Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 26: Chương 26

Người cô yêu, đang ở bên cạnh cô.
————————————————
Trương Mạn về đến nhà, vừa vào cửa thì nghe thấy Trương Tuệ Phương đang gọi điện thoại trong phòng, hẳn là một người bạn thân nào đó gọi cho bà.


Giọng bà mang theo oán giận kể lại câu chuyện, thỉnh thoảng khóc nức nở.
Trương Mạn nhíu mày, lúc nãy nhìn bà quyết đoán xinh đẹp giội ly rượu vào người Trịnh Chấp, cô còn cho rằng bà không hề quan tâm.


Chẳng qua Trương Tuệ Phương là người hiếu thắng lại sĩ diện, sao có thể lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt người ngoài chứ, dù có khóc cũng sẽ dằn lại về nhà hãy khóc.
Trương Mạn hơi lo lắng, rón rén đi tới cửa phòng bà, dán tai vào ván cửa nghe bọn họ nói chuyện điện thoại.


Người ở đầu bên kia là bạn thân của Trương Tuệ Phương, tên là Từ Nhan, là người cùng trong ban nhạc trước kia với bà, Trương Mạn cũng đã gặp qua.


Mặc dù lúc còn trẻ Từ Nhan không chịu học hành mà chỉ thích tham gia vào ban nhạc, tới quán bar, song tính tình của bà ấy điềm đạm hơn Trương Tuệ Phương rất nhiều, từ khi tròn hai mươi tuổi bà ấy đã lập gia đình rồi sinh con, sau đó chuyển sang làm kế toán, cuộc sống trôi qua rất khá.


“Nhan Nhan, tôi thật sự không nghĩ tới anh ta là người như vậy.”
Trương Tuệ Phương vừa khóc vừa lấy khăn giấy, để thuận tiện nên bà mở chế độ rảnh tay, vì thế Trương Mạn có thể nghe rõ giọng của bà.


“Phương này, không phải là tôi nói gì cậu đâu, nhưng năm nay cậu cũng đã ba mươi rồi, chứ không còn ở tuổi mười lăm nữa, thậm chí khóe mắt cũng đã có nếp nhăn nhưng tại sao ánh mắt cậu vẫn không thể trưởng thành vậy? Đã nhiều năm rồi, cậu nhìn người vẫn qua loa như thế?”


Trương Tuệ Phương nức nở vài tiếng, hơi bình tĩnh: “Phải a, tôi tiếp xúc với anh ta một quãng thời gian, biểu hiện của anh ta vẫn rất lịch sự.”
Bà im lặng một chốc, sau đó giọng cũng hiền hòa hơn: “Hơn nữa… trước đó anh ta còn từng nói sau này anh ta không muốn có con.


Nếu tôi đến với anh ta, anh ta sẽ cùng với tôi chăm sóc Mạn Mạn… Cậu cũng biết, tôi đã có Mạn Mạn, tôi sẽ không sinh thêm bất kì đứa nhỏ nào khác.
Vì thế lần này tôi thật sự nghiêm túc suy nghĩ, vốn định tiếp xúc với anh ta một quãng thời xem sao, nếu như có thể, tôi sẽ kết hôn.


Không nghĩ tới là… Nhan Nhan, cậu không biết ngày hôm nay tôi mất mặt như thế nào đâu.”


Nghe xong Từ Nhan chợt nhớ đến đoạn tình cảm không bệnh mà chết của bà, hít vào một hơi: “Cậu không muốn sinh con… Cho nên, lúc trước cậu chia tay với Từ Thượng là bởi vì anh ta khăng khăng muốn kết hôn xong sẽ sinh con? Từ Thượng sống rất trung thực a, đối với cậu cũng rất tốt, người ta đã ly hôn vợ trước nhiều năm nhưng cũng chưa từng tìm qua, lại không có con, trong nhà áp lực lớn, muốn có con không phải rất bình thường sao?”


