***
Trên hành lang tầng một, anh bị hai bạn học nam đang chơi chạy trốn đâm ngã phịch xuống đất. Theo quán tính anh lấy tay chống đất khiến trọng lượng cả người đều dồn lên cánh tay, lúc bàn tay chạm đất còn kêu “rắc” một tiếng.
Giáo trình trong tay anh rơi tán lạc khắp sàn, chiếc áo T-shirt trắng trên người cũng bị bẩn không ít chỗ, cái chỗ vừa ma sát với sàn nhà còn bị rách bươm.
Có lẽ còn choáng váng nên cậu thiếu niên vẫn đương duy trì tư thế đấu vật( ), anh cúi đầu cụp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai bạn học nam va phải anh đang đứng bên cạnh nhưng hoàn toàn không có ý định muốn đỡ anh dậy.
Đương nhiên Trương Mạn biết hai người này, bọn họ là bạn học của nhau, cái người trông gầy yếu hơn kia tên là Vương Hiểu Phong, còn người nôm cao ráo khỏe mạnh da hơi ngăm còn lại gọi là Lưu Sướng, về sau là ủy viên thể dục của khối.
Hơn nữa nghe nói hai người kia là bạn cùng trường cấp hai với Lý Duy.
Vương Hiểu Phong nhìn cảnh tượng trước mặt, môi run rẩy, ánh mắt hoảng hốt nói: “Lý… Lý Duy, bọn tôi… không hề cố ý, cậu…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Lưu Sướng đứng bên cạnh ngăn lại: “Cậu sợ cái gì chứ? Chả phải chỉ đụng nhau một cái thôi sao, có cái quái gì quá đáng đâu.”
Cậu thiếu niên nằm trên sàn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, không lên tiếng. Anh muốn chống sàn nhà đứng dậy, dường như cảm thấy hơi đau nên khẽ nhíu mày.
Nhưng cũng chỉ ngừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Anh nhanh nhẹn đứng dậy, xoay người nhặt đống sách rơi khắp nơi trên sàn.
Từ đầu tới cuối, anh đều không nhìn hai người kia lấy một lần.
Trương Mạn đứng ở đầu cầu thang, nhìn theo bóng lưng anh chỉ cảm thấy trong lòng chua loét.
Rất nhiều lúc Lý Duy cho cô cảm giác anh thật giống người ngoài cuộc, bồng bềnh sống thoát thế tục, không đếm xỉa đến những náo loạn của hồng trần.
Tức giận, cãi vã, thậm chí đánh nhau, đều là những phản ứng bản năng của đám học sinh nam ở cái tuổi này khi bị người khác trào phúng và khiêu khích. Chỉ cần là người sống trong xã hội này đều sẽ nảy sinh xung đột, đều sẽ chẳng cam ngồi yên mà chịu đựng.
Nhưng anh lại không, trên đời này ngoại trừ Vật lí ra thì mọi chuyện tựa hồ không liên quan gì đến anh. Cho nên sau khi thứ anh yêu quý kết thúc thì tất cả những những thứ khác trên đời này, đều không thể giữ được anh.
Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy thật vô lực, cô muốn buộc anh ở bên người, chính là lo lắng nếu có một ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn vứt bỏ thế giới này rồi không còn ở trong tầm mắt của cô nữa.
Trong cơn sợ hãi, Trương Mạn bước thật nhanh về phía trước đi tới bên cạnh anh.
Lưu Sướng thấy Lý Duy không để ý tới cậu ta, trong lòng càng thêm bực bội bèn muốn tiếp tục khiêu khích. Ai ngờ cậu ta vừa mới bước lên một bước thì mũi chân đã bị người ta giẫm thật mạnh.
Cậu ta bị đau kêu oai oải, tính cao giọng chửi nên cúi đầu xuống, lại trông thấy người giẫm cậu ta là một cô gái cao khoảng mét sáu mươi, nhìn sao cũng thấy ngoan ngoãn biết điều cả.
