Năm nay mùa hè ở thành phố N ngắn hơn so với mọi năm, mới vừa cuối tháng chín mà trong gió thu đã mang theo mấy phần hiu quạnh, hai hôm nay bỗng nhiên nhiệt độ giảm mạnh, vì thế sự oi bức và ngột ngạt cũng bay biến không chút tăm hơi khiến người ta không tài nào chuẩn bị kịp.
Trương Mạn ôm cây ghitar đi dọc hành lang nối liền hai tòa nhà dạy học. Khéo làm sao hai cửa sổ lớn ở hai đầu hành lang đang mở toang, luồng khí hỗn loạn ấy như tìm thấy nơi thông, điên cuồng gào thét từ đầu này đến đầu kia, tạo thành một con đường đầy gió.
Cô bị gió thổi tới choáng váng, vội vã trở lại lớp học, đặt cây ghitar bên cạnh bàn.
Bên cửa sổ, rèm cửa bị gió thổi bây phấp phới, một tay cậu thiếu niên chống đầu chăm chỉ đọc sách, đường nét xương quai hàm gãy gọn và những khớp ngón tay thon dài sạch sẽ khiến lòng người rung động.
Trương Mạn đưa tay lên chọt chọt anh.
“Lý Duy, tôi vừa tham gia buổi tổng duyệt hội diễn mừng Quốc Khánh, cũng đậu rồi, tới lúc đó tôi lên sân khấu hát cậu nhất định phải đến xem tôi nhé.”
Chương trình hội diễn mừng Quốc Khánh diễn ra vào buổi chiều ngày mùng 7 tháng 10, vừa khéo là ngày nghỉ cuối cùng, trường học cũng không bắt buộc tất cả học sinh đều phải tới tham dự. Dựa vào tính cách của anh, nếu cô không ngỏ lời với anh sớm thì chắc chắn anh sẽ không đi.
Cậu thiếu niên liếc cây ghitar bên cạnh cô, gật đầu.
Trương Mạn hỏi tiếp: “Bình thường cậu có dùng di động không? Cho tôi số di động của cậu đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô vừa hỏi xong thì đột nhiên nhớ ra, kiếp trước Lý Duy vẫn luôn không dùng di động, bởi vì không có ai muốn liên lạc với anh, mỗi lần cô gọi điện thoại cho anh đều gọi vào số điện thoại bàn.
Cậu thiếu niên nghe vậy lưỡng lự một chốc, rồi gật đầu.
Trương Mạn hơi hơi nghi ngờ, không phải anh không có di động sao? Lí nào kiếp này thay đổi?
“Vậy cậu cho tôi số di động của cậu đi, để dễ dàng liên lạc. Nhỡ tôi bận chuyện không thể đi học bù được cũng có thể gởi cho cậu cái tin, đỡ cậu phải lo lắng.”
Cậu thiếu niên ho nhẹ một cái, lời ít mà ý nhiều: “Không có lo lắng đâu. Ngày mai cậu đúng giờ tới, tôi cho cậu số.”
Ngày mai là Quốc Khánh, vì vậy xế chiều hôm nay sẽ bắt đầu kì nghỉ bảy ngày, đối với một người không thích học hành như Trần Phi Nhi mà nói thì đây không khác gì chim xổ lồng, vừa tan học đã hấp ta hấp tấp kéo Trương Mạn đi dạo phố, thậm chí túi sách cũng chưa kịp thả.
Tuy rằng thời tiết vẫn rất xấu, nhưng cũng không thể ngăn được lòng nhiệt tình dạo phố của cô ấy.
Gần đây cô ấy điên cuồng yêu thích một nam ca sĩ hát nhạc Rock & Roll, mở miệng đóng miệng là nói không rời xa anh ta. Nghe nói trước đó không lâu anh ta vừa mới ra một album, Trần Phi Nhi vô cùng phấn khích lôi kéo Trương Mạn tới một cửa hàng băng đĩa ở trung tâm thành phố.
Trương Mạn tính nói rồi lại thôi, hình như cũng là mùa đông năm đó, nam ca sĩ này dính vào vụ bê bối hút ma túy và đạo nhạc, từ đó chìm luôn.