Giọng Trương Tuệ Phương có chút gấp: “Tôi biết Từ Thượng đối với tôi rất tốt, thành thật mà nói thì tôi cũng rất thích anh ấy, thậm chí thích còn nhiều hơn những người bạn trai trước của tôi, anh ấy… Là một người rất có sức quyến rũ.


Nhưng vậy cũng đặng thôi, mẹ anh ấy lớn tuổi nên khăng khăng muốn có con, nếu có con thì Mạn Mạn của tôi phải làm sao bây giờ?”
Từ Nhan im lặng một lúc lâu, lại hỏi: “Vậy trước đó cũng có hai, ba người tôi cảm thấy không tệ, cũng coi như là hợp với cậu, song vẫn chia tay là vì lí do này sao?”


Trương Tuệ Phương bình tĩnh một chặp, giọng đã không còn kích động nữa.
“Cũng không hẳn, có một hai người trong số bọn họ từng nói sau này không muốn có con, nhưng sau khi tiếp xúc lại cho tôi cảm giác bọn họ không hề quan tâm tới Mạn Mạn, không thật sự xem bé là con gái ruột của mình.


Nhan Nhan, mặc dù tôi kết giao với rất nhiều người nhưng tôi chưa từng là người qua loa, trước khi xác định quan hệ tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với bọn họ.
Tôi cảm thấy mấy cái thử nghiệm của tôi, lí ra có thể tìm được người thích hợp đi… là do số tôi quá đen rồi.”


Bà vừa nói, vừa nhìn vào gương tháo lông mi giả.
“… Cậu biết tôi mà, lúc còn trẻ tôi tùy hứng lại không chịu trách nhiệm, Mạn Mạn hoàn toàn là một bất ngờ trong cuộc sống của tôi.”
“Cái hồi sinh con bé ra, khi đó tôi vẫn còn con nít, thậm chí tôi còn tính không đưa con bé theo.


Huống chi lúc đó tôi đã nói, tình yêu và thanh xuân chính là toàn bộ cho nên tôi chưa từng thật sự quan tâm con bé.
Nhưng bây giờ… tôi không thể không suy nghĩ tới Mạn Mạn.”


“Từ nhỏ con bé đã không được nhìn thấy bố, cũng không gần gũi với tôi, con bé có tính cách như vậy thì người làm mẹ là tôi phải đến chịu một phần lớn trách nhiệm.


Tôi luôn muốn… luôn muốn tìm một người yêu tôi, hơn nữa phải yêu cả con bé, cho con bé một người bố mà khi nhỏ con bé từng muốn.
Thế nhưng nhiều năm như vậy, thật sự quá khó.


Nhan Nhan, cậu nói hay là sau này tôi không tìm nữa? Không có bố thì không có bố, mặc dù tôi làm mẹ không ra dáng cho lắm, nhưng vẫn có thể chăm sóc con bé mà…”


Bà nghẹn ngào nói xong, một người hơn ba mươi tuổi vậy mà thình lình khóc hu hu, phảng phất vẫn là cô thiếu nữ cầm tờ giấy xét nghiệm ngồi ở hành lang bệnh viện khóc xé tim xé phổi của mười sáu năm trước.


Trương Mạn nghe đến đó thì kinh ngạc không thôi, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần mới phát hiện khuôn mặt mình lạnh cóng.
Cô che miệng, cố gắng không để bản thân phát ra chút âm thanh nào, im lặng đi ra ngoài.


Đèn điều khiển thông minh trong hành lang bị hỏng một hai cái khiến không gian trở nên mờ tối, cô ngây người bước xuống cầu thang dài, đẩy cửa ra.
Xộc vào mặt chính là một cơn gió lạnh lẽo.


Vào ban đêm gió thổi mỗi lúc một mạnh, lúc thổi xuyên qua một số vật còn phát ra tiếng vù vù bén ngót, Trương Mạn từ từ ngồi xổm xuống, nhiệt độ như vậy làm cho suy nghĩ của cô rõ ràng hơn rất nhiều.
Nếu nói xưa giờ cô chưa từng hận Trương Tuệ Phương, là không thể.