Nôm cái dáng vẻ kia của cô, có vẻ như chỉ là vô ý, hơn nữa, gương mặt của cô… còn rất xinh đẹp.
Thế là Lưu Sướng vội vã đem mấy lời thô bạo trong miệng nuốt ngược vào bụng.
Trương Mạn vừa tỏ ra hoảng hốt nhìn cậu ta xin lỗi, vừa dùng hết sức xoắn thêm phát nữa, rồi ngay trước biểu cảm vô cùng kinh ngạc của Lưu Sướng cô nắm lấy tay anh, đưa tới trước mặt mình.
“Bạn học, cánh tay của cậu bị trầy một mảng lớn, thậm chí máu chảy luôn rồi nè. Đi nào, tôi đưa cậu tới phòng y tế băng bó lại vết thương.” Nói xong, cô nhanh chóng giật mấy cuốn sách tiếng Anh trong tay Lý Duy, nhét vào tay Lưu Sướng.
“Hai bạn học này có thể làm phiền hai bạn một chuyến chuyển sách đến lớp 10A , cảm ơn nhé!”
Lúc cô nói câu nói này, tốc độ nhả chữ rất chậm, giọng êm êm, hơn nữa cô còn tận lực mô phỏng lại biểu cảm của Trương Tuệ Phương, bày ra vẻ mặt long lanh rực rỡ, hai lúm đồng tiền bên má khẽ ẩn khẽ hiện.
Quả nhiên Lưu Sướng với Vương Hiểu Phong đứng bên cạnh đều vô cùng sững sờ, ngẩn ngơ gật gật đầu, máy móc ngồi xổm xuống sàn nhà nhặt sách tiếng Anh trên mặt đất lên, không nói hai lời đi về phía cầu thang, những không vui và khiêu khích vừa rồi giống như đã quên hết thảy.
Trương Mạn thở hắt ra một hơi, xoa xoa gương mặt cứng đờ của mình, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình thật sự cầm lấy tay anh.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lòng bàn tay cô lan ra mỗi một tế bào chạy thẳng tới tim, loại xúc cảm ấm áp đầy chân thực kia đột nhiên khiến cô cảm thấy thật an toàn, giống như ăn được một viên định tâm hoàn.
Trương Mạn không kìm được cong cong khóe miệng, có chút không muốn buông tay ra.
Từ nãy giờ cậu thiếu niên vẫn luôn nhìn cô, chỉ là trong mắt không hàm chứa bất kì ý nghĩ gì đặc biệt.
Anh nhìn cô gật đầu cảm ơn rồi xoay người muốn đi lên lầu, dễ nhận thấy anh không coi vết thương là chuyện to tát.
Trương Mạn hơi hoảng, tức thì nắm lấy cánh tay không bị thương của anh, lần này cô hơi dùng sức, kéo đi anh về phía ngược lại.
“Phòng y tế nằm ở bên kia, cậu đi nhầm hướng rồi.”
Lý Duy cảm thấy có một lực kéo đặt trên người mình, anh xoay người nheo mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay anh.
Một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mảnh dẻ như vậy gầy yếu như vậy, nhưng sức lực tựa hồ không hề nhỏ, khiến anh trong lúc nhất thời lại không thể giãy ra được.
Nếu tiếp tục dùng lực vùng ra, có thể sẽ làm cô ấy đau.
Cậu thiếu niên hơi hơi ɭϊếʍƈ môi, không giãy dụa nữa, đi cùng cô tới phòng y tế.
Phòng cứu thương cách tòa nhà dạy học một khoảng, tọa cạnh căn-tin. Cô kéo anh đi thẳng một đường, dọc đường đi hai người đều im lặng không nói gì cả.
Nhiệt độ từ tay cậu thiếu niên khiến lòng bàn tay cô nóng lên, Trương Mạn cắn răng quên đi dị dạng trong lòng, trước sau vẫn không buông tay.
Bầu không khí tựa hồ có chút lúng túng, nhưng cô nào phải bậc thầy gợi chuyện, thế là cô dứt khoát ngậm miệng không lên tiếng.
