Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 8

Nhưng càng chấn động hơn chính là, Từ Yến Thời lại thu hồi câu “việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài” kia.

Mọi người ở phòng kỹ thuật ngạc nhiên tới nỗi ngây người, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, muốn tìm kiếm câu trả lời trên mặt đối phương, ấy nhưng không ai hiểu nổi cả. Vưu Trí nhanh chóng phân tích trong đầu từ góc độ của trai thẳng học khoa học công nghệ, vung tay đưa ra kết luận: “Con người lão đại, thật quá xấu bụng.”

Đám Trương Tuấn nhao nhao: “Sao lại nói vậy?”

Vưu Trí: “Trong nhóm đang căng thẳng lúng túng như thế, tôi đột nhiên thu hồi một tin nhắn, cậu có hỏi tôi thu hồi cái gì không? Không đúng không, mà đám bạch cốt tinh ở phòng kinh doanh sẽ càng không hỏi. Đoán chừng lúc này các cô ả cũng như chúng ta, canh chực điện thoại từng giây từng phút chuẩn bị đoàn chiến, ai gây chuyện thì mắng kẻ đó. Nhưng bọn họ không ngờ lão đại sẽ ra mặt, hơn nữa mấy cô kia có ai là không có ý tứ với lão đại? Chắc lúc này đang tò mò muốn chết rồi, kiểu sẽ nghĩ: ây da, Từ Yến Thời và cô gái này có quan hệ gì vậy, sao lại che chở cô ta đến thế, không biết có phải do thích hay không nữa. Nếu thích cô ta thì sao lại thu hồi tin nhắn, có phải là vẫn chưa đến mức thích không, vậy mình vẫn còn cơ hội đúng không! Lúc này, cậu cảm thấy bọn họ tò mò về Hướng Viên hơn hay tò mò quan hệ giữa Hướng Viên và lão đại hơn? Một khi người ta bị dẫn dắt sự chú ý thì rất khó quay về vấn đề cũ. Nên việc Hướng Viên mới đến công ty chưa được hai ngày mà sao có thể được xin nghỉ phép dẫn nhóm đi ra ngoài, còn quan trọng nữa không?”

Lúc này đến cả Lý Trì cũng bừng tỉnh hiểu ra, “Khiếp, nếu đây là thật thì tôi quỳ lạy lão đại luôn.”

Trương Tuấn ngẩn ngơ không hiểu đầu cua tai nheo, này này… vẫn là lão đại bình thường “xa rời nhân gian” đấy sao?

Vưu Trí thản nhiên vỗ vai Trương Tuấn, sau đó lại nhìn điện thoại nói: “Đừng thấy lão đại bình thường lười quản chuyện, chứ vừa rồi cứng lắm đấy, không phải Cao Lãnh học chung đại học với lão đại à? Nghe nói hồi đó đâu dễ nói chuyện như vậy đâu, năm đó ở Vũ Hán rất oai phong, ngay cả tôi ở đại học công nghệ Bắc Kinh cũng từng nghe đến nam thần Từ Yến Thời của Vũ Hán. Chẳng qua bây giờ hổ xuống đồng bằng bị xem là mèo mà thôi.”

Trương Tuấn liếc thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng họp, áo lông vũ màu đen không kéo khóa, một tay anh hơi đẩy áo ra sau lưng, đút vào túi quần thể thao, tay khác thì tháo mắt kính xuống, sau đó cầm gọng kính dựa vào cửa phòng họp, cúi đầu như đang suy nghĩ anh bị coi là con mèo nào.

“Sự thật chứng minh, sư tử ngủ lâu cũng sẽ biến thành Hello Kitty. Nhưng tôi rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của lão đại, rốt cuộc anh ấy cũng ý thức được mình vốn dĩ là sư tử. Dù có thể cách xa một trăm lẻ tám ngàn dặm, nhưng ‘bàn chân lực sĩ’ của Cao Lãnh tích cóp mấy năm nay có thể dùng được Cân Đẩu Vân* rồi, một ngày nào đó, hai người bọn họ song kiếm hợp bích là có thể lên đến Tây Thiên luôn.”