Cô không ưa cái cuộc sống riêng tư đầy hỗn loạn của bà, chán ghét bà luôn không chịu sống an ổn, nay cái này mai cái kia.
Trong kí ức tuổi thơ của cô, một tiếng “bố” này, chính là cây kim ghim trong ngực không thể rút ra.


Cô hoàn toàn không biết bố mình là ai, chỉ biết mẹ mình liên tục thay đổi bạn trai, dần dà, cô cũng không hỏi câu hỏi này  nữa, chỉ lạnh lùng nhìn bà bị xoay quanh trong các mối tình đó, rồi bảo bản thân phải tránh xa.


Thậm chí bởi vì Trương Tuệ Phương mà cô luôn giữ thái độ nghi ngờ với hôn nhân và tình yêu.


Cô vẫn nhớ vị tiền nhiệm của Trương Tuệ Phương là Từ Thượng, hai người bọn họ yêu nhau một năm, lâu hơn rất nhiều so với những người bạn trai trước đây của bà, lâu đến mức Trương Mạn còn cho rằng lần này nhất định sẽ nên ngô nên khoai.


Nhưng mấy tháng trước, hai người bọn họ lại bình tĩnh chia tay, lúc cô hỏi bà, bà còn hời hợt nói tính cách không hợp.
Cô lờ mờ nhớ ra trong số những người bạn trai bà quen có mấy người tốt, hình như cũng có vài người thích hợp, nhưng sau đó vẫn không bệnh mà chết.


Cô luôn cho rằng Trương Tuệ Phương có mới nới cũ nên không chịu bỏ chín làm mười, là bà cảm thấy không còn mới mẻ nên mất hứng, vì vậy mới đổi sang một người bạn trai khác.
Không ngờ, vậy mà có rất nhiều lần vì cô?
Hóa ra, sự thật luôn là ngược lại, là cô luôn liên lụy bà.


Tại sao trước giờ cô không hề biết chứ, một người mẹ chưa lập gia đình mang theo đứa con nhỏ, trong cái xã hội này cuộc sống sẽ có bao nhiêu khó khăn.

Đột nhiên Trương Mạn nhớ đến cuộc chia tay giữa Trương Tuệ Phương và Trịnh Chấp trong kiếp trước.


Số tiền bọn họ dùng để mua nhà ở thành phố H đã bị Trịnh Chấp lén mang đi đánh bạc, sau đó ba người đặng thuê một căn nhà xập xệ.
Căn nhà kia cách thành phố H rất xa, gần như là ở vùng ngoại ô, hơn nữa còn là một căn nhà chỉ có hai phòng ngủ với diện tích chưa tới bảy mươi mét vuông.


Là Trương Tuệ Phương đã chọn một ngôi trường rất gần với nhà của cô.
Khi đó Trương Tuệ Phương tự mình vào thành phố làm việc, hằng ngày đều phải ngồi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ.


Cô còn nhớ căn nhà kia thật sự rất cũ, thậm chí khóa cửa của phòng cô còn bị gỉ, không thể khóa được.
Lúc đó Trương Tuệ Phương vì phải trả nợ mà bận đến đầu tất mặt tối, vì thế cô đã không nói chuyện này với bà.


Ngày hôm đó Trương Tuệ Phương không có ở nhà, Trương Mạn đương thay quần áo trong phòng, kết quả Trịnh Chấp không thèm gõ cửa đã bước vào phòng cô.
Trương Mạn vừa mới mặc nội y xong, trông thấy ông ta đi vào cô hoảng sợ hét lớn, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào.


Tuy nhiên người đàn ông kia không hề cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi mà đứng ở cửa nhìn cô tới là bệ vệ, trong đôi mắt ông ta mang theo vẻ đánh giá khiến người khác buồn nôn.
Vào lúc đó, ông ta là bố trên danh nghĩa của cô a.
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lầm, thậm chí ngày càng táo tợn hơn.