Cô không có cách nào nói thẳng, bèn uyển chuyển nhắc nhở Trần Phi Nhi mấy lần nhưng cô ấy không màng để vào tai, rất có lòng bảo vệ vị thần tượng mới này.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng băng đĩa, sau đó đi tới trung tâm thương mại phía đối diện mua quần áo cho Trần Phi Nhi.
Trần Phi Nhi rất nhiệt tình, gần như cửa hàng nào cô ấy cũng muốn đi vào thử vài món, đi dạo tới lui tròn một vòng, cô ấy cũng sắm đủ cho mình từ đầu đến chân. Trương Mạn đi phía sau cô ấy giúp cô ấy xách túi lớn túi bé, chỉ cảm thấy chân muốn như muốn gãy đôi.
Trương Mạn thừa nhận, cô thật sự không có ham muốn trên phương diện này.
Song tinh lực của Trần Phi Nhi rất dồi dào, mua xong áo quần lại bắt đầu nổi máu buôn dưa lê: “Mạn Mạn, cậu nói xem, mấy tuần qua cứ mỗi cuối tuần cậu lại chạy tới nhà Lý Duy, trai đơn gái chiếc cùng ở chung một nhà là làm cái nợ gì thế?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trương Mạn không biết làm sao cho đặng, đưa tay chỉ vào đầu cô ấy: “Cậu nói xem nào? Tất nhiên là học tập rồi.”
Trần Phi Nhi chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Không phải chứ Mạn Mạn, trai đẹp bày ra trước mặt đó, cậu chỉ như vậy là tóm được, tớ còn tưởng ít nhiều gì cũng hôn hôn này nọ chứ.”
Trương Mạn bật cười, lắc lắc đầu, con nhỏ này từ bé đến lớn đều không giữ được mồm, đến mình còn chưa yêu đương nhưng nói chuyện lại không biết xấu hổ.
Song, dù sao cũng chỉ là một cô bé, nói nhiều hơn vài câu cũng không sao.
Đột nhiên Trương Mạn muốn trêu cô ấy, bèn đường hoàng trịnh trọng cảm thán: “Tớ cũng muốn hôn lắm chứ, nhưng sợ người ta cho rằng tớ quấy rối.”
Y như rằng, Trần Phi Nhi bị cô trêu tới đỏ mặt, ngước đầu lên hét: “Chúa ơi, Mạn Mạn, tại sao bây giờ cậu không biết xấu hổ như thế hả.”
Trương Mạn cười cười đáp: “Chính cậu là người không biết xấu hổ trước.”
Lúc này, đột nhiên Trần Phi Nhi dừng chân, chỉ vào một cửa hàng di động phía đối diện: “Ôi, Mạn Mạn cậu nhìn kìa, người kia không phải là Lý Duy sao?”
Trương Mạn nương theo ngón tay cô ấy nhìn sang, đèn chùm pha lê bên trong cửa hàng sáng chói, trên chiếc gương gắn tường to lớn ở đầu kia hành lang, gò mà của cậu thiếu niên được ánh đèn soi tới là rõ ràng.
Anh không mang theo balo, còn thay một chiếc áo hoodie, nhìn dáng vẻ của anh hẳn là đã về nhà một chuyến rồi mới đi ra ngoài. Anh đứng trước quầy nghe cô bán hàng giới thiệu các dòng di động khác nhau, thỉnh thoảng gật đầu hoặc sẽ lắc đầu một cái.
Trương Mạn sững sờ, rồi mới có lại phản ứng, chả trách anh bảo ngày mai mới có thể đưa số di động cho cô, hóa ra là tính hôm nay đi mua.
Cho nên, kể cả khi không có chuyện gì anh cũng muốn nhắn tin và gọi điện cho cô sao?
Trái tim cô run lên, siết chặt tay cầm của chiếc túi mua sắm, có một nỗi vui sướng không thể tên đang chậm rãi lan tràn trong lồng ngực.
Thứ Trần Phi Nhi chú ý hiển nhiên khác người: “Ôi chội ôi, xét về lí Lý Duy thật sự rất đẹp trai. Mạn Mạn, cậu nhìn bảng hiệu hình người mà cửa hàng di động bày đi, nếu đem so sánh với Lý Duy, tớ cảm thấy cậu cậu ấy còn đẹp trai hơn cả người phát ngôn nữa.”
