Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 11: Như thể sau một trận sấm lớn, nhưng cuối cùng trời lại không đổ mưa.

Cũng không biết có khi nào Lý Duy cứ để bụng đói mà đợi cô không, anh nên, hẳn sẽ không ngốc như thế chứ?
Nhưng nghĩ đến trạng thái của anh, cô lại không có cách nào bình tĩnh được.


Trương Mạn chau mày nhìn lỗ kim trên tay trái, giọng lo lắng nói: “Mẹ, con thật sự có chuyện, con nói với bạn học ngày hôm nay sẽ đến nhà cậu ấy học phụ đạo ạ.”


Trương Tuệ liếc cô với vẻ không tán thành: “Nằm xuống cho mẹ! Có chuyện gì mà không thể để ngày mai hẳn nói? Đã mười một rưỡi đêm rồi, cái cậu bạn học kia của con nên ngủ từ sớm rồi.”
Vậy mà đã muộn như vậy? Cô còn tưởng mới chỉ bảy tám giờ tối.


Trương Mạn nhìn bóng đen dày đặc ngoài cửa sổ, chán nản trở lại giường ngồi xuống. Cô bật di động lên nhưng đặng nhớ ra, cô không lưu số điện thoại của nhà Lý Duy.


Trương Tuệ Phương liếc mu bàn tay cô, hít vào một hơi: “Hừ, để con làm càn, giờ máu chảy ra rồi kìa. Ngày mai mẹ sẽ xin nghỉ học trên lớp cho con, lần này con sốt nặng, vẫn chưa bớt nóng đâu. Bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện một ngày.”
Bà nói, treo bình truyền dịch lên cao một chút.


Mu bàn tay hơi sưng đau, nhưng Trương Mạn không đâu tâm tư đi quản, chỉ lắc đầu:  “Không được, mai con phải đi học, con đã khỏe hơn rồi ạ.”


Cô sợ Trương Tuệ Phương không cho, bèn nói thêm một câu: “Mới vừa khai giảng đã xin nghỉ, con sợ con sẽ không theo kịp, hơn nữa giờ Vật lí và Toán đều khó cả.”


Trương Tuệ Phương suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời cô nói rất có lí, gật đầu: “Vậy truyền xong bình này rồi về nhà, tối mai lại đến.”

Tối hôm đó, Trương Mạn nghĩ về chuyện của Lý Duy, khó chịu suốt một đêm đều không ngủ, cứ lăn qua lộn lại mở mắt cho đến hừng đông.


Ngày hôm sau, cô mang theo hai bọng mắt đen sì, trời vừa sáng đã đi tới trường học.
Trận mưa hai ngày trước đã hoàn toàn biến mất không chút tung tích, trong không khí khôi phục lại sự oi bức và ẩm ướt như cũ, cả lớp giống như một cái lồng hấp lớn bị bịt kín, khiến mọi người cảm thấy buồn chán.


Còn chưa tới giờ tự học sớm mà mọi người đều đã lục tục đến rồi, đương ngồi vào chỗ thảo luận về chuyện phát sinh vào hôm cuối tuần. Trương Mạn nghe thấy hình như bọn họ đang nói về Lý Duy, nói đến cái gì “bài đăng”, “đáng sợ”.


Cô không thèm quan tâm, buồn bực nhìn cánh cửa lớp học chằm chằm, hồi hộp chờ đợi Lý Duy.
Lúc này tâm trạng Trương Mạn vừa thấp thỏm vừa lo lắng. Rõ ràng hôm thứ bảy mối quan hệ giữa hai người cũng xem như có chút tiến triển, nhưng ngày hôm qua cô đã thả bồ câu(*) anh suốt một ngày.


(*) Thả bồ câu: hiểu nôm na chính là cho leo cây.