Rốt cục Trương Mạn cũng không chịu đựng được nữa, có một lần cô nhân lúc Trịnh Chấp đi vắng, nói chuyện này với Trương Tuệ Phương.
Cô còn nhớ, lúc đó sắc mặt Trương Tuệ Phương lập tức tái nhợt, bà vịn vào khung cửa run lẩy bẩy, cắn môi tới sắp chảy máu, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.


Xế chiều hôm đó bà đã nhốt mình trong phòng suốt mấy tiếng, không một ai biết bà đang nghĩ gì.
Đến tối, Trương Tuệ Phương bảo cô về phòng làm bài tập, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không được phép đi ra.
Trương Mạn nhìn bà có vẻ bình tĩnh, gật đầu, không nói gì đi về phòng.


Song, đợi đến khi Trương Mạn nghe được tiếng mở cửa rất lớn thì nhìn thấy Trương Tuệ Phương cầm một con dao phay đuổi theo Trịnh Chấp đã say khướt lướt, đuổi từ phòng bếp ra tới phòng khách, hai mắt bà đỏ bừng, như thể thật sự muốn chém chết ông ta.


Trịnh Chấp sợ đến nỗi bỏ chạy, kể từ ngày hôm đó ông ta bỏ nhà đi chừng mấy ngày, sau đó hai người bọn họ đồng ý ly hôn.


Cái hôm hai người bọn họ ly hôn, Trương Tuệ Phương ngồi dưới đất, run rẩy nói với Trương Mạn, bảo cô nhất định nhất định không được nói với bất kì người nào rằng, Trịnh Chấp đã từng muốn quấy rối cô.


Khi đó cô còn cho rằng Trương Tuệ Phương là không ném nổi cái mặt này, bây giờ cô mới hiểu, thì ra là bà đang bảo vệ cô.
Bà sợ chuyện này sẽ đồn đến trường cô học, sợ cô sẽ bị người khác cười nhạo.
Hóa ra… là như vậy a.


Cho nên kể cả khi Trịnh Chấp đánh bạc đến tán gia bại sản bà cũng không nói ly hôn, nhưng sau khi nghe tin Trịnh Chấp quấy rối cô, bà đã xách dao theo hận không thể phay chết ông ta.


Sau lần đó, chỉ trong một đêm nhưng Trương Tuệ Phương dường như già thêm rất nhiều, vốn là một người hùng hùng hổ hổ thích ra ngoài lại nhốt mình ở nhà hơn một tháng.


Lại sau đó, bà không hề yêu thêm bất kì người nào, Trương Mạn luôn cho rằng bà là bị Trịnh Chấp làm cho tổn thương nên không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.


Hóa ra không phải bà không tin vào tình yêu, mà là không còn tin sẽ có một người đàn ông nào yêu bà đồng thời, cũng xem cô là con gái ruột mà yêu thương.


Không phải là vì bà tùy hứng không muốn bỏ chín làm mười, chỉ là cái tình yêu mà bà muốn là hai phần, có người đàn ông nào cho nổi? Vì thế mấy năm qua bà vẫn như đi trên lớp băng mỏng.
Trương Mạn che mặt bật khóc.


Cho tới hôm nay cô mới biết, hóa ra không chỉ là lúc nhỏ, mà cho đến bây giờ, lúc nói về cô với bạn thân Trương Tuệ Phương luôn gọi cô là “Mạn Mạn”.
Giống như bà nói, khi bà sinh cô ra, bà vẫn còn là một cô gái yếu ớt và tùy hứng.


—— Lần đầu tiên bà làm con gái, cũng là lần đầu tiên bà làm  mẹ.
Ngày hôm sau, đúng giờ Trương Mạn lại đến nhà Lý Duy học bù, nhưng vô cùng mất tập trung.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, với cô mà nói thì không lấy làm giông tố gì.


Cô bắt đầu khó hiểu, tại sao cuộc sống luôn phải cong cong vẹo vẹo như vậy? Rõ ràng là yêu nhau, nhưng tại sao lại không trực tiếp bày tỏ tình yêu của mình mà phải có tầng tầng lớp lớp hiểu lầm, sau đó xa nhau.