Cô ấy quay đầu sang, trông thấy cô đứng ngẩn ra đó, bèn chọc cô: “Mạn Mạn, cậu có cần đi qua đó chào hỏi không?”
Trương Mạn lắc đầu, ý cười dần lan trên khóe miệng.
—— Anh đã không nói, thì cô coi như không biết là được rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đợi Trần Phi Nhi đi dạo thỏa thuê rồi, hai người cùng nhau che ô đi tới trạm xe buýt gần đó.
Trương Mạn vẫn đang mải mê trong cuộc gặp tình cờ với Lý Duy, lúc lấy lại tinh thần thì trông thấy Trần Phi Nhi đang nhìn cô với ánh mắt quái lạ.
Cô đưa tay sờ sờ mặt mình: “Phi Nhi, sao vậy?”
Trần Phi Nhi thu ô lại, nhận lấy đống túi trong tay cô, lẩm bẩm: “Tớ vừa bảo cậu nép vào một chút, bả vai cậu dính mưa rồi kìa… Cậu nhìn lại cậu đi, sắp cười tới nở cả hoa rồi, cả người như một đứa ngốc, nói chuyện với cậu cậu cũng không nghe. Sẽ không phải là ban nãy trông thấy Lý Duy chứ, đến nỗi mà…”
Cô ấy nói rồi lườm cô một cái, biểu thị không vừa lòng với cô.
…
Ngày hôm sau chính là lễ Quốc Khánh, Trương Mạn đã nói với Lý Duy sẽ đến nhà anh học bù.
Giống như mọi hôm cô cầm theo nguyên liệu nấu ăn và hoa quả tới, lúc đến nhà bỗng phát hiện cậu thiếu niên vậy mà không có dậy sớm, cào cào mái tóc rối bù mở cửa cho cô, có vẻ như vẫn còn buồn ngủ. Cô cầm thức ăn đi vào cửa, cậu thiếu niên nhìn cô gật đầu, ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ.
Anh đã quen với việc cô đến nhà.
Trương Mạn bận bịu trong bếp hơn một tiếng đồng hồ, suy cho cùng cũng là ngày lễ mà, hôm nay cô có chuẩn bị mà đến, làm mấy món sở trường nhất trong kiếp trước.
Dụng cụ làm bếp trong nhà Lý Duy rất mới và đầy đủ chức năng, sử dụng thuận tiện hơn trước kia nhiều, cô đã đến đây mấy lần, cho nên cũng mua thêm mấy thứ đồ linh tinh. Chiếc khăn thấm nước màu hồng nhạt, cùng màu với với đôi găng tay cách nhiệt của lò nướng, một cái nồi sữa nho nhỏ bằng sứ màu vàng nhạt, khăn lau tay có tạo hình em bé mặt trời…
Đều là cô tùy tiện mua trong siêu thị, màu sắc phong phú cùng họa tiết phim hoạt hình hoàn toàn không ăn nhập với phong cách trang trí xám lạnh, song mỗi một thứ đều được cô xếp kín cả căn bếp.
Cơm nước xong xuôi, cô đi vào phòng đọc sách nhìn thử, trong phòng không có ai, trên bàn bày dày đặt giấy nháp viết chi chít công thức, hẳn là anh còn đang ngủ trong phòng ngủ. Trương Mạn sợ cơm canh nguội nên gõ cửa phòng ngủ của anh, không có ai đáp lại.
Cô đưa tay xoay tay cầm, cũng may cửa không hề khóa.
Phòng ngủ của cậu thiếu niên rộng và trống rỗng như toàn bộ ngôi nhà của anh. Trong đó có một cái cửa sổ lớn sát sàn, hai bên là rèm satin màu xám được buộc lên bằng băng đai cùng màu, nắng sáng chiếu vào, rọi sáng cả căn phòng.
Chính giữa sàn gỗ bóng nhẵn là giường của anh, kích thước khá lớn, vốn dĩ dáng người anh cao lớn nhưng bởi vì anh nghiêng người nằm cuộn tròn lại mà trông có vẻ hơi nhỏ.
