông hài hòa biết bao, cờ xí đại quân đi trên đường, bách tính bận rộn dưới ruộng, không can thiệp vào nhau lại nương tựa vào nhau, đó mới là xu thế bình thường một quốc gia nên có, nếu bách tính coi quân đội như mãnh thú hay như thứ vứt đi thì quốc gia cơ bản không còn hi vọng.

Rời Chu Gia hà, Vân Tranh không đi đường cũ mà men theo đại lộ tới thẳng Thần Vũ thành, đi đường gần mới là thích hợp nhất.

Tham quan nước địch luôn mang tới cho người ta niềm vũ bất ngờ, Thần Vũ thành vốn là địa bàn của Ô Cốt Độc, người Liêu trừ chiến trường chạy thoát trở về nói toàn quân bị diệt rồi, cho nên người Liêu trong thành chạy hết, chẳng ai đi thông báo cho Quách Hằng Xuyên một tiếng.

Tin tức thám báo mang về làm Vân Tranh ngạc nhiên suốt ngày, người Liêu đồng thanh cho rằng Quách Hằng Xuyên mới là người chịu trách nhiệm trận thua này.

Sau khi vào thành nhìn thấy khắp nơi là nguyên liệu xây thành, kho phủ trừ tiền bạc không thấy đâu còn lương thực đầy chặt đến nóc, khải giáp binh khí trong kho vẫn còn chưa bỏ lớp dầu bên trên, từng rương từng rương bày chỉnh tề. Vì đề phòng vạn nhất quân y kiểm nghiệm lương thực có bị hạ độc không, hai canh giờ sau không phát hiện có gì lạ, Ngô Kiệt mắc bệnh đa nghi nặng bất kể thế nào cũng không tin trên đời có chuyện ngon lành như thế, yêu cầu kiểm tra lại.

Ô Cốt Độc chỉ tay lên trời thề sống thề chết trong lương thực không có thuốc độc, đều do lão ta vận chuyển từ trong tộc tới, không có lệnh của lão ta thì không ai được đụng vào một hạt.


Lương thực nơi này nhiều như vậy, Vân Tranh chợt nghĩ tới một vấn đề: - Vậy Quách Hằng Xuyên có bao nhiêu lương thực?

Ô Cột Độc cúi đầu xuống: - Ông ta chỉ mang theo quân lương cho bốn mươi ngày, đây là quy định bất thành văn ở Đại Liêu, lương thảo quân doanh không được quá một tháng, khi chiến đấu không được quá bốn mươi ngày.

Mắt Vân Tranh sáng tới khiếp người: - Vậy là ông ta chỉ còn lương thực chưa tới mười ngày thôi, sắp phải vận chuyển lương thực rồi.

- Vâng, theo thời gian mà tính thì phải là hôm qua rồi, trước khi Thiên Quan bị phá, tiểu nhân đã nhận được văn thư yêu cầu vận chuyển lương thực khí giới tới. Ô Cốt Độc có sao nói vậy, rất là phối hợp:

- Giao dịch nhé, nếu ông giúp ta đánh tan đại quân của Quách Hằng Xuyên, ta sẽ thả cho ông về, chẳng những thế còn trả cả thân binh và tài phú, nếu ông làm tốt ta sẽ trả Thần Vũ thành luôn, ít nhất sau khi Tiêu Hỏa Nhi, Quách Hằng Xuyên đại bại, ông vẫn giữ được Thần Vũ thành. Vân Tranh mỉm cười dụ dỗ:

- Ta thậm chí sẽ nói, khi đánh Thần Vũ thành gặp phải kháng cự quyết liệt nhất, sau khi hao binh tổn tướng mới đoạt được tòa thành không có chi viện, dù là hoàng đế nước Liêu có hỏi thì ta cũng giơ ngón cái khen ông là trung thần nước Liêu, đại địch của Đại Tống. Toàn bộ bí mật sẽ nhấn chìm ở hoang nguyên này.

Ô Cốt Độc nuốt nước bọt đánh ực, giọng khản đi: - Đại soái đảm bảo ra sao?

Vân Tranh lấy bút viết lời thề, đảm bảo những lời mình nói ra, nếu làm trái sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, đây là lời thề độc của chiến tướng, sau đó đóng soái ấn lên, tờ giấy này vậy là thành sự đảm bảo lớn, dù Vân Tranh có lập đại công mà trái minh ước, y cũng sẽ bị văn nhân phỉ nhổ, tướng sĩ coi khinh, bởi vì sau này chẳng ai đi tin vào hiệp ước của người Tống nữa, thậm chí người khác khi ký điều ước với người Tống sẽ tha hồ tráo trở vì có tiền đề này.

Ô Cốt Độc cẩn thận thổi khô mực, cuộn lại cất vào lòng, thêm điều kiện: - Tiêu Hỏa Nhi không thể sống sót trở về.

- Yên tâm, giám quân của ta thích sưu tập tướng địch làm nến, Tiêu Hỏa Nhi chết chắc.


Ô Cốt Độc chỉ về phía Nhạn Môn Quan: - Quách Hằng Xuyên cũng phải chết!

