Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 46: 46: Chia Sẻ

Anh cũng muốn cùng cô có sau này.
Ngày hôm sau, thành phố N bị bão tuyết suốt một tuần, rốt cục cũng coi như tuyết ngưng rơi trả lại bầu trời trong xanh.
Trương Mạn dậy rất sớm, cô lên mạng hẹn với vị bác sĩ tâm thần mà cô đã cố vấn vào lần trước.


Nếu Lý Duy đã biết mình bị bệnh hoang tưởng, tình trạng bây giờ của anh không cần phải dùng thuốc nữa, tiếp thu trị liệu tâm lý cũng tốt.
Cô vẫn lo lắng tinh thần anh chịu một số tổn thương mà cô không biết.
Trương Mạn hẹn bác sĩ xong thì lại cảm thấy hơi khó nói, sợ rằng anh sẽ chống cự.


Dù sao cũng không ai muốn thừa nhận chính mình bị bệnh tâm thần.
Cô cắn răng dứt khoát nói: “Lý Duy ơi, hôm nay anh đến bệnh viện với em được không ạ? Em đã liên hệ xong rồi ạ, vị bác sĩ kia là chuyên gia trong lĩnh vực này, rất giỏi ạ.”
Sau khi nghe cô nói xong vẻ mặt cậu thiếu niên có chút u ám.


Anh suy nghĩ rất lâu, giống như đã thực hiện xong công tác đấu tranh tâm lý, mới mỉm cười bất lực: “Ừm, vậy tôi đi với em, nhé?”
Trương Mạn nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim bỗng nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng coi như cười rồi, xem ra tình trạng của anh vẫn đang chuyển biến theo chiều hướng tốt.


Mặc kệ như thế nào chỉ cần anh bằng lòng vượt qua, cô có thể cùng anh vượt qua những khó khăn.
Song trong lòng cô vẫn hơi lo lắng, dù sao chuyện này với anh mà nói, đã đả kích quá lớn, cô không thể không cẩn thận từng chút một.


Trương Mạn lắc lắc đầu, mặc kệ như thế nào, cứ đi đến bệnh viện trước rồi lại nói.
Hai người cầm chứng minh thư và giấy hẹn đi đến bệnh viện lần trước bọn họ tới.


Ở cửa bệnh viện, có rất nhiều bác sĩ và y tá không có ca trực đang dọn dẹp lớp tuyết trắng tinh và băng dày trên đường —— họ phải đảm bảo tuyến đường dành cho xe cứu thương luôn được thông.
Trương Mạn quen việc dễ làm dẫn Lý Duy đến văn phòng mà lần trước cô đến.


Có lẽ bác sĩ vẫn còn nhớ cô, khó tránh khỏi bị lộ nên cô không đi vào cùng với anh mà ngồi chờ ở cửa.
Đoán chừng hơn một tiếng sau, cậu thiếu niên bình tĩnh đi ra.
Trương Mạn lo lắng đứng lên: “Sao rồi anh? Bác sĩ nói gì ạ?”


Cậu thiếu niên đưa tay vân vê má cô, sắc mặt kì lạ: “Ừm, bác sĩ nói vẫn tốt.”
Biết ngay có hỏi anh cũng vô ích mà, nói suốt một canh giờ chính là một câu vẫn tốt?
Trương Mạn nhét danh sách những chỉ tiêu cần phải kiểm tra vào tay anh: “Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ em, tự em đi hỏi.”


Cô gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ.
“Mời vào.”
Trương Mạn đẩy cửa đi vào, nữ bác sĩ nhìn thấy người đến là cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, mỉm cười gật đầu với cô.


“Cậu thiếu niên kia vừa miêu tả triệu chứng với tôi là tôi lập tức đoán được có lẽ đây là người mà lần trước em nói, người bạn kia của em.”


“Bác sĩ, vậy… tình trạng của bạn em như thế nào ạ? Cậu ấy mới phát hiện ra mình có chứng hoang tưởng vào hôm qua, ngày hôm qua cậu ấy rất suy sụp, nhưng có vẻ như hôm nay đã bình tĩnh hơn rất nhiều ạ.”
Bác sĩ mở cuốn sổ chẩn bệnh mà cô ấy đã ghi lại trong quá trình nói chuyện với Lý Duy ra.