(*Bệnh bàn chân lực sĩ là bệnh phù nề và có một loại thuốc của cửa hàng Cân Đẩu Vân bán thuốc trị bệnh này, nên ý Vưu Trí muốn châm biếm Cao Lãnh tuy còn lâu mới bằng Từ Yến Thời song về mặt khác thì vẫn ‘song kiếm hợp bích’ được.)

Cái miệng này, ăn nói bậy bạ gì đó!

Trương Tuấn rất muốn nhắc nhở Vưu Trí là lão đại đến rồi.

Nhưng Vưu Trí lại cứ bất chấp tất cả mở nắp quan tài ra chui vào, cũng không cho người ta cơ hội ngăn cản đã đóng kín nắp quan tài. Về sau khi Vưu Trí bị tính sổ xong mới chất vấn Trương Tuấn vì sao không nhắc nhở anh ta, Trương Tuấn lặp lại nguyên văn, lần đầu tiên Vưu Trí cảm thấy có người nói ‘tự tìm cái chết’ một cách thoát tục đến vậy.

Thi Thiên Hữu, Lý Trì, Trương Tuấn cùng mấy người ABCD qua đường không đặt nổi tên khác rối rít rời khỏi chỗ, cách xa khói lửa chiến tranh.

Lúc này Vưu Trí mới hậu tri hậu giác quay đầu lại, Từ Yến Thời không nhìn anh ta mà cúi đầu nghĩ gì đấy, khóe miệng hơi nhếch lên, đường nét gầy gò càng thêm tuấn tú sắc sảo, gò má anh dễ nhìn nhất, đường cong dưới cằm mềm mại lưu loát.

Ngũ quan không tính là xuất chúng, song khi ghép mỗi một bộ phận lại thì đều rất thích hợp, hơn nữa còn có khí khái hơn người thường ba phần.

Vưu Trí cảm thấy Từ Yến Thời hôm nay quá đẹp trai.

Anh ta bình tĩnh cầm điện thoại đi ra ngoài, lúc ngang qua người anh, Từ Yến Thời trùng hợp thờ ơ ngẩng đầu lên.

Vưu Trí có cảm giác như linh hồn bị tra hỏi, lập tức trườn qua người anh như một con lươn: “Chào anh, tạm biệt.”

***

Buổi chiều của hai ngày sau, mấy người Hướng Viên trở lại.

Lúc ấy, đồng hồ trên cánh cửa tinh xảo theo phong cách cổ xưa của tòa nhà làm việc chỉ đúng năm giờ —— giờ tan làm.

Hướng Viên vừa ấn thang máy thì *ting* một tiếng, cửa mở ra.

Một người phụ nữ trang điểm đậm bước ra, Hướng Viên nhớ tên cô ta là Ứng Nhân Nhân, một cái tên nghe rất ỏn ẻn. Là cô cháu của vị tổng giám đốc nào đó, Hướng Viên rất có ấn tượng, thế là phải phép mỉm cười với cô ta.

Ứng Nhân Nhân còn trau chuốt trang điểm hơn cả lúc đi làm, lông mi rậm như lông phượng đen phất hiệu lệnh, cô ta cao ngạo quét mắt nhìn Hướng Viên, không lạnh không nhạt đáp: “Về rồi hả? Đúng lúc thật đấy, bọn tôi cũng vừa tan làm.”

Hướng Viên vẫn chưa vào nhóm lớn trong công ty, mà hai kẻ bô lão là Lâm Khanh Khanh và Cao Lãnh vốn không ai xem tin nhắn trong nhóm chat cả. Mà cái nhóm đấy có đến mấy trăm người, bình thường mọi người đều trực tiếp tắt thông báo, trừ khi có người tag bọn họ thì mới bấm vào xem, chứ không chỉ toàn lướt qua mà thôi.

Xưa giờ Ứng Nhân Nhân đều nói chuyện như vậy, Lâm Khanh Khanh biết, chỉ khi đối mặt với cánh mày râu cùng nhóm hồ ly tinh của cô ta thì cô ta mới có vẻ mặt ôn hòa, còn lại hầu như chẳng hề nể nang cười đùa với những cô gái trong công ty bao giờ, thậm chí còn xem thường dạng con gái như Lâm Khanh Khanh.

