Càng về tối, đường phố Tokyo càng vãn người qua lại, mọi người đang ở trên những chuyến tàu điện ngầm để về nhà. Minh mệt nhoài sau ca làm đêm, người đau nhức, cậu vội rời khỏi nhà hàng để kịp bắt chuyến tàu cuối cùng để về nhà trọ. Từ chỗ làm của cậu về tới nhà trọ cũng phải gần hai tiếng. Minh rảo bước nhanh trên con đường vắng vẻ lác đác người. Đầu đau nhức, Minh liên tục xoa mặt, chỉ mong mau về tới nhà nằm lên tấm đệm quen thuộc. Bất chợt, Minh nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đằng sau: "Cộp..cộp.." Lúc ban đầu, Minh cũng không để ý tới, nhưng khi nghe tiếng bước chân gần hơn và đều đặn một cách kì lạ, Minh bất giác ngoái đầu lại nhìn. Chẳng có ai. Minh lại cắm cúi đi tiếp.
Lần này tiếng bước chân nhanh hơn, quả quyết hơn. Minh cảm giác như người ở đằng sau sắp đâm sầm vào mình. Cậu quay ngoắt đầu lại. Đằng sau vắng lặng như sương khói. Minh rùng mình, khép chặt chiếc áo gió lại rồi đi như chạy trên đường. Ngoặt qua một cái ngã tư nữa là tới bến tàu điện ngầm gần khu Ginza. Bỗng nhiên "Bộp"- một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy vai cậu. Minh run rẩy quay đầu lại. Nam. Là Nam, mặt mũi be bét máu, đang nhìn Minh chằm chẳm với ánh mắt thê lương buồn bã y như lần cuối cùng hai đứa gặp nhau. Minh cuống cuồng chạy thật nhanh trên đôi chân run lẩy bẩy. Tới ngã tư, cậu vấp chân, ngã lăn trên vỉa hè. Tay Minh toát đầy mồ hôi lạnh, thở không ra hơi. Ở khu vực gần ga tàu điện ngầm, vẫn còn những người đang vội đi đón chuyến tàu cuối giống như Minh. Nhìn thấy cậu, một người đàn ông trung niên đi ngang qua hỏi, tính đỡ Minh dậy: "Có sao không? Cháu có về nhà được không?". Minh rối rít đứng dậy cảm ơn người đàn ông rồi đợi đèn báo hiệu đổi xanh cùng tiếng kêu ping ping đều đều, cậu chạy như bay qua vạch trắng kẻ làn rồi xuống ga ngầm.
Không khí có phần đông đúc của ga tàu khiến tâm trạng của Minh dần bình ổn lại. Chắc chắn là ảo giác thôi. Hôm nay mình mệt quá ấy mà. Cậu thầm nghĩ. Không thể là Nam được. Nam là bạn thân từ hồi nhỏ của Minh cho tới tận cấp ba. Vào đầu năm lớp 12, Nam đã qua đời sau một vụ tai nạn giao thông. Ngồi trên chuyến tàu đêm, Minh ngồi ngủ gật gù. Còn một tiếng nữa mới tới ga. Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, Minh nhìn vô định qua cửa số phía đối diện trên những băng ghế vắng bóng người. Tàu dừng lại ở một ga. Một vài người xuống tàu, trong khi chỉ có vài người bước lên thưa thớt.
Chuyến tàu lại lao dần đi trên cuộc hành trình của mình. Vào giây phút con tàu lao nhanh đi trong đêm ra khỏi nhà ga, Minh đưa mắt về phía cửa sổ đối diện và chợt nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Một người phụ nữ với thân thể nát nhừ, thiếu mất một tay đang đứng ở sân ga phía đối diện. Cô gái mặc một bộ váy công sở màu đen, mái tóc đen rũ rượi che lấp khuôn mặt sậm đen lại vì máu. Máu lênh láng dưới sàn nơi cô ta đứng, máu chảy dọc hai bên chân của cô gái. Minh rùng mình đột ngột đứng dậy hét lên: "Có người...có..." Những người xung quanh tỉnh giấc nhìn cậu với ánh mắt kì lạ. Minh ngồi thụp xuống chỗ ngồi cũ, tâm trạng ngổn ngang. Tối nay mình bị làm sao vậy? Cậu cố gắng nhắm mắt cho tới ga cần xuống. Khi xuống tàu, lấy chiếc xe đạp gửi từ sáng, Minh cố gắng đạp nhanh hết sức để về phòng trọ.
Sáng hôm sau thức giấc, Minh cảm thấy đỡ mỏi mệt hẳn. Câu chuyện tối qua giờ nghĩ lại cậu cảm thấy hết sức phi lý. Minh ăn vội lát bánh mì rồi lại lao đầu vào guồng quay tối ngày: Đi học- đi làm. Hôm nay được tan ca sớm, Minh nhận lời mời đi ăn cùng với anh họ nhà bác, tên Khải, hiện đang làm cảnh sát ở Nhật, tổ điều tra trọng án số 1. Hai anh em cùng nhau uống vài lon bia cùng với sushi. Lâu lắm rồi Minh mới dám ăn sang trọng thế này. Minh vui vẻ lắm, kể cho anh nghe vài chuyện hay ho ở trường lớp và chỗ làm. Hai anh em từ bé vốn dĩ không gặp nhau nhiều. Anh Khải qua định cư với gia đình nhà bác Minh bên Nhật từ nhỏ, sống và học tập như một người Nhật Bản thực thụ. Minh chỉ gặp anh có vài lần trong những chuyến đi về thăm Việt Nam của gia đình bác. Từ khi Minh sang đây du học, anh Khải đã giúp đỡ Minh rất nhiều, cũng vì thế mà hai anh em ngày càng thân thiết hơn, thi thoảng có gặp nhau uống dăm ba chén rượu tán gẫu để giải tỏa áp lực. Anh Khải chẳng nói thạo Tiếng việt lắm nên hai anh em toàn nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật. Thi thoảng Minh có dạy cho anh vài câu tiếng Việt hay ho.