“Trước hết, các triệu chứng của bạn em đúng là chứng hoang tưởng của bệnh tâm thần phân liệt, đồng thời đã đến một mức độ rất nghiêm trọng.


Kế đó, tư duy của cậu ấy có quy luật và rất rõ ràng nhanh nhẹn, không có tình trạng mất trí nhớ cũng chưa từng xuất hiện tình huống suy giảm chức năng xã hội.”
Trương Mạn nghe xong, nhấn mạnh: “Vậy theo nhận định của ngài, cậu ấy không xuất hiện triệu chứng trầm cảm ạ?”


Kiếp trước, sau đó anh sẽ bùng phát bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.
Bác sĩ suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
“Qua một tiếng trò chuyện với nhau, cậu ấy không hề thể hiện bất kỳ trạng thái trầm cảm nào cả.”


Cô ấy gật gù khen ngợi: “Trạng thái tinh thần của cậu ấy lạc quan hơn tôi nghĩ rất nhiều, gần như không giống bệnh nhân tâm thần.


Có lẽ có liên quan đến sự chăm sóc của bạn bè, chính cậu ấy cũng thừa nhận, tuy rằng ban đầu có chút suy sụp nhưng bây giờ cậu ấy đã chấp nhận tình trạng của mình, đồng thời sẵn sàng và tích cực phối hợp trị liệu.
Chúng tôi rất vui khi thấy tình huống như vậy.


Song trong khoảng thời gian này có lẽ tâm trạng của cậu ấy sẽ không ổn định, gắt gỏng, hoặc có hiện tượng thích gì làm nấy, hi vọng các em có thể hiểu, bỏ qua và bao dung cho cậu ấy.”
Sau khi nghe xong Trương Mạn thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng cũng thả lỏng hơn.


Không một ai có thể nói rõ căn bệnh trầm cảm của anh ở kiếp trước.
Lúc đó, một mình anh gánh chịu tất cả những thứ này, thậm chí có thể là anh đã sống trong cảm giác mơ mơ hồ hồ, không biết cái gì trên thế giới này là thật, cái gì là giả trong một khoảng thời gian rất dài.


Mà đời này, bởi vì cô luôn ở bên cạnh anh, dùng cách thức đơn giản nhất nói với anh, anh chỉ bị bệnh thôi.
Sau đó, các triệu chứng mà anh biểu hiện ra và tổn thương tinh thần anh phải chịu đựng chắc chắn ít hơn kiếp trước rất nhiều, có thể anh thật sự có thể chịu đựng được.


Đột nhiên Trương Mạn cảm thất rất vui khi tối hôm qua cô quay lại tìm anh.
Sau khi hoàn thành xong các chỉ tiêu kiểm tra khác, hai người ra khỏi bệnh viện.
Căng thẳng suốt một buổi sáng, lúc này Trương Mạn mới cảm thẩy hơi đói bụng.
“Lý Duy, anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trưa trước nhé.”


Cô quay sang, phát hiện cậu thiếu niên đang đứng ngã tư ngay dưới trụ đèn giao thông, ánh mắt nhìn cô hơi hốt hoảng.
Trong mắt anh, giống như đè nén rất nhiều cảm xúc.
“Sao thế ạ?”
Trương Mạn sờ sờ mặt mình.


Vẻ mặt cậu thiếu niên lập tức thay đổi, kế đó anh nở một nụ cười ấm áp, đi qua cầm tay cô: “Không sao, đi thôi.”
Trương Mạn nhớ lại lời bác sĩ nói, có thể khoảng thời gian này tâm trạng của anh không được ổn định.
Cô bóp bóp tay anh: “Vâng ạ.”


Vừa khéo con phố đối diện bệnh viện có một quán mì nhỏ rất đông khách.
Quán mì này không có tên, diện tích thật sự rất nhỏ, dựng một túp lều ngay cửa rồi bày bảy tám cái bàn nhỏ.
Chỉ có mấy chiếc bàn và ghế làm từ nhựa rất đơn sơ, không được sạch sẽ cho lắm.