Lâm Khanh Khanh cũng không chọc gì cô ta, nhưng Hướng Viên lại làm như không xem cô ta ra gì, cũng chẳng tiếp lời. Lâm Khanh Khanh chợt cảm thấy có phần hả giận.

Đi sau Ứng Nhân Nhân còn có Lý Trì, Lâm Khanh Khanh trợn mắt nhìn anh ta, Lý Trì làm như xoa trán Lâm Khanh Khanh, “Gì vậy, anh đây đẹp trai lắm hả?”

Toàn bộ công ty trừ Hướng Viên ra đều biết Ứng Nhân Nhân đang dụ dỗ Lý Trì, dẫu Lâm Khanh Khanh sớm biết tên Lý Trì này chắc chắn không nắm được.

Chuyện này, Cao Lãnh cũng nghĩ như Lâm Khanh Khanh, anh không có ý kiến gì với Ứng Nhân Nhân cả, thực ra đàn ông nhìn phụ nữ chỉ có hai tiêu chuẩn, là nữ hán tử hay không phải nữ hán tử. Ứng Nhân Nhân là hồ ly tinh trong số cánh phụ nữ, cũng chỉ có hai tên kỹ thuật là lão đại và Vưu Trí mới có thể không ‘rung rinh’.

Lý Trì thất thủ chỉ là chuyện sớm muộn.

Nên nhân lúc Lý Trì đi ngang qua người anh, Cao Lãnh bèn đẩy cánh tay Lý Trì, nói với ý sâu xa: “Ôi chao, công tử Lý của chúng ta muốn kết thúc cuộc sống làm bạn với tay phải rồi hả?”

Lý Trì ra đến cửa thang máy rồi còn quay lại đánh Cao Lãnh một trận, trong tay Cao Lãnh là túi to túi nhỏ đủ thứ quà đem về từ Đại Tây Bắc, tự dưng bị đánh lén, không cam lòng vùi vào trong góc thang máy phát tín hiệu cầu cứu: “Anh Lý anh Lý, bố ơi.”

Lúc này Lý Trì mới buông tay.

Ứng Nhân Nhân đứng ở cửa cười khanh khách, nhìn hai anh em làm ầm ĩ, tươi cười vờ lên giọng mắng: “Lý Trì, anh đừng ức hiếp Cao Lãnh chứ!” Trông quan hệ của bọn họ như thể còn thân hơn cả so với hai cô gái ở cùng phòng đang đứng đây.

Lâm Khanh Khanh có cảm giác bị gạt ra rìa.

Cao Lãnh vẫn chưa biết sống chết: “Đúng thế, Nhân Nhân bảo cậu đi ức hiếp cô ấy kìa.”

Lý Trì lại đánh thêm một trận nữa.

Ứng Nhân Nhân trời sinh đã có khả năng tương tác với người khác phái, rất biết làm nũng, trong công ty trừ vài chàng trai không quá thích cô ta ra thì có vẻ quan hệ với những người còn lại đều không tệ lắm. Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra, dường như Ứng Nhân Nhân đang khoe khoang quan hệ của mình với con trai phòng kỹ thuật ở trước mặt Hướng Viên.

Lâm Khanh Khanh liếc nhìn Hướng Viên, nhưng từ đầu tới cuối cô chỉ nhấn nút giữ thang máy cho Lý Trì, không để nó đóng lại.

Cùng là con gái vừa đẹp vừa có ưu thế, nhưng chơi với Hướng Viên dễ chịu hơn Ứng Nhân Nhân nhiều. Gia giáo của Hướng Viên rất tốt, trên người cô có vẻ nho nhã điềm đạm của đại gia khuê tú, mỗi lần trêu đùa lại thoải mái, dí dỏm hóm hỉnh không hề nhăn nhó.

Đợi Lý Trì đi ra, cửa thang máy khép lại lần nữa.

Đột nhiên Lâm Khanh Khanh hỏi Cao Lãnh: “Anh và Ứng Nhân Nhân có quan hệ tốt lắm à?”

