Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 786: Quan tâm hắn là ai

Y đứng lên nói:

- Điều chúng ta phải làm bây giờ, là mau chóng điều tra những thương nhân Đông Sở cung cấp hàng hóa, sau đó theo dõi gắt gao bọn họ. Làm vậy nhất định có thể tìm được phản quân Rose. Nếu như bắt được vài phản quân Rose, vậy thì có thể tra ra manh mối.

- Nhà trọ Đồng Thăng có mấy người nước ngoài tiến vào ở.

Chu Minh Lý nhớ ra một chuyện:

- Hôm qua ta phái người theo dõi những thương nhân Đông Sở, nhìn thấy có mấy người nước ngoài đi ra từ phủ Đại tướng quân, tiến vào nhà trọ Đồng Thăng.

Tả Minh Thiền ngẩn ra:

- Nếu mấy người nước ngoài này chính là phản quân Rose, như vậy…Dương Thuận Hội cũng biết việc này?

Chu Minh Lý lắc đầu:

- Vậy thì có chút không hợp lý. Nếu Dương Thuận Hội biết việc này, người của Mộc phủ không cần phải làm việc một cách bí mật như vậy. Bọn họ có thể tiến hành giao dịch ở bên trong phủ Đại tướng quân, như vậy ai thấy được? Mộc phủ cũng không cần phải giao Mưu Bình cho Dương Thuận Hội. Chỉ cần Mưu Bình còn ở trong tay Mộc phủ, thì việc giao dịch chẳng phải dễ dàng hơn sao?

- Có lý.

Tả Minh Thiền gật đầu:

- Vậy thì vài người nước ngoài kia có lẽ không liên quan gì tới phản quân Rose.

- Ta nghĩ…

Chu Minh Lý nói:

- Vì sao người của Mộc phủ lại phải làm ra nhiều chuyện thừa thãi như vậy? Nếu chỉ vì che dấu việc giao dịch hỏa khí với phản quân Rose, vậy thì nắm Mưu Bình trong tay, có thể làm càng bí mật hơn. Trừ khi người của Mộc phủ kiêng kỵ điều gì đó, một khi chuyện này bại lộ ra ngoài, người của Mộc phủ có thể tránh né trách nhiệm. Bởi vì giờ Mưu Bình giờ đã là của Dương Thuận Hội!

- Kiêng kỵ điều gì?

Tả Minh Thiền đi qua đi lại, ánh mắt lóe lên:

- Hiện tại ở Đại Tùy không có điều gì khiến cho Mộc phủ phải kiêng kỵ. Binh mã của triều đình đã bị phản quân La Đồ kiềm chế ở Giang Nam, không nhúc nhích được. Kinh Kỳ Đạo chỉ còn binh lực để phòng ngừa đám người Kim Thế Hùng ở Tây Bắc. Ở Đông Cương Đại Tùy, ai có thể khiến cho Mộc phủ lo lắng?

- Không có!

Chu Minh Lý lắc đầu:

- Ngay cả triều đình mà bọn họ còn không kiêng kỵ, bọn họ có thể kiêng kỵ cái gì?

- Vậy thì người mà Mộc phủ kiêng kỵ không ở Đại Tùy!

Tả Minh Thiền bỗng nhiên nghĩ ra một lý do:

- Mộc phủ bí mật giao dịch hỏa khí, thứ nhất, là không muốn để cho người của Đại Tùy biết việc này. Bọn họ muốn huấn luyện ra một đội quân trang bị hỏa khí, rồi nhắm vào ai thì hiện tại chưa đoán được. Thứ hai, người Mộc phủ đi vòng một vòng lớn để giao dịch với phản quân Rose, kiêng kỵ không phải là người Trung Nguyên, mà là…đế quốc Agoda hùng mạnh bên kia đại dương!