Lúc này đang là buổi trưa nên trong và ngoài quán đều chật ních người, gần như đã không còn chỗ trống.
Một hàng quán ven đường điển hình.
Mấy quán ăn như này tọa ở đầu đường cuối hẻm, quán ruột của rất nhiều khách hàng, thường thì mùi vị cũng được.


Trương Mạn định ngồi xuống, nhưng bỗng nghe thấy cậu thiếu niên nói.
“Mạn Mạn, hôm nay chúng ta ăn cơm ở một nơi sang trọng hơn được không?”
Hôm nay Trương Mạn quyết định nghe theo anh hết, thế là cô kéo tay anh, cười nói: “Vâng ạ.”


Thành phố N tọa cạnh biển, cuối thế kỷ mười chín, người Đức từng thuê một khu vực rất lớn để xây dựng đường sắt và cảng, vì vậy ở trung tâm thành phố có một con đường mang đậm phong cách châu Âu, có rất nhiều nhà hàng Đức, Ý mở vào thời kì đó.


Cậu thiếu niên dẫn cô đến một nhà hàng Đức có lịch sử lâu đời nhất trong trung tâm thành phố.
Phong cách kiến trúc Gothic ở khu vực này mang đậm hơi hướm châu Âu —— bức tường thẳng tắp, đỉnh tháp cao chót vót, cửa kính nhiều màu với diện tích lớn cũng là một trong những đặc điểm của nó.


Nhà hàng tọa ở trung tâm của con đường đậm hơi hướm, cũng là nơi phồn thịnh nhất con đường này.
Nhân viên tiếp tân ở cửa có trình độ nghiệp vụ rất cao, không hề vì hai người còn nhỏ tuổi mà tỏ thái độ.
Hai người được dẫn đến chỗ ngồi sát cửa sổ.


Cậu thiếu niên đi tới chỗ của cô trước, rất lịch sự kéo ghế cho cô, Trương Mạn có chút không quen.


Nhà hàng này được trang trí theo phong cách cổ điển, trang nhã, cửa kính lớn sát sàn cho phép ánh mặt trời ban trưa có thể chiếu thẳng vào, rọi lên bức tường làm từ ngọc lưu ly bảy màu, phản chiếu ánh sáng giống như cầu vồng.


Mặc dù đang là giờ ăn trưa nhưng trong nhà hàng không có bao nhiêu người —— dễ dàng nhìn ra phần lớn người dân thành phố N đều quen với hương vị ngẫu nhiên và phong phú kiểu Trung hơn các nhà hàng kiểu Tây giá cả đắt đỏ và nhiều nghi lễ.


Hai người không xem thực đơn, trực tiếp gọi món ăn được bếp trưởng giới thiệu.
Món ăn chính là xúc xích truyền thống của Đức và sườn heo nướng, vị hơi nặng, không tinh tế như đồ ăn của Pháp, nhưng rất hợp với khẩu vị của Trương Mạn.


Món salad sau bữa ăn có vị rất nhẹ, có thể trung hòa với món xúc xích và sườn nướng chua cay đầy dầu mỡ trước đó.
Giá của một bữa ăn này, cho dù là giá cả của mười chín năm trước đi chăng nữa, thì nó vẫn đắt đến mức khiến Trương Mạn không muốn nhìn.


Cơm nước xong, Lý Duy đề nghị đi dạo biển.
Trong lòng Trương Mạn cảm giác hơi lạ.
Hình như hôm nay anh đã đưa ra rất nhiều đề nghị, bình thường anh không hay chú ý đến những phương diện này trong cuộc sống, vì thế lúc hai người ở bên ngoài, về cơ bản đều nghe theo Trương Mạn.


Hơn nữa vừa rồi lúc ăn cơm, cô có cảm giác anh luôn nhìn cô, nhưng mỗi khi cô ngước lên lại thấy anh cụp mắt tập trung ăn cơm.
Cô lắc lắc đầu, để bản thân quên đi cảm giác khác lạ này.
Có lẽ bác sĩ không nói sai, chỉ là tâm trạng anh hơi không ổn định mà thôi.


Đi hết con phố này sẽ tới biển.
Bãi cát vàng óng cùng màu nước trong veo của biển bên này khác hoàn toàn với biển cạnh nhà Lý Duy.
Bờ biển bên này toàn là những bãi đá ngầm ghồ ghề.