Cao Lãnh xách đồ đứng thẳng, liếc cô nàng: “Cũng bình thường, sao à?”

“Không sao cả, chỉ cảm thấy hình như các anh đều rất thích Ứng Nhân Nhân.”

Cao Lãnh mỉm cười, không tim không phổi nói: “Con trai và con gái chỉ có hai quan hệ, hoặc là lên giường hoặc là xuống giường. Con gái không thể lên giường thì chỉ có thể xuống giường, đối với anh mà nói em với cô ấy không khác gì nhau hết.”

“…”

“Không phải chứ, em đỏ mặt đấy hả? Lâm Khanh Khanh, em chưa hẹn hò sao?”

***

Hướng Viên báo cáo kết thúc kỳ xong với Lý Vĩnh Tiêu rồi xuống lầu quay về phòng kỹ thuật, lại phát hiện toàn bộ văn phòng trống trơn không có lấy một người. Cửa phòng họp để mở, cửa sổ không đóng, gió luồn qua khe cửa tràn vào thổi bay tấm rèm cửa sổ màu ngà đến bảng viết chữ bên cạnh, từng đợt gió lạnh ùn ùn kéo đến.

Trên bàn họp rác chất thành núi, thứ gì cũng có, không khí ngột ngạt.

Mì gói ăn được nửa còn đậy nắp lại, ly trà nằm lộn xộn ngả nghiêng, vụn bánh mì rơi vãi lung tung, có cả bảng vi mạch bị tháo gỡ còn nửa cùng hai chiếc laptop vẫn đang bật, ồ, còn cả một đôi tất không biết đã mặc mấy tuần rồi, cứng tới nỗi dựng thẳng trên bàn.

Cô muốn biết rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Cao Lãnh cũng không lạ lùng gì, bình thản tìm ra ly trà của mình giữa “đống rác”, hùng hổ đi rửa ly: “Mẹ kiếp, Thi Thiên Hữu lại lấy ly của mình rồi! Rốt cuộc cậu ta có thể nghiêm túc tự mình rửa ly đi được không vậy.” Nói rồi, trước khi đi rửa ly, anh ta còn nhắc nhở Hướng Viên một câu: “Sau này chị nhớ giấu ly của mình kỹ vào, Thi Thiên Hữu không quản là nam hay nữ đâu, của ai cậu ta cũng uống cả, tới ly của Lâm Khanh Khanh cũng không thể may mắn tránh được.”

“Vì sao anh ta phải uống ly của người khác?”

“Vì mỗi ngày cậu ta đều uống Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch chứ không uống nước, lại không thường xuyên rửa ly, lần nào cũng ngâm ly trà hoa cúc, một tuần sau mọc cả nấm luôn, cậu ta cảm thấy rửa cũng không sạch bèn dứt khoát lấy luôn ly của người khác. Vì người khác sẽ rửa ly.”

“Còn Từ Yến Thời thì sao?”

Cao Lãnh khai báo tuốt tuồn tuột: “Cậu ta không dám uống ly của lão đại, vì sau khi lão đại đánh cậu ta một trận te tua thì sẽ bắt cậu ta làm thêm giờ, để cậu ta chịu đủ hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, đâu phải ai cũng ức hiếp được kẻ cục súc như lão đại, đáng sợ lắm.”

“Từ Yến Thời hay bắt nạt các anh lắm à?”