Sáu giờ năm mươi lăm phút sáng, cậu thiếu niên giẫm lên tiếng chuông báo giờ tự học sáng bước vào lớp học, có dăm ba bạn học xung quanh nhìn thấy anh đi vào, những xì xào bàn tán trước đó bỗng im bặt đi, đọc sách thì đọc sách, làm bài tập thì làm bài tập, nhưng thỉnh thoảng vẫn đảo mắt về phía anh, trong ánh mắt mang theo tò mò dò tìm cùng cơn sợ sệt không dám đến gần.


Đôi mắt Trương Mạn sáng lên, ngay lập tức đứng dậy nhường đường cho anh đi vào, tỉ mẩn quan sát vẻ mặt anh.
“Lý Duy, cậu đến rồi?”


Ai dè cậu thiếu niên không thèm nhìn cô, mặt không chút cảm xúc ngồi xuống, rất tự nhiên lấy sách giáo khoa ra, lật sách ra. Bên trong đôi tròng mắt đen láy của cậu, không nhìn ra chút thần thái nào khác.


Không có trách mắng, không có chất vấn, không có tức giận, thật giống như đã quên sạch sẽ chuyện ngày hôm qua cô nói muốn nấu cơm cho anh, nhưng lại thả bồ câu anh.
Trương Mạn nhìn thấy phản ứng của anh, cắn căn môi dưới, hai tay vần vò quanh mép ghế, không biết phải mở miệng như thế nào.


Trái tim cô như rơi xuống đáy vực, vô cùng khó chịu.
Nhất định là anh rất thất vọng với cô rồi.
Hoặc là nên nói, vốn dĩ anh chưa từng trao hi vọng cho bất kì người nào, mà bây giờ cô đã bị anh liệt vào một trong rất nhiều người không liên quan.


Anh phớt lờ, trực tiếp kéo điểm số quan hệ giữa hai người xuống âm.
Lúc lâu sau cô cúi đầu, rón ra rón rén kéo kéo tay áo anh: “… Lý Duy, ngày hôm qua tôi phát sốt, cho nên không đi đến nhà cậu, cậu… cậu đừng giận nhé.”


Cậu thiếu niên nhìn cửa sổ một hồi, tránh khỏi cái đụng chạm của cô, gật đầu không lên tiếng, như thể không hề muốn biết nguyên nhân cô không đến.
Anh luôn thích sạch sẽ, nhưng vì tránh cô mà tay áo cạ vào bờ tường trắng bên cạnh.


Lòng bàn tay Trương Mạn trống không, trái tim bỗng khó chịu, rất là tự trách mình đã không hăng hái cạnh tranh.


Có khi nào ngày hôm qua anh, ở một mình trong nhà đợi cô rất lâu không… Sau đó, cô không hề tới, anh có lo lắng không? Cô đã đồng ý làm cơm cho anh, vậy có phải tối muộn anh cũng chưa ăn hay không…
Hay là, anh lại tưởng tượng mẹ của anh quay trở về làm cơm cho anh đây?


Lúc này, cậu thiếu niên cất giọng khàn khàn: “Mấy này tôi đều có thể hiểu được, sau này cậu không cần tới nữa. Quyển sách bài tập tôi đưa cho cậu cậu cứ giữ lại, bên trong tôi viết rất nhiều tóm tắt, vẫn có thể dùng.”


Anh nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu không chút chập trùng. Toàn bộ quá trình cũng không hề nhìn cô, nói xong rất tự nhiên đọc sách.
Trương Mạn nghe thấy anh nói vậy, hơi không hiểu ý anh là gì, anh nói, anh đều có thể hiểu được.
Hiểu cái gì chứ?


Trong đầu bỗng nhiên phản chiếu tiếng thì thầm của mấy bạn học cùng với ánh mắt không mấy lương thiện, trong lòng hoảng hốt, suy nghĩ rối tung tựa hồ xuất hiện một đầu mối.
Hóa ra, anh là hiểu lầm… Hiểu lầm cô giống như mấy người kia, nghe xong những tin đồn đó thì sợ sệt tránh xa, không dám tới gần tìm anh.