Lén lút xoay người liếc anh một cái, biểu cảm trên mặt cậu thiếu niên rất thản nhiên, hoàn toàn không cảm giác được anh có chút gì lúng túng không thoải mái.
Trương Mạn yên lòng. Đúng rồi, lúc đi cùng với anh cô chưa từng phải cố gắng tìm đề tài nói chuyện, bởi vì bọn họ đều thích yên tĩnh.
Tốc độ đi của hai người dần chậm lại, đi xuyên qua toà nhà dạy học là tới con sông Song Thành. Sông Song Thành là một con sông rất dài ở thành phố N, vừa khéo đường chảy của nó vắt ngang qua trường học.
Cạnh bờ sông mọc đủ loại liễu cao lớn, lúc này đương là độ xanh tốt của nó cho nên trước mặt bọn họ là một hàng liễu dài nối nhau rũ xuống mặt sông hệt như một bức rèm màu xanh, vài nhành còn đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Cậu thiếu niên xinh đẹp tinh xảo đi chậm hơn cô gái nửa bước, cổ tay được nắm hướng về phía trước. Anh bước từng bước nhỏ, thật giống như đang cố gắng điều chỉnh cho thuận nhịp chân của cô gái.
Hệt như một đôi tình nhân nhỏ đương tản bộ.
Phòng y tế ở ngay bên kia đầu cầu, chẳng mấy chốc bọn họ đã tới nơi.
“Thầy ơi, cánh tay của bạn học này bị thương, có vẻ như rất nghiêm trọng ạ.”
Bác sĩ nam mặc một chiếc áo blouse dài đoán chừng năm, sáu mươi tuổi, mặt mũi nôm rất hiền lành. Ông đẩy chiếc kính lão trên sống mũi lên trên một chút, nâng cánh tay Lý Duy lên nhìn trái nhìn phải.
“Sưng to thế này, đi chụp phim xem sao, có lẽ nứt xương cũng không chừng. Trái lại vết thương vẫn còn khá ổn, mặc dù chảy rất nhiều máu nhưng không tới nỗi sâu.”
Nói xong, ông lại nhìn Lý Duy tán thưởng: “Rất được nhá nhóc con, đã sưng thành như vậy nhưng mặt không biến sắc, có khí phách.”
Trương Mạn nghe xong lời của bác sĩ trong lòng như bị nhéo mạnh một cái, cô hít sâu một hơi.
Cô đi tới nhìn kĩ mới phát hiện xung quanh miệng vết thương của anh đã sưng thành một khối u cao, màu sắc xanh tím, nhìn rất dọa người.
Vậy mà bị thương nghiêm trọng tới thế này…
Bác sĩ đưa anh đi vào bên trong chụp phim, Trương Mạn ngồi trên băng ghế dài ở cửa.
Tâm trạng có chút hỗn loạn, cô cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong kiếp trước, lại phát hiện bản thân không thể nhớ ra được gì cả. Chỉ nhớ rằng sau khi chuyển sách tiếng Anh xong anh nhanh chóng xin nghỉ đi về nhà, hơn một tuần sau mới đi học lại. Lúc đó trong lớp còn có đôi ba bạn học nói rằng vừa mới vào học anh đã có thể hưởng thụ đãi ngộ của học sinh đứng đầu.
Cho nên lúc đấy anh đã gồng mình chịu đựng cơn đau nứt xương, chuyển một chồng sách nặng trình trịch lên tới lầu ba, sau đó một thân một mình đi về nhà?
Trương Mạn biết nhà anh vốn không có ai, trở về cũng chỉ có thể tự mình chăm sóc mình.
Huống hồ, lấy cái tính tình kia của anh mà nói thì chắc chắn anh sẽ không đi bệnh viện. Kiếp trước hơn một tuần lễ đó, anh đã vượt qua như thế nào? Sẽ mặc kệ xương đau xương nứt vẫn tự mình tới trường ư?
Cô hoảng sợ siết chặt lòng bàn tay.
Đây mới là ngày đầu tiên, còn có chuyện gì mà trước kia cô không biết?