Mặt trời vào mùa đông không nóng như mùa hè, hai người họ đi dạo giữa các bãi đá ngầm, dưới chân là những viên sỏi lớn.
Trương Mạn đi không vững cho lắm, may mà cậu thiếu niên vẫn luôn nắm tay cô.


Đoán chừng đi được bảy tám phút, ở chỗ quẹo của bờ biển có một bãi đá ngầm cao ngất tọa trên bờ biển.
Hai người đi dọc theo con đường giữa các bãi đá ngầm rồi trèo lên một bãi đá có vết nứt ngoằn ngoèo được mài giũa bởi nước biển.


Trên cùng là một bục đá bằng phẳng.
Cậu thiếu niên chống một tay lên mặt đá rồi nhảy lên, nhanh chóng trèo lên sau đó quay đầu lại đưa tay về phía cô.
“Mạn Mạn, tôi kéo em lên.”


Trương Mạn gật đầu, bước lên một khối đá nhô lên khỏi bãi đá ngầm, được anh kéo lên rồi ngồi bên cạnh anh.
Vừa mới ngồi xuống, Trương Mạn chợt thốt lên.
“Thật đẹp.”


Bởi vì chỗ này rất cao nên tầm nhìn khá tốt, có thể nhìn thấy đường bờ biển thẳng tắp giáp giới giữa biển và trời.


Xa xa, có dăm chiếc thuyền đánh cá to và nhỏ đã ra khơi, ngoài trừ thời gian cấm đánh bắt trong năm ra thì cho dù là mùa đông, những ngư dân dựa vào nghề đánh bắt cá để kiếm sống sẽ ra biển đánh cá mà không hề nghỉ.


Bên dưới bục đá họ đang ngồi là đại dương đang hò hét, sóng biển cuộn từng làn một, sau đó đánh vào tảng đá.
Thật sự có một loại cảm giác được đại dương ôm ấp.
“Lý Duy, nơi này đẹp quá, anh từng đến đây rồi sao?”
Là rất đẹp.


Một bờ biển như vậy, thích hợp để nói lời chia tay.
Cậu thiếu niên ôm lấy cô và nhìn về phía biển: “Trước kia lúc tôi ở nhà một mình mà cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng tôi sẽ đến đây để ngắm biển.
Thật ra bây giờ tôi cảm thấy cảm giác khi ở một mình cũng không tệ lắm.”


Trương Mạn không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, thở dài trong lòng, nói: “Thế giới này luôn tồn tại một số nơi ít người biết đến, lặng lẽ toát ra vẻ đẹp của mình.


Lý Duy, đợi sau khi anh khỏi bệnh rồi, chúng ta cùng nhau đi du lịch anh nhé? Vào mùa đông chúng ta có thể đến Tam Á trải qua mùa đông, ở đó mùa đông vẫn ấm áp như thường, cho dù xách dép chạy cũng không đuổi kịp cái khắc nghiệt của thành phố N.


Mùa xuân có thể đến Giang Nam, cảm thụ mùa mưa và biển hoa của Giang Nam.
Còn mùa thu…”
Càng nói cô càng dài dòng, càng nói càng hưng phấn.
Cho dù anh bị bệnh nhưng chỉ cần anh có thể tích cực phối hợp trị liệu, chắc chắn sẽ có một ngày anh khỏi hẳn.


Cô muốn được ở bên cạnh anh, muốn cùng anh đi đến tất cả những nơi xinh đẹp trên thế giới, đi đến những nơi lãng mạn ít được người biết đến, để mỗi phút mỗi giây của anh đều có người đồng hành và để anh cảm thấy mình hạnh phúc.


Cô nói tới nghiêm túc, lại không hề phát hiện ra cậu thiếu niên ngồi cạnh mình đang mải nhìn gò má của cô.
Bi thương trong mắt anh còn đượm hơn cả đại dương ngoài kia.
Sau này, anh cũng rất muốn cùng cô có sau này.


Cậu thiếu niên không cho phép cô nói nữa, anh giữ chặt đầu cô rồi anh hôn lên nàng thiên sứ của mình lần cuối trong tiếng gào thét của đại dương và trên bục đá ngầm cao ngất..