Anh tưởng cô nói phát sốt, thật ra là một cái cớ, mục đích là để thuận theo tự nhiên mà rời xa anh.
Là phải chịu hết bao nhiêu bất công, mới sẽ hình thành nên phản xạ có điều kiện như vậy chứ?
Anh là quen rồi, quen với sự xa lánh và cô lập của người khác.


Trái tim Trương Mạn như bị nhéo, thầm mắng mình vài câu trong lòng. Cô hận không thể quay ngược thời gian trở về sớm hôm qua, nếu biết anh sẽ hiểu lầm thành như vậy, coi như có bị sốt thêm nữa cũng sẽ đến nói với anh một tiếng.


Cô vội vàng nhích đến gần anh, dứt khoát xòe tay trái ra trước mặt anh: “Bằng không Lý Duy ơi, cậu xem nè, tôi không gạt cậu đâu, ngày hôm qua tôi thật sự phát sốt, lỗ kim vẫn còn ở trên tay nè.”
Cậu thiếu niên nghe vậy im lặng một hồi, sau đó rũ mắt xuống, nhìn cánh tay trắng nõn của cô gái trước mặt.


Tay cô rất nhỏ, hơn nữa còn rất gầy, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ. Làn da mu bàn tay trắng đến mức trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu gồ lên rất rõ ràng, uốn lượn như sợi dây leo màu xanh.


Mà một trong những mạch máu kia, có một lỗ kim đỏ tím đã kết vẩy, xung quanh còn có một vòng máu ứ lại, nhìn sao cũng thấy sợ.
Giọng của cô rất thấp, mang theo ấm ức và lo lắng. Như thể anh còn không tin cô, thì cô sẽ dùng lí lẽ biện luận mãi cho đến khi anh tin mới thôi.


Thật giống như niềm tin của anh với cô mà nói, là vô cùng quan trọng.
Đột nhiên Lý Duy nhớ tới ngày hôm đó cô đứng trong nhà anh khóc.
Thật kì lạ, rõ ràng bình thường là một người yên tĩnh ung dung như vậy, lại có lúc ấm ức đến không chịu được.


Anh lặng lẽ đẩy cánh tay của cô gái ra, vẫn không nói gì, nhưng loại tâm tình nào đó kéo dài tự tận sáng hôm qua đến giờ, chính là cái loại sắp không thể dằn xuống nổi ấy, loại tâm trạng cáu kỉnh sắp nổ tung ấy, vào đúng lúc này dường như đột nhiên dịu xuống.


—— Như thể sau một trận sấm lớn, nhưng cuối cùng trời lại không đổ mưa.


Cậu thiếu niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, mặt trời ngày hè đã lên cao, ánh sáng nóng rực thoáng khiến cậu choáng váng, cậu đưa tay ấn vào vị trí trái tim đang nhảy loạn, có một loại cảm giác căng thẳng chua xót rồi lại yên lặng biến mất.


Trương Mạn không nhìn ra vẻ mặt anh có bất kì thay đổi gì, thấy anh đẩy mình ra, cho rằng anh vẫn chưa tin, càng gấp tợn, trong giọng có chút nức nở nho nhỏ.
“Cậu vẫn chưa tin sao? Lý Duy, tôi chưa từng có chút nào…”
Cô bị cắt ngang.
—— “Thứ bảy tuần sau lúc ba giờ, đến học bù ngày hôm qua.”


Trương Mạn ngẩn ra, một lát sau mới lấy lại phản ứng, vội vã cười nói được, tâm trạng nặng trĩu từ tối qua tới giờ nháy mắt được thả lỏng không ít.
Thật tốt, anh vẫn còn bằng lòng tin tưởng cô.

Tâm trạng tốt của Trương Mạn không duy trì được bao lâu.