Chu Minh Lý bừng tỉnh đại ngộ:

- Nếu là như vậy, thì có thể giải thích rõ ràng rồi. Người của đế quốc Agoda khẳng định không cho phép bán hỏa khí cho người Tùy. Nếu Mộc phủ muốn mua được hỏa khí, thì chỉ có thể giao dịch với phản quân Rose. Mà một khi người của đế quốc Agoda biết được, Mộc phủ lo lắng đế quốc Agoda sẽ trả thù bọn họ.

- Dương Thuận Hội đúng là một tấm bia chắn!

Tả Minh Thiền hơi sửng sốt:

- Nói cách khác, người của Mộc phủ hiểu rất rõ chuyện ở bên kia đại dương. Nếu bọn họ kiêng kỵ đế quốc Agoda, thì chứng tỏ rằng quốc gia này cực kỳ hùng mạnh!

- Đầu tiên phái người bẩm báo với Chủ Công đã.

Y ngưng trọng nói:

- Bất kể thế nào, chuyện này có vẻ như đang phát triển theo hướng mà Chủ Công lo lắng. Chủ Công tự mình viết thư nhắc nhở Mộc phủ và Dương Thuận Hội đề phòng người nước ngoài. Hiện tại xem ra, bọn họ căn bản không để ý tới lời nhắc nhở của Chủ Công. Người của Mộc phủ muốn lợi dụng phản quân Rose cung cấp hỏa khí để trang bị cho quân đội. Ta tìm được hỏa thương trong những cỗ xe ngựa kia, còn pháo chưa được lắp ráp…

- Mộc phủ, rốt cuộc muốn gia nhập vào cuộc chiến giành Trung Nguyên rồi.

Chu Minh Lý thở dài, trong mắt đầy lo lắng.

- Nhưng Chủ Công lại lo lắng tới…

Tả Minh Thiền thở dài:

- Người nước ngoài.





Mưu Bình có hai con phố chính, một ở nam bắc, một ở đông tây. 80% quán rượu, sòng bạc, thanh lâu, nhà trọ trog thành đều tập trung ở hai con phố này. Để tiện cho việc giao dịch, khách thương từ nam tới bắc đều lựa chọn ở lại hai nơi này, cho nên việc kinh doanh nhà trọ ở đây cũng khá tốt.

Mặc dù thương nhân Đông Sở keo kiệt, nhưng bọn họ sẽ không vì mấy đồng bạc mà ở nơi hẻo lánh. Ở nơi hẻo lánh, sẽ chậm trễ việc kinh doanh, mất nhiều hơn được.

Cho nên, người của Kiêu Kỵ Giáo rất nhanh phát hiện có một đám người Đông Sở khả nghi. Cao thủ được lựa chọn từ Hàng Thông Thiên Hạ và Kiêu Kỵ Giáo chia ra theo dõi gắt gao những người Đông Sở này. Theo dõi một ngày một đêm rốt cuộc phát hiện ra manh mối. Một nhóm người Đông Sở trong đó sau khi giao dịch xong, một mực đi dạo trên đường phố. Đầu tiên tìm quán cơm ăn cơm, sau đó tới quán trà nghe kể chuyện. Thẳng tới khi bầu trời tối đen mới rời đi.

Bọn họ thừa dịp bóng đêm rời khỏi quán trà, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ. Người của Kiêu Kỵ Giáo cẩn thận đi theo sau, mà những người này dường như rất đề phòng. Tới một ngã ba thì mỗi người đi về một hướng. Làm vậy là để mê hoặc nếu có người nào theo dõi bọn họ.

Tuy những người này căn bản không phát hiện ra có người theo dõi bọn họ, nhưng vẫn duy trì cảnh giác.

Nếu không phải người của Kiêu Kỵ Giáo miễn cưỡng đủ dùng, thì cơ hồ đã mất dấu vết rồi. Bởi vì không thể xác định được những người phân tán kia đâu mới là mục tiêu chính, cho nên Kiêu Kỵ Giáo chỉ có thể chia ra. Mãi tới khi nửa đêm, mới xác định bọn họ ở trong một nhà trọ nhỏ rất bình thường ở phía đông thành.

Nơi này, có lẽ ngay cả phủ nha thành Mưu Bình cũng khó mà tìm được.

