Chính vì vậy, khi còn trẻ - bạn lại càng tuyệt đối không được quên ước mơ của mình. Có thể mọi người sẽ muốn bạn quyên nó, nhưng bảo vệ và nuôi dưỡng nó là trách nhiệm của bạn.
Mình đọc email của mọi người, một trong những chuyện thật sự được nhận nhiều nhất đó là: "chị Quỳnh ơi, em muốn (điều gì đó), nhưng bố mẹ em không ủng hộ, không những mắng mà còn bắt em phải đi theo hướng bố mẹ muốn nữa, bây giờ em phải làm sao hả chị Quỳnh?"
Những lúc ấy thì suy nghĩ (bồng bột và nhất thời nhất) của mình là: "em phải biết mình muốn gì và theo đuổi ước mơ của chính mình chứ!"
Sau đó, đương nhiên là cô bé/cậu bé ấy sẽ trả lời: "em biết là như vậy nhưng khó lắm chị ạ."
Câu chuyện kết thúc tại đó.
Và đến lúc đấy mình mới nhận ra một điều, thật vô lý và thật khó khi nói với bất cứ ai rằng "hãy theo đuổi ước mơ của chính mình!" khi họ còn quá trẻ, đặc biệt là ở Việt Nam.
Ngày xưa, mình có một con mèo. Nuôi suốt 7 năm trời, yêu thương như anh chị em trong nhà. Sau đó thì vài chuyện xảy ra, bố mẹ mình không đồng ý cho gĩư nữa và kiên quyết mang cho đi. Có khóc cạn nước mắt thì cũng chẳng ích lợi gì. Chính lúc đó mình thực sự nhận ra: chúng ta chẳng có quyền gì khi còn quá nhỏ cả. Chúng ta không có khả năng làm điều mình muốn, bảo vệ thứ mình thích, thậm chí còn chẳng có khả năng tự nuôi thân.
Và rồi khi lớn lên, dường như do quá nhiều bề bộn công việc, hoặc thành công, hoặc thất bại - mà chúng ta đều quên mất chính bản thân mình đã từng vất vả đến thế nào chỉ để theo đuổi những điều đơn giản nhất: "không ngủ trưa, thích ăn bánh rán vào bữa tối, không muốn đi học thêm Hóa, không muốn ăn rau..." chứ đừng nói đến những chuyện to tát như: "đi du học, đi du lịch, làm nghệ thuật, hay yêu một ai đó..."
Điều đầu tiên mình đã tự hứa với bản thân lúc khóc "trôi cả sông Hồng" khi mất con mèo đầu tiên đấy là: khi đủ lớn, có chết cũng phải làm điều mình muốn, bảo vệ cái mình thích - bởi vì khi ấy, mình đã có quyền. Mơ thì không ai đánh thuế cả, nhưng để đến được với ước mơ của mình, bạn cũng tốn kha khá đấy.
Ở cái tuổi còn quá nhỏ, không phải ai cũng dám đặt cược vào những nhu cầu sớm nắng chiều mưa của bạn hiền. Mà cũng không dám chắc được là những gì bạn đam mê ngày hôm nay, vẫn là những thứ bạn khát khao cho ngày mai. Thêm cả nhỡ đâu bạn thất bại chỉ vì quá được nuông chiều, quá-được-tin-tưởng? "Cơ hội" là thứ của những nguời giàu có, họ dám liều lĩnh vì nó. Phải nói thật lòng là có những gia đình, những con người không thể nào chơi đùa với thời gian, tiền bạc và đặc biệt là niềm tin. Họ không thể cho phép những gì là yêu thương, là tốt đẹp nhất của mình (con cái, người thân) đi một con đường mà họ không nhìn thấy đích.
Thế nên, thật vô lý khi nói "hãy theo đuổi ước mơ của mình!" với một người còn quá trẻ.
Để theo đuổi ước mơ, hay nói đơn giản là những gì bạn muốn - bạn phải có khả năng. Bạn phải có thời gian trong tay, phải có tài chính trong tay, phải biết chắc mình đang đương đầu với cái gì, phải chịu trách nhiệm với mọi hành vi của bạn, phải chuẩn bị đủ về tâm lý và tất cả mọi thứ. "Ước mơ" là một từ nguy hiểm. Nếu đã chọn bám lấy nó, thì một là bạn sẽ thành công vang dội và vô cùng hạnh phúc, hoặc trở thành trò cười của tổ dân phố.
Thế nên, các em à, hãy lớn thật nhanh - để có thể theo đuổi ước mơ của mình nhé.