Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 59: Chương 59

Từ thiếu niên thành vợchồng đến đôi bạn già.Tặng quà xong Lý Duy đi thẳng tới chỗ Trương Mạn.
Trương Mạn lập tức cầm túi trên chiếc ghế trống bên cạnh lên, vốn là giữ ghế cho anh.
Cô lúng túng liếc bà nội.


Bản thân cô không phải người giỏi ứng xử nên không nắm bắt tốt mức độ quan hệ giữa người với người.
Để anh thưa người ta thì hơi kì, vì dù sao chính mình cũng cách một tầng quan hệ mà anh càng cách xa hơn nữa.


Mà không thưa, cũng kì… dẫu sao vừa rồi Trương Tuệ Phương cũng đã nói đây là bạn trai cô.


Có lẽ vừa rồi Lý Duy đã hỏi Trương Tuệ Phương, biết được thân phận của những người trong bàn nên chủ động đứng dậy, cũng không bàn bạc với cô đã thưa một tiếng chào bà nội ạ, lại kêu hai người bác và một vài chú họ.
Nụ cười điềm đạm và chuẩn mực.


Trái tim Trương Mạn khẽ run.
Hôm nay anh đã cạo râu cẩn thận, ăn mặc thoải mái thỏa đáng, từ lúc đi vào đến giờ anh vẫn luôn cười.
Như một cậu thiếu niên ấm áp đoan chính có lễ phép có gia giáo.
Hoàn toàn không nhìn ra mấy ngày trước vừa được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm vừa.


Cả quà gặp mặt được chuẩn bị kỹ lưỡng vừa rồi, thậm chí cô không hề biết.
Thật ra trước đó cô nói anh đến cũng không dặn gì nhiều, dù sao Trương Tuệ Phương là người sáng nắng chiều mưa, cô cũng cảm thấy rất bất lực.
Chỉ là không nghĩ anh thật sự nghiêm túc như vậy.


Trương Mạn biết có lẽ anh hy vọng có thể giúp cô tạo được ấn tượng tốt với “gia đình mới”, để cô không bị lạc lõng trong gia đình mới.
Lòng cô vừa chua xót vừa mềm nhũn, bàn tay giấu dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cậu thiếu niên.


Không được coi là động tác thân mật nhưng lại rất thân thiết và ỷ lại.
Anh là người lầm lì và nhàm chán song vì cô anh đã tập học và thay đổi rất nhiều thứ.


Bà nội nghe một tiếng “bà nội” này cười đến hai mắt híp thành một đường thẳng, lập tức đứng dậy, từ chỗ ngồi cách bọn họ hai cái ghế đổi sang ngồi cạnh họ.
Bà nội cẩn thận lấy hai cái phong bì dày từ trong túi ra, đưa mỗi người một cái.


Trương Mạn khẽ há miệng, cô thật sự không ngờ bà nội sẽ lì xì, hơn nữa còn lì xì hai cái.


Trương Mạn còn đang sững sờ thì Lý Duy đã đưa tay cầm lấy phong bì, trịnh trọng cất một cái đi, cái còn lại nhét vào lòng Trương Mạn, sờ sờ đầu cô: “Mạn Mạn, sao em lại ngây ra thế, mau cảm ơn bà nội đi em?”
Trương Mạn ngây ngốc nói cảm ơn thì thấy bà nội nháy mắt với bọn họ.


“Mạn Mạn, cậu bé này là người giữ lá bùa bình an thứ ba phải không cháu?”
Nghe bà nói xong, Trương Mạn sửng sốt hồi lâu mới hiểu bà đang nói ba lá bùa bình an cho Trương Tuệ Phương lần đó —— vốn chỉ có hai cái nhưng chú Từ nhớ đến Lý Duy nên bảo mẹ ông lấy thêm một cái.


Người cao tuổi của thời đợi này ai cũng lợi hại cả.
Trương Mạn cười gượng gật gật đầu, có hơi xấu hổ.
Bà nội rất vui vẻ.
Đứa nhỏ Mạn Mạn này, bà vừa liếc mắt là nhìn ra rồi, không giỏi ứng xử, tính tình im lặng, nhưng lại có ánh mắt thành thật giống mẹ của cô.