Sau tiết Ngữ văn là đến giờ học toàn khoa(*), cô đi tới phòng nước ở cuối hành lang giúp Lý Duy lấy nước, thì gặp phải Đới Tây và một bạn học nữ khác trong lớp Chu Tiểu Kỳ.
(*)大课: Là một kiểu tập trung các học sinh, sinh viên từ các lớp khác đến cùng tham dự một lớp học.


Chu Tiểu Kỳ đứng phía sau cô, nhìn thấy cô cầm cốc nước của Lý Duy thì có chút tò mò hỏi: “Trương Mạn, tôi thấy quan hệ giữa cậu và Lý Duy vẫn rất tốt ah. Trước đó hai người có quen biết nhau sao?”


Trương Mạn mở khóa nước,  trước rót một nửa cốc nước lạnh, lắc đầu: “Không quen. Cậu ấy bị thương, tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy, chỉ giúp cậu ấy làm ít chuyện trong khả năng thôi.”


Chu Tiểu Kỳ nghe xong gật đầu, nhưng Đới Tây lại “Xíii” một tiếng, hiển nhiên cô ta không tin, lắc lắc cái cốc trong tay: “Tôi hiểu cậu mà, ai bảo Lý Duy đẹp trai như vậy, đầu óc thông minh như vậy cơ chứ. Nếu không phải cậu ấy… nói không chừng tôi cũng sẽ theo đuổi cậu ấy. Đúng rồi, cậu không xem diễn đàn của trường chúng ta sao? Cậu là không biết, trên người cậu ấy có quá nhiều thứ, nghe nói cậu ấy còn…”


Trương Mạn lại rót tiếp nửa ly nước nóng, không chút nể nang cắt ngang lời cô ta: “Tôi lấy nước xong rồi, đi trước đây.”
Nói xong cũng không đợi bọn họ, quay người rời đi.


Cô biết thái độ của tất cả mọi người với Lý Duy sẽ có bước ngoặt lớn, nhưng chính tai nghe được, cô lại cảm thấy khó chịu.
Không bằng mắt không thấy tâm không phiền.
Trở lại lớp học, cô đặt cốc nước ở góc bàn của cậu thiếu niên, rồi nằm nhoài ra bàn không nói năng gì cả.


Cô rất khó chịu với hành vi của bọn họ, nhưng lại không thể nói bất cứ điều gì. Cũng không thể tóm lấy từng người một, nói cho bọn họ biết Lý Duy hoàn toàn không đáng sợ đâu, sẽ không tổn thương bọn họ đâu?


Phàm người đều sẽ như vậy, luôn có một nỗi sợ hãi với những chuyện bản thân không am hiểu, chứ đừng nói đến “bệnh tâm thần phân liệt” vốn đáng sợ này.
Người lớn còn như vậy, nói chi một đám trẻ nhoi mười sáu, mười bảy tuổi.


Ngày hôm nay vừa tan học thì, thái độ của hết thảy bạn học quả nhiên có sự thay đổi ngoạn mục so với trước, trực lớp bọn họ cũng vô thức tránh né Lý Duy, thậm chí lúc tổ trưởng đi thu bài tập cũng không chủ động đến thu bài của anh.


Bọn họ cứ thế mà, cô lập Lý Duy ra khỏi tập thể, mặc dù không trực tiếp sử dụng ngôn ngữ và cá nhân công kích, nhưng loại bạo lực lạnh nhạt này thường khiến người ta dễ dàng sụp đổ hơn.


Trương Mạn nhìn đến trái tim nhức nhói, nhưng Lý Duy lại hoàn toàn không thèm để ý, anh vẫn hết sức tự nhiên đọc sách làm bài tập, thỉnh thoảng mệt mỏi sẽ nhìn ra bãi cỏ bên ngoài cửa sổ, yên lặng giống như trước.
Bởi vì đã sớm đoán được, cho nên, cũng sẽ không thất vọng.


Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi một đứa đều không có lương tâm, chỉ biết thúc giục chị thôi, hừ! Cũng không biết dùng bom cầu vòng để khen chị, chị đau lòng!