Ngoài trời mưa lại bắt đầu rơi mà hai anh em ngồi trong quán ăn lại không hề hay biết. Đang say sưa trên bàn nhậu thì chuông điện thoại của anh Khải reo vang. Anh Khải bắt máy nghe, khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn. "Được, tôi sẽ tới ngay!". "Sao vậy anh?" Minh thắc mắc. "Anh xin lỗi, mới có một vụ án xảy ra ở khu vực Harajuku, anh phải qua đấy ngay! Anh sẽ thanh toán nhé!". "Không sao đâu, anh cứ đi đi..." Minh đáp lại. Anh Khải gật đầu rồi bước đi. Anh Khải học hành rất giỏi, thi đỗ vào học viện cảnh sát Nhật Bản, trải qua những kì huấn luyện nghiêm khắc, nay đã trở thành một viên cảnh sát mẫn cán, thăng hàm trung úy. Anh mang mọi đức tính của người Nhật, trách nhiệm, trung thực và nguyên tắc. Cố gắng phấn đấu trong công việc, anh đã được thuyên chuyển sang đội trọng án số một, tham gia giải quyết những vụ án mang tính chất nghiêm trọng trong thành phố. Chắc lại có án mạng hay gì đây. Minh lắc đầu rồi tu nốt cốc bia.
Tuy nhiên, những gì Minh đọc được trên tờ báo ra sáng ngày hôm sau lại làm cậu thay đổi hoàn toàn suy nghĩ. Báo đưa tin vào đêm ngày hôm qua, chuyến tàu cuối cùng đi ngang qua khu vực Harajuku đã xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là một nhân viên ngân hàng, 28 tuổi. Có một số nhân chứng đã nhìn thấy nạn nhân bị xô ngã từ trên sân ga xuống khi chuyến tàu đang ra khỏi ga với tốc độ cao. Hung thủ được nhận dạng là một người đàn ông, cao tầm hơn m7, mặc áo khoác và đội mũ đen, đi ủng màu xanh lá cây. Lúc đó, mọi người trên ga đã lên tàu hết, người đàn ông đã tẩu thoát thành công, khi cảnh sát đến hiện trường chẳng còn dấu vết nào ngoài hình ảnh ghi lại được bởi CCTV. Điểm đặc biệt là, hung thủ đã để lại một tờ giấy lạ trên sàn sân ga. Nội dung tờ giấy được cảnh sát bảo mật.
Nhìn hình ảnh cô gái in trên tờ báo, tay Minh run lên. Trông cô ta rất giống người phụ nữ cậu nhìn thấy đêm hôm trước trên chuyến tàu khuya. Nhưng...nhưng mà sau đó cô ta mới chết cơ mà? Nghĩ đến điểm kì lạ này, Minh nghĩ mình nên khai báo với cảnh sát. Minh bấm máy di động gọi cho anh Khải. Anh Khải và đơn vị đang trực tiếp phụ trách vụ án này. Nhận được thông tin lạ từ Minh, anh Khải mời Minh thu xếp thời gian rảnh tới cơ quan cảnh sát của anh để lấy lời khai.
Sáng hôm sau, Minh tranh thủ vài tiếng trước khi vào ca làm để rẽ qua gặp anh Khải. Anh Khải ra đón cậu trong bộ cảnh phục trang nghiêm. Bầu không khí trong cơ quan tĩnh lặng và hết sức nghiêm túc. Minh đi theo anh Khải vào một văn phòng. Anh Khải trực tiếp lấy lời khai của Minh khi cậu khai báo có thể đã nhìn thấy nạn nhân trong tình trạng bị hại vào đêm trước đó. Anh Khải lắc đầu phản bác:
"Không thể nào, bọn anh đã gọi điện đến ngân hàng cô ta làm việc, xác nhận tối ngày hôm đó cô ta vẫn đi làm như bình thường rồi về nhà bằng chuyến tàu đêm. Cô ta làm tăng ca nên cũng không ai nhìn rõ cô ta đi cùng ai hay gặp ai"
Vậy nên người mà Minh nhìn thấy không thể là cô ấy được. Anh Khải vẫn lưu lại lời khai của Minh để phòng trừ cho một vụ án nghiêm trọng khác. Bất chợt cánh cửa văn phòng bật mở. "Chào Trung Úy Khải!"- Một nữ cảnh sát trẻ cao ráo bước vào phòng, mang theo tập hồ sơ. "À, đây là Yumi, cảnh sát cùng đơn vị với anh. Yumi, đây là Minh, em họ tôi." Minh nhìn Yumi rồi bất chợt ngỡ ra điều gì đó. "Chào Minh..." Yumi phát âm tên cậu một cách khó nhọc. "Hình..hình như em gặp chị ở đâu rồi..." Minh nói. "À à..." Yumi mỉm cười. "Tôi nhớ ra rồi".