“Cũng không thể nói vậy được, thực ra lão đại không thường xuyên quản bọn này lắm, mấy năm nay cậu ấy hay gặp trắc trở, chỉ tiêu công ty cứ giảm từ năm này qua năm khác, tổng công ty lại không coi trọng cậu ấy, dù bên Trần San vẫn cố giới thiệu cậu ấy, nhưng mấy năm qua luôn bị đám có quan hệ nhanh chân xí trước. Kỳ thật trước kia cậu ấy cũng có thể đến phòng thí nghiệm nghiên cứu ở Bắc Kinh rồi, nhưng chị cũng biết đấy, xí nghiệp kiểu này rất quan tâm đến mạng giao thiệp. Sau khi bị đả kích mấy lần, hai năm qua lão đại không quản lý gì nhiều nữa. Trần San tìm cậu ấy nói rất nhiều lần, nhưng hễ cứ từ tổng công ty về là tâm trạng lão đại lại không tốt, cực kỳ nóng tính. Cộng thêm hai năm này, em trai cậu ấy – chính là thằng bé cô gặp trong xe lần trước đấy – đang mắc một căn bệnh kỳ quái. Cụ thể tôi cũng không nói được, nhưng thằng bé bị sốt liên tục, tóm lại là chi rất nhiều tiền. Đợt mấy năm này lão đại rất thiếu tiền, hơn nữa cậu ấy còn tự gò bó, nếu so với bọn tôi thì cậu ấy chính là một Bồ Tát sống vô dục vô cầu. Đừng thấy cậu ấy lạnh lùng với em trai, thời gian trước còn suýt nữa đi vay nặng lãi rồi đấy.”

“Cần bao nhiêu tiền vậy?”

Cao Lãnh nhún vai: “Chữa bệnh mà, đâu có con số cụ thể được, không chắc chắn được.”

Hướng Viên gật đầu: “Thế mọi người đi đâu rồi?”

Cao Lãnh rót nước cho mình, vừa uống vừa đảo mắt nhìn quanh tìm Lâm Khanh Khanh: “Phát tiền thưởng cuối năm, thời gian sung sướng nhất một năm là đây. Buổi tối chị có bận gì không, lão đại dặn chúng ta nghỉ phép xong thì đi cùng.”

Đang nói thì Lâm Khanh Khanh quay lại, Cao Lãnh liền đặt ly nước xuống, cầm áo khoác đứng lên, “Đi thôi, bọn họ đang đợi đấy.”

Không đợi hai người đuổi theo, anh ta đã dẫn đầu đi vào thang máy trước.

Im lặng đứng một lúc, đợi cửa thang máy từ từ đóng lại, Cao Lãnh chợt nhớ ra chuyện gì đó, vừa mặc áo khoác vào vừa thuận miệng hỏi: “Đúng rồi chị Viên, vừa rồi tôi chia quà cho bọn họ thì thấy thiếu một món, chị biết quà của lão đại để ở đâu không? Tôi tìm nửa buổi cũng không thấy đâu, không phải rơi trên taxi rồi chứ?”

Hướng Viên ngẩng đầu nhìn con số trên bảng đèn led thang máy, lơ đãng đáp: “Ờ, chắc rơi trên taxi rồi.”

Động tác mặc áo của Cao Lãnh đột nhiên khựng lại như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt ba nét đen nhảy xổ xuống trán, “Biết làm sao bây giờ? Không thể cả phòng có quà mà lão đại không có được, tội lắm.”

“Đợi lát nữa xuống lầu mua hai cây kẹo mút cho anh ta là được rồi.”

Cao Lãnh xù lông: “Không phải trước kia lão đại đắc tội gì với chị đấy chứ? Nên chị mới đối xử với cậu ấy như vậy? Chị sẽ hối hận cho xem! Vừa nãy Vưu Trí có nói với tôi, tối nay lão đại định đón gió tẩy trần chúng ta, đích thân xuống bếp đấy! Cũng nhiều năm rồi tôi chưa ăn cơm cậu ấy nấu lại.”

“Là vì tiết kiệm tiền chứ gì.”

Hướng Viên đảo mắt, biết tỏng rồi nha.

Một người đàn ông thiếu tiền như vậy, sống qua ngày không khác gì người giới Phật, tự mình xuống bếp nấu cơm cho bọn họ, ngoài vì tiết kiệm tiền thì còn có thể là gì nữa?

___

*Qin: giải thích một chút, sau khi đi hoạt động về thì Cao Lãnh cũng đã thay đổi cái nhìn với Hướng Viên, gọi cô ấy là chị Viên nên từ đoạn này thay đổi cách xưng hô chứ không phải trước đó không đồng nhất, vì vốn dĩ Cao Lãnh và Hướng Viên bằng tuổi nhau.