Hơn nữa cánh tay trái bị bó thạch cao vẫn chưa tháo nên có thể anh không quá thoải mái, cứ nhúc nhích tới lui hết mấy lần.
Trương Mạn rón rén đi tới, đứng bên giường nhìn anh.
Mái tóc anh rối loạn, trông xõa tung và mềm mại, làm cho cô nhớ đến con mèo ragdoll có bộ lông màu hoa râm mà Trương Tuệ Phương nuôi trong kiếp trước.
Bởi vì ngủ say mà gò má anh phớt hồng, hai mắt nhắm nghiền lộ ra hàng mi dài đến không thể tin nổi, hệt như cặp quạt hương bồ.
Đột nhiên Trương Mạn không vội gọi anh dậy, cô ngồi xếp bằng trên sàn nhà, chống khuỷu tay lên cạnh giường rồi nhìn anh say sưa.
Dáng vẻ anh lúc ngủ nhìn rất dịu dàng, có vẻ như mơ thấy chút chuyện tốt mà khóe miệng hơi hơi nhếch lên, không còn nghiêm túc lầm lì như bình thường.
Đột nhiên cô nhớ đến lời trêu chọc của Trần Phi Nhi ngày hôm qua —— trai đẹp trước mặt, tại sao cô không tóm lại.
Cô không kìm được nhìn vào đôi môi đang mím của cậu thiếu niên. Hình dáng cánh môi anh rất hoàn mĩ, sắc môi hơi nhạt mang theo vẻ khô khốc sau giấc ngủ dài, đường vân môi rõ ràng.
Trương Mạn nuốt một ngụm nước bọt, ngay khoảnh khắc này cô cảm nhận được rõ nhịp tim của mình, thình thịch lại thình thịch, rõ ràng và mạnh mẽ. Cái cảm giác này có chút kì diệu, rành rành là cô không hề làm bất kì hoạt động nào kịch liệt, song tâm trạng vi diệu lại có thể dẫn dắt trái tim đập nhanh hơn.
Đây là cảm giác mà hơn một cái mười năm trong kiếp trước cô chưa từng có lại.
Chỉ có trước mặt anh, trái tim vô dục vô cầu của cô mới cảm nhận được khát vọng không thể giải thích đó.
Đột nhiên Trương Mạn nhớ tới một câu nói mà trước kia cô cảm thấy rất sáo rỗng, bây giờ nhìn lại tựa hồ có chút đạo lí. Mỗi một người đều là một cái đuôi cá, song chỉ khi gặp được người thích hợp, mới giống như cá gặp nước.
Chính vì nghĩ tới xuất thần mà cô đột ngột đối diện với đôi mắt bất ngờ mở ra của cậu thiếu niên. Dù sao cũng mới tỉnh ngủ, anh chầm chậm chớp mắt, chớp mắt đó anh nhìn thấy cô, trong mắt mang theo một tia mê man, rồi cứ vậy nhìn cô chăm chăm, như thể đang cố gắng xác định tính chân thực của người trước mặt.
Trương Mạn vội vã đứng dậy, lúng túng nói: “Cái kia… Lý Duy ơi, ăn cơm thôi.”
Cậu thiếu niên nghe vậy thì gật đầu, ôm chăn ngồi dậy, yên lặng nghỉ một chút để đánh tan cơn buồn ngủ hòng lấy lại tỉnh táo như ngày thường.
Anh xỏ dép vào đứng dậy, đi cùng với cô tới phòng ăn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khẩu vị của anh không tệ lắm, hai người ngồi đối diện nhau im lặng ăn xong cơm sau đó cậu thiếu niên chìa tay phải về phía cô: “Di động.”
Trương Mạn phản ứng lại, lấy di động trong túi xách ra đưa cho anh. Cậu thiếu niên cầm lấy di động, thao tác không tính là thành thạo nhập số vào rồi nhấn gọi.
Cậu trả di động lại cho cô: “Số của tôi.”
Trương Mạn cầm điện thoại, cảm giác như điện thoại nặng thêm mấy phần. Cô cười trộm trong lòng, không vạch trần anh rằng anh vừa mới mua di động vào hôm qua, bây giờ có thể cá chắc trong lịch sử cuộc gọi của anh chỉ có mỗi một mình cô.