Cả đời này bà luôn thích trẻ con, nhưng con trai của mình cô đơn, đến tận giờ vẫn chưa có con cái, còn con gái lớn thì một đứa ly hôn với chồng trước, không biết tại sao không thường về nhà, còn đứa con gái thứ hai cũng có con gái nhưng mấy năm qua luôn sống với chồng và con gái ở thành phố bên cạnh, không quá thân thiết với bà.


Vốn cho rằng phúc phận con cháu đã định sẽ như vậy.
Ai biết sắp già rồi, đứa con trai như khối củi mục của bà cuối cùng cũng chịu cháy, cưới được cô con dâu xinh đẹp rộng lượng, còn dôi ra hai đứa cháu choai choai xinh đẹp, vừa lễ phép vừa chừng mực, gặp người người yêu.


Thật ra Trương Mạn có chút ngượng ngùng, vốn dĩ cô muốn để Lý Duy đến dự cho đủ người, nếu người ngoài hỏi cô sẽ nói là bạn học của mình.
Ai biết mẹ cô ngờ nghệch, tiếng lớn.


Dù sao kiếp trước cô cũng là một giáo viên cấp ba, cũng từng đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm, vấn đề trao đổi nhiều nhất với phụ huynh ngoài chuyện học hành ra chính là yêu sớm… cô biết rõ hầu hết các bậc bố mẹ đều ghét cay ghét đắng con cái mình yêu sớm.


Song lúng túng thì lúng túng, cô cũng không đề cập đến quá nhiều, dù sao Lý Duy và cô cũng không chỉ là yêu sớm.
Sau này bọn họ còn cùng nhau bước vào giảng đường đại học, kết hôn, sinh con, nếu đã là người một nhà, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, sớm chút hay muộn chút cũng chả sao cả.


Bà nội nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên mặt Trương Mạn liền đoán được cô ngượng ngùng.
Người già mà, bởi vì sống lâu nên có lẽ không biết xã giao như người trẻ tuổi nhưng luôn có cách biểu đạt được ý tốt của mình.
Bà đi qua nắm chặt tay Trương Mạn, kéo cô hỏi han.


“Mạn Mạn, giới thiệu với bà đi chứ.”
“Ách… bà nội, anh ấy là Lý Duy, là bạn học…, bạn trai của cháu ạ.”
Bà nội thấy cô ấp úng liền cười xòa, mấy nếp nhăn trên mặt cũng vì bà cười mà nhiều thêm mấy cái, nhưng lại có cảm giác rạng rỡ.


Bà nhìn nhìn Trương Mạn sau đó nhìn sang Lý Duy, cười nói: “Hai đứa trẻ này thật tốt, thanh mai trúc mã, vô âu vô lo, thật xứng.”
“Năm đó bà với ông nội cháu cũng yêu nhau lúc mười sáu, mười bảy tuổi, bọn bà quen biết nhau khi đang du học ở Anh.


Hồi đó bà mới ra nước ngoài, tiếng Anh không tốt nên không hòa nhập được với hội đồng hương, lúc tiệc tùng mọi người đều trò chuyện, khiêu vũ với nhau còn bà thì khó chịu đến luống cuống nên trốn ngoài ban công khóc.


Ông nội cháu được mọi người xưng là nhà xã giao có tiếng ở trường, uống xong một lượt rượu ông ấy ra khỏi phòng tiệc hóng gió, thấy bà ở đấy một mình, cũng không nói gì cả mà chỉ đưa khăn tay của ông ấy cho bà.”


Khi bà nội nói đến đây, ý cười dịu dàng trên mặt bà không thể giấu được.
“Lúc đó thật sự cảm thấy ông ấy giống như thiên sứ.
Sau đó, ngày nào ông nội con cũng cùng luyện khẩu ngữ và nói về lịch sử Châu Âu với bà, ông ấy đã bắt đầu lừa bà như thế đấy.”


“Thời gian như thoi, thoắt cái đã năm mươi mấy năm trôi qua, từ thiếu niên thành vợ chồng trẻ đến đôi bạn già, không ngờ lúc sắp già ông già này lại bỏ bà đi trước.”
Vốn dĩ bà muốn giảm bớt ngượng ngùng cho Trương Mạn, nhưng nói nói một hồi lại tự đa sầu.