Thật giống như có một bàn tay tàn hình, đang trộm cười toe toét rồi thao túng đám người đương cố gắng sinh tồn, trêu đùa bọn họ, khiến bọn họ chia xa, khiến bọn họ thời thời khắc khắc mang theo tiếc nuối.
Cô và Trương Tuệ Phương đều như vậy, bởi vì kiếp trước cô và Lý Duy cũng như vậy.


Cần phải đi một vòng lớn mới có thể hiểu tiếng lòng của đối phương.
Tâm trạng cô chán chường, uể oải nằm bò ra bàn không muốn giải đề.
Cậu thiếu niên nhìn bộ dạng chán nản của cô, cũng dừng quyển sách trong tay lại, anh quay sang, ánh mắt mang theo hỏi dò.


Đột nhiên Trương Mạn muốn dốc bầu tâm sự, thế là cô từ tốn kể lại chuyện của cô và Trương Tuệ Phương cho Lý Duy nghe, không khỏi bật khóc.


Nói xong, cô chọt chọt cánh tay cậu thiếu niên: “Lý Duy ơi, cậu nói xem tại sao thỉnh thoảng chúng ta muốn biết một sự thật nhưng phải vòng vèo nhiều đường như vậy? Có đôi khi, tại sao chúng ta không thể trực tiếp nói với đối phương chứ?”


Cậu thiếu niên nhìn cô chăm chú, trong mắt là sự dịu dàng vô hạn, ánh mắt như nước ấy khiến Trương Mạn cảm thấy thật thoải mái.
Anh nghe xong câu hỏi của cô thì nghĩ nghĩ một hồi.
“Trương Mạn, cậu có biết khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là khi nào không?”


Trương Mạn nói mà không suy nghĩ: “Đương nhiên là cùng nằm trên một đường thẳng rồi.”


Cậu thiếu niên lắc đầu: “Chỉ có trong không gian một chiều, khoảng cách ngắn nhất mới là đường thẳng, nhưng nếu như đó là không gian đa chiều, vậy thì khoảng cách ngắn nhất sẽ là một đường cong —— trong không gian đa chiều không tồn tại đường thẳng.


Cho nên thỉnh thoảng không phải cuộc sống cố ý vòng vo nhưng căn cứ vào tình cảm mà nói, có lẽ đó chính là khoảng cách ngắn nhất của nó.”
Trương Mạn ngẩn ngơ, biết anh đang cố gắng an ủi cô, tuy nhiên sau khi nghe cậu thiếu niên nói xong đoạn thoại kia, trái tim thiếu nữ của cô lại đập thình thịch.


Vào lúc này, có lẽ người khác sẽ bảo cô đừng buồn nữa, rồi sẽ dùng kinh nghiệm sống của bản thân để khuyên răn cô, nói với cô rằng, sau này quan hệ giữa hai mẹ con cô sẽ tốt lên thôi.
Nhưng anh không làm thế.


Đối với những chuyện liên quan đến tình cảm, anh còn chưa trải qua thì làm sao có kinh nghiệm, cô phàn nàn với anh chuyện này, nhưng anh thậm chí còn không có người thân.
Song anh vẫn vụng về, cố gắng an ủi cô bằng thế giới quan Vật lí của anh, nói với cô rằng thật ra hết thảy sắp xếp đều là tốt đẹp nhất.


Đột nhiên Trương Mạn được khơi thông.
Không phải vậy sao, nếu không có sự chia xa và biến cố, thì tình cảm cũng sẽ không bền chặt như vậy.
Huống chi cô đã sống lại, người cô yêu, và người yêu cô, bây giờ đều đang ở bên cạnh cô.


Tất cả hiểu lầm đều được tháo gỡ, sẽ không ai trong số bọn họ phải rời xa, mọi chuyện đều không phải đi đường vòng, mà là đường ngắn nhất, là sự sắp xếp tốt đẹp nhất.
Trương Mạn nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Lý Duy, cậu thật tốt.”
Cõi đời này anh là người tốt nhất..