Hai mắt cô cong cong, cười bảo: “Vậy chốc nữa cậu cũng lưu số của tôi vào đi.”
Cậu thiếu niên nghe thế gật đầu, tự giác đi tới nhà bếp rửa chén. Hai người một người làm cơm, một người rửa chén, nhiều ngày như thế đoán chừng cả hai đã phối hợp với nhau tới là tự nhiên.
“Lý Duy, chiều nay xong giờ học bù tôi đi với cậu tháo thạch cao nhé, lần trước bác sĩ bảo sau một tháng là có thể tháo rồi.”
Cậu thiếu niên hơi ngẩn ra, hồi nữa mới đáp một tiếng: “Được.”
Sau khi nói xong thì nhìn cô một cái, lát sau anh cụp mắt nhìn xuống sàn nhà, lấy lại vẻ mặt không cảm xúc như trước.
Trương Mạn trông thấy gương mặt bỗng nhiên tối sầm của anh, khoảnh khắc hiểu được lòng cô run lên.
—— Anh đúng là một người rất mẫn cảm.
Trương Mạn lấy lại tinh thần, đánh đòn phủ đầu: “Lý Duy, phải chăng nếu tay cậu lành rồi cậu sẽ không cần tôi nữa? Nhưng cậu đã đồng ý dạy kèm cho tôi rồi đó, cậu không được phép đổi ý đâu. Sau này mỗi cuối tuần cậu vẫn phải dạy bù cho tôi, tôi nấu cơm cho cậu, nhé. Ở nhà tôi học không vào, vả lại có rất nhiều chỗ tôi không hiểu nữa.”
Cô vừa nói xong, cậu thiếu niên hơi ngẩn ra. Như thể anh đang cố gắng phân tích ý tứ của cô, bộ não luôn hoạt động với tốc độ cao bỗng dưng bị kẹt cứng.
Lát sau mới nói: “Vậy… cũng được.”
Âm cuối có chút cao lên.
Bất chợt trái tim Trương Mạn chua loét, rõ ràng anh cũng muốn cô thường xuyên đến.
Một người cô độc như anh, mỗi ngày đều chỉ đợi một người nên mới đặng dùng sự hoang tưởng để bù đắp những lỗ trống trong cuộc sống. Giống như lần trước anh nói, không phải bất cứ lúc nào anh cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ, có cô ở đây, lúc rảnh rỗi anh còn có việc để làm.
…
Bởi vì buổi chiều phải đi đến bệnh viện nên Trương Mạn tăng nhanh “tiến độ học tập”, đến nỗi Lý Duy cũng cảm thấy hôm nay cô như bất thình lình được khai sáng, học rất là nhanh. Rất nhiều bài tập hơi hơi phức tạp, vậy mà cô chỉ giải trong một phút, đồng thời số bài tập làm đúng cũng tăng lên không ít.
Vốn dĩ là ba tiếng, lại bị ép thành còn chưa đến hai tiếng.
Hai người cầm theo phim chụp và bệnh án mà trước đó bác sĩ trong phòng y tế của trường đã kê cho Lý Duy, sau đó đến một bệnh viện gần nhà.
Dù sao bệnh viện lớn cũng không nhàn rỗi như phòng y tế của trường, lại đụng phải ngày nghỉ, cho nên người đến xem bệnh rất nhiều.
Đăng kí, chuẩn bệnh rồi lại thêm tháo bột, kiểm tra, làm xong cũng phải mất chừng hai, ba tiếng. Lý Duy đang làm kiểm tra ở bên trong, Trương Mạn bèn cầm tờ khai đi nộp lệ phí, rồi lại đi lấy thuốc, hết đi lên lầu rồi lại xuống lầu, cô bận đến tối mày tối mặt.
Đợi đến khi làm xong, nhìn chung tay trái của anh cũng xem như không còn trở ngại gì lớn, một tháng bị trói buộc rốt cục cũng được tháo bỏ, cuối cùng đã có thể hoạt động lại như thường.
Trương Mạn xách theo mớ đồ đứng ở cửa, thấy anh đi ra lập tức mắt cô sáng lên. Có chút sốt sắng bảo anh thử hoạt động: “Lý Duy, cậu di chuyển trên dưới xem sao, xem thử có chỗ nào khó chịu không, chỗ khớp xương bị nứt không biết đã lành tốt lại chưa.”