Lớn tuổi rồi nên sống hay chết, thoải mái hay nhấp nhô, trải qua từng bước ngoặt của cuộc đời tới tận bây giờ đã không còn chợt buồn chợt vui đến rơi nước mắt khi nhớ lại chuyện cũ nữa.
Chính là nhìn hai người họ đột nhiên nhớ đến trước kia, cũng là tuổi trẻ tràn đầy sức sống và rung động.


Trương Mạn nhìn bà nội, bị hai câu nói của bà làm giật mình.
Từ thiếu niên thành vợ chồng trẻ đến đôi bạn già
Cô nghĩ đến trái tim quặn thắt, sau đó lại ấm áp rồi chuyển qua khó chịu.


Trong đầu lúc thì là dáng vẻ thiếu niên xinh đẹp của Lý Duy, lúc thì là dáng vẻ thanh niên mặc âu phục đi giày da ngồi dự hội nghị học thuộc quốc tế của anh qua báo chí, và cả… dáng vẻ trước khi chết của anh trong kiếp trước.


Cô biết anh thời thiếu niên của anh, thuở thanh niên của anh nhưng não hoàn toàn không thể hình dung được lúc anh là một ông già sẽ là dáng vẻ gì, phải chăng sẽ giống mấy ông già khác, mái tóc trắng phân nửa, khóe mắt điểm nhiều nếp nhăn, và làn da lốm đốm mồi.


Liệu có bình tĩnh thâm sâu giống bây giờ, nhưng lúc nhìn vào mắt cô tất cả đều là ánh sáng dịu dàng không.
Trương Mạn lấy lại tinh thần, nhìn nhớ nhung thấp thoáng trong mắt bà nội, trong lòng hơi khó chịu.
Cô cũng không giỏi ăn nói nên chỉ động viên vỗ vỗ tay bà.


Song ở một góc độ khác, trong lòng đã buông được một tảng đá lớn.
Đời này Trương Tuệ Phương khá may mắn.
Bà sống thành thật, không nhạy cảm, hùng hùng hổ hổ dễ làm mất lòng người, mặc dù tâm tư bà nội kín kẽ nhưng có thể thấy bà nội là người rộng lượng và thấu hiểu.



Bởi vì tiệc tổ chức cả buổi trưa và buổi tối nên cơm nước xong mọi người không rời đi, người lớn ở lại phòng bao trò chuyện, khoe khoang.
Còn người trẻ tuổi không có ai la mó nên đi qua phòng bao nhỏ bên cạnh, kéo hai cái bàn vuông lại đánh mạt chượt.


Trương Mạn cũng biết chơi mạt chượt nhưng cũng chỉ ở mức độ biết chứ còn lâu mới thành thạo.
Trong đám thanh niên, không tính Lý Duy thì vừa đủ bảy người, còn thiếu một người nữa là đủ hai bàn thế nên mấy người chị họ túm lấy vai Lý Duy, kêu anh chọn một bàn.


Bàn của họ chính là cô, Trần Phi Nhi, Lý Duy và bà chị họ lớn con của chú họ.
Bà chị họ này lớn hơn bọn họ bốn tuổi, hiện đang học đại học ở thành phố Z.


Lý Duy đâu biết chơi mạt chượt, cũng may Trần Phi Nhi là một tay lão luyện, mấy ván đầu cô ấy vừa chơi vừa dạy anh luật, chẳng mấy chốc anh liền tham gia.
Trong khách sạn không có máy chia bài nên mọi người đều phải xếp bài thủ công, đám thanh niên đều quen chơi nên xếp bài rất nhanh.


Tốc độ tay của Trần Phi Nhi và bà chị họ thật sự khiến cho hai người bọn họ nhìn hoa cả mắt.
Trương Mạn và Lý Duy có vẻ hơi lúng túng.


Cô lén ngước mắt nhìn anh, hàm dưới của cậu thiếu niên banh chặt, vì bắt kịp tiết tấu của mọi người mà ngón tay thon dài nhanh chóng xếp những viên bài mạt chượt một cách cẩn thận.
—— Lần nào cũng thật thật thà thà xếp thành mười tám cặp.