- Điều này thì ta là muốn mà còn chẳng được, song phải xem ông giúp ta tới mức độ nào, nếu ông tận lực, tất nhiên Quách Hằng Xuyên sẽ bỏ mạng dưới thành.

Ô Cốt Độc cười thảm: - Kết thúc chuyện này ta sẽ về quê chăn dê, không bao giờ làm quan nữa.

Vân Tranh đi tới bên cạnh Ô Cốt Độc vỗ vai lão ta: - Lỗi không phải của ông, ông thích hợp làm quan viên nhàn tản ở quê, thi thoảng dắt đám nanh vuốt đi trêu chọc phụ nữ nhà lành, ông an nhàn mới đúng, kẻ nào đẩy ông ra biên cương, chỗ đấu tranh huyết nhục này mới là sai,

Ô Cốt Độc miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại, đi chuẩn bị lương thảo, cho thêm thuốc độc vào thứ quân lương vừa được quân y vất vả nghiệm chứng không có độc, mức độ trắng trợn thiếu chút nữa làm quân y nổi điên tại chỗ. Ngô Kiệt thay khải giáp người Liêu chuẩn bị vận chuyển lương thực, Lương Tiếp, Bành Cửu nhân bóng đêm dẫn năm nghìn quân đi tập kích hậu doanh Quách Hằng Xuyên, chặn lối về của ông ta.

Vân Tranh ra một loạt mệnh lệnh xong nhìn Ô Cốt Độc cô đơn đứng ở góc tối, như rất sợ nhìn thấy ánh sáng, sợ người khác thấy mình.

Trên hoang nguyên hiếm nước này thì cỏ dại là đặc sản, đại quân hành quân trên con đường cỏ bụi um tùm đó, đỉnh đầu là sao trời lấp lánh, chiến mã thi thoảng phì mũi vài cái, xe xa trong bụi cỏ có những đôi mắt xanh le nhìn chăm chú đội quân, đó là những con sói truy đổi đại quân suốt từ Thiên Quan tới nơi này, trong tư duy đơn giản của bọn chúng, đi theo đại quân là có cái ăn.

Tâm tình Vân Tranh không tốt lắm, vì hai ngày qua Ô Cốt Độc suy sụp mấy lần, lần đầu đang ăn cơm, chợt không có dấu hiệu gì ném bát cơm đi bật khóc, ra sức giật tóc mình, được quân y cho an thần tán mới yên tĩnh lại.

Cưỡi ngựa được một ngày, ai cũng cho rằng lão ta khống chế được tâm tình rồi, nhưng khi cắm trại tướng sĩ theo bên cạnh ngửi thấy người lão ta thối lợm giọng, kéo xuống thì biết, lão ta ỉa đái đầy quần, vậy mà cả ngày vẫn cười ha hả...

- Lão già đó quá tiếc mạng sống mới chấp nhận điều kiện của ta, nhưng ít nhiều vẫn giữ được phẩm tính của mục dân, nếu chỉ hại một người, tuyệt đối không đau lòng, mạng ai cũng không bằng mạng ông ta, nhưng mấy chục vạn người thì khác rồi, giờ bản tính đang tự phản kháng. Vân Tranh thở dài nói với Cát Thu Yên bên cạnh: - Cảm giác tội lỗi này cần có học vấn cao thâm mới áp xuống được, chính là đạo lý "tùy tâm sở dục" mà Khổng thánh nhân nói, nói cách khác, tiểu dân không thể thành quốc tặc được, chỉ những kẻ học vấn cao thâm mới có thể hại chết mấy chục vạn người mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh.

Cát Thu Yên nghe vậy thì thầm: - Ý chàng là chỉ Đại Tống chúng ta mới sinh ra loại quốc tặc như vậy?

Vân Tranh lắc đầu: - Nhìn thấu chuyện đời đều là học vấn, những kiêu hùng nhìn thấu nhân tình thế thái cũng thế, Một Tàng Ngoa Bàng để lại mấy vạn nhân mã bên bờ Hoàng Hà đấy sao? Thấy Cát Thu Yên cúi đầu không nói, biết nàng nghĩ gì, nắm lấy tay cười: - Ta không làm được, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương đã thành tâm ma của ta, bây giờ chỉ cần làm chút chuyện vô sỉ thôi cũng thấy hắn hiện lên cười nhạo báng, làm ta hổ thẹn,

Cát Thu Yên ôm lấy cánh tay của trượng phu, mặt kiêu ngạo: - Chàng là đại anh hùng có tình có nghĩa, bất kể là người khác nghĩ thế nào, thiếp thân đều nghĩ thế, năm xưa ở Tây Hạ, chàng không vứt bỏ thiếp lại là thiếp biết rồi.

Được lão bà nịnh nọt, Vân Tranh nở nụ cười, hôn lên mũi nàng: - Về xe ngủ đi, sắp trời sáng rồi, bộ dạng Ô Cốt Độc thế này không qua được mắt người ta, ta tới cổ vũ ông ta một chút.