Thật ra đã kiểm tra rất kĩ lưỡng rồi, xương cũng lành lặn rồi, không có bất cứ vấn đề gì cả.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Song cậu thiếu niên nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô, vẫn là nghe lời giơ tay lên, hết lên rồi xuống, máy móc xoay vòng hệt như động tác tập thể dục buổi sáng của mấy cụ già ở trong công viên.
Trương Mạn lại đưa tay ra: “Cậu dùng sức nắm chặt tay lại tôi xem nào, xem thử tay có lực hay không, đầu ngón tay có linh hoạt hay không.”
Lần này cậu thiếu niên không nghe lời như vậy nữa.
—— Anh cúi đầu, tránh bàn tay của cô, nâng cánh tay trái vừa mới tháo bột ra, chụm hai ngón tay lại véo gò má trắng nõn của cô một cái.
Ngược lại không hề dùng sức như lời cô nói.
Anh cúi đầu nhìn cô, bởi vì đang đứng ngược sáng nên không nhìn rõ được gương mặt. Đầu ngón tay anh mang theo nhiệt độ trái tim, thật ấm áp.
Bụng ngón tay thô ráp ma sát trên gương mặt mềm mại, ngón cái với ngón trỏ chầm chậm lướt qua khóe môi và tai cô, lúc chạm đến chính giữa thì nhẹ nhàng dừng lại.
Sau đó lại kéo kéo ra ngoài một chút.
Giống như véo véo như vậy chưa đủ chứng minh sự linh hoạt của ngón tay, anh bèn cong ngón tay lại, dùng mu bàn tay âu yếm cọ cọ gò má của cô.
Cứ một giây, lại cọ một cái…
Giống như luyến tiếc không nỡ rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thỉnh mọi người lưu truyện “Gió đêm gợn sóng hồ”, mọi người lưu chính là động lực cho tôi đào hố!
Năm năm trước: Công chúa tùy hứng vừa giàu vừa đẹp X Thiến niên ngồi tù tâm tư u ám tự ti.
Năm năm sau: Bloger thời trang X Kim chủ ba ba không thể đắc tội.
1. “Giang Trạch Vũ, người theo đuổi tôi xếp dài từ đây ra tới bãi, gia cảnh nhà anh bình thường, còn từng ăn cả cơm tù, anh dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đi đến cuối cùng với anh?”
Năm năm trước, lúc Tạ Dật hất cao cằm, mặt mày đầy kiêu ngạo nói chia tay, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô phải đến cầu xin anh.
2. Bài phỏng vấn của tờ Time Magazine.
“Giang tiên sinh, ngài vẫn còn nhớ đến đoạn tình cảm ngài khắc cốt ghi tâm nhất sao?”
“Có nhớ. Giống như sau cơn gió đêm, trên mặt hồ nổi lên gợn sóng.”
“… Chỉ như vậy?”
“Ừm, chỉ như vậy.”
Sau khi bài phỏng vấn này được đăng lên, hot search nổ tung, quần chúng ăn dưa tới tấp bình luận, đại đa số đàn ông có sự nghiệp thành công đều bạc tình cả.
Tạ Dật bị bạn thân ném cho tờ báo này.
Bạn thân tức giận: “Móa nó, thứ đàn ông máu lạnh chết dẫm, thật may cậu đã sớm chia tay với anh ta.”
Song Tạ Dật lại nhớ tới lúc trước, cậu thiếu niên lẻ loi u ám ấy từng một lần mượn rượu tỏ tình với cô.
“Dật Dật, tôi thích em.”
“Thích cỡ nào? So sánh em xem xem.”
“Ừm… như sau cơn gió đêm, mặt hồ gợn lên sóng.”
Cô tức giận: “Thế nhỡ chỉ nổi lên một gợn sóng thì làm sao?”
“Đó là bởi vì…”, mắt cậu thiếu niên hồng hồng, người say túy lúy sáp tới hôn cô: “Trước đó, tôi đã vì em, hóa thành một hồ băng(*).”
(*) Câu này có thể hiểu: ‘Rõ ràng tôi đã là một hồ băng, nhưng lại vì em mà nổi sóng.’