Xếp xong, anh không quên giúp cô xếp hai cái, như thể sợ cô lại bị Trần Phi Nhi chê chậm tay chậm chân.
Trương Mạn hơi buồn cười.


Thật ra lúc chơi bài còn thú vị hơn nữa, khi anh gọi “ăn chạm giang hồ” đều nghiêm túc hơn những người khác, giống như mấy quân mạt chượt trước mặt là chuyện quan trọng cần nghiêm túc xử lý vậy.


Trương Mạn chợt cảm thấy, sau này nên đào sâu thêm các mặt khác của anh, trước kia anh chỉ có một mình, ngoài đọc sách và ngủ ra thì ngay cả di động cũng không có, chớ nói chi là xã giao.


Cuộc sống của anh quá đơn điệu, rất nhiều chuyện đều chưa từng thử, sau này cô phải cùng anh thử từng thứ một mới được.
“… Mạn Mạn, cậu có thể nào đừng nhìn chăm chăm bạn trai cậu được không? Mình vừa hô chạm, đặt quân bài trong tay cậu xuống đi…”


Trần Phi Nhi thấy cô của như vậy liền tức tới đánh không được, cầm quân bài bà chị họ vừa đánh ra ghép với hai quân của mình thành một tổ, lật xuống mặt bàn.
Trương Mạn tức giận đưa tay bốc quân bài vừa cầm lên đặt xuống lại.
Không ngờ cậu thiếu niên cũng phát biểu ý kiến.


Anh khẽ cười, tay phải xếp bài, tay trái vươn ra xoa xoa đầu cô.
“Mạn Mạn, làm việc phải tập trung, em luôn nhìn tôi, tôi sẽ đánh thua.”
Trương Mạn lo lắng, nắm lấy tay anh chọt chọt mu bàn tay anh: “Anh đánh thua cũng không thể tại em.”


Đối với mức độ đằm thắm này của hai người họ Trần Phi Nhi đã nhìn quen rồi, chỉ lườm một cái, mà bà chị họ độc thân nhiều năm trong bàn của Trương Mạn lại bình tĩnh nuốt ngụm nước bọt.
Bề ngoài tất nhiên phải giữ phong độ của bà chị họ lớn nhưng trong lòng đã gào hét mấy tiếng rồi.


Đậu móa.
Cậu chàng này cũng quá con mẹ nó đẹp trai, cái xoa đầu vừa rồi dịu dàng chết đi được… ay ay ay ay ay.
Bây giờ học sinh cấp ba đều biết trêu ghẹo như vậy hả?


Cả cô em gái mới này nữa, vốn dĩ lúc mới gặp còn cho rằng con bé là một em gái xinh đẹp lạnh lùng, tại sao ở trước mặt cậu chàng này lại hóa thành thỏ trắng nhỏ thế? Chụy đây thấy trong mắt thằng bé thật sự rất yêu nhỉ?
Chuyện gì đang xảy ra?


Tại sao chụy con mẹ nó xem hai đứa nhóc học cấp ba nói chuyện yêu đương lại xem đến nỗi cười thật trìu mến thế này.


Không được không được, chị họ ho khan hai tiếng, quyết định vẫn phải lấy khí thế của chị họ ra, dùng nỗi đáng sợ của thi đại học để gõ hồi chuông cảnh báo cho hai đứa oắt này.
Không thể khi không lại bị thồn cơm chó được.


“Mạn Mạn, bây giờ em đang học lớp mười hả? Đã chọn được trường nào thi đại học chưa? Hai đứa có tính cùng thi đậu một trường đại học không?”
Trương Mạn chưa trả lời thì Trần Phi Nhi đủng đỉnh hạ một quân bài xuống, thuận miệng đáp thay cô.


“Bắc Phong! Có đó, hai đứa nó tính thi vào đại học B(*) á.”
(*) Bắc đại – Đại học Bắc Kinh.
“”
B… đại học B?
Chị họ vừa định đề cử một loạt trường đại học cho đàn em liền nuốt ngụm nước bọt.
Xin lỗi, quấy rầy rồi..