Tuy nhiên, từ đó cũng có thể kết luận, đám thương nhân Đông Sở này có vấn đề. Địa phương hẻo lánh như vậy, đề phòng cẩn thận như vậy, chứng tỏ trong lòng bọn họ có mờ ám. Sau khi phát hiện ra chỗ ở của bọn họ, người của Kiêu Kỵ Giáo lập tức thông báo cho Tả Minh Thiền.

Tả Minh Thiền dẫn theo thuộc hạ, nương theo bóng đêm chạy tới nơi này.

- Ta mang theo hai người tới đó theo dõi, các ngươi trốn ở xung quanh nhà trọ, chớ để lộ hành tung. Không có mệnh lệnh của ta thì không được hành động!

Tả Minh Thiền phân phó một tiếng, lập tức mang theo hai thuộc hạ có thân thủ tốt chạy tới hướng nhà trọ bên kia. Ba người bọn họ có khinh công không tệ, cẩn thận tránh được trạm gác ngầm bên ngoài, rồi theo một tường viện của nhà trọ tiến vào. Nhà trọ này kỳ thực là một nhà dân, do thừa phòng nên mở nhà trọ. Trước phòng chỉ có hai tiểu nhị, tuy nhiên đã nằm xuống bàn ngủ.

Tiểu viện phía sau vẫn sáng đèn. Tả Minh Thiền nhìn vào trong qua khe hở của bức tường, phát hiện có hai người đứng canh gác ở cửa, xem ra không phải là người Trung Nguyên, dáng người rất cao, cầm hỏa khí trong tay.

Y ra hiệu cho hai thủ hạ không nên cử động, sau đó chính mình lặng lẽ nhảy qua tường viện, rồi nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng mò theo mái hiên lộn người xuống nhìn trộm vào trong bằng cửa sổ. Mà hai người nước ngoài bảo vệ bên ngoài, đứng ở ngay phía dưới của y nhưng không phát giác.

Người Đông Sở trong phòng dùng tiếng nước ngoài nói càu nhàu gì đó, có một người nước ngoài ngồi ở ghế thỉnh thoảng xen mồm nói vài câu. Tả Minh Thiền không biết tiếng nước ngoài, cho nên nghe không hiểu.

Y lấy mê hương từ trong túi da, vừa định chọc thủng cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy có tiếng bước chân rất nhỏ, y lập tức nhảy lên nóc nhà rồi nằm úp xuống.

Theo sau đó, có vài người từ bên ngoài tiểu viện nhẹ nhàng tiến vào, trong đó có vài người dùng ống tre thổi tiêu độc, hai người nước ngoài canh giữ ở bên ngoài lập tức ngã xuống. Sau đó mấy người này tới gần căn phòng, kế tiếp có chừng sáu, bảy người nhảy vào.

Tả Minh Thiền ngẩn ra, trong lòng tự nhủ, ngoài mình còn ai đang theo dõi đám người này?

Y không dám động đậy, mà là ló đầu ra nhìn. Nhóm người vào sau này có chừng mười mấy người, tuy động tác linh hoạt, nhưng Tả Minh Thiền xác định bọn họ không biết tu hành, chỉ là thân thể khá mạnh mẽ mà thôi. Sau khi tiến vào sân, những người này gỡ súng ngắn từ thắt lưng xuống. Từ đó có thể thấy được thân phận của bọn họ.

Tả Minh Thiền giật mình, trong lòng tự nhủ, sao lắm người nước ngoài tiến vào thành Mưu Bình thế? Mà hiển nhiên, nhóm người nước ngoài ở trong và ngoài căn phòng không phải là người một nhà. Nếu trong phòng chính là phản quân Rose, vậy thì những người này là ai?

Không đợi Tả Minh Thiền nghĩ sâu hơn, thì trong viện xảy ra biến cố. Một người nước ngoài đá văng cửa phòng, cầm súng ngắn vọt vào. Theo sau đó là tiếng mắng chửi. Tuy nhiên Tả Minh Thiền nghe không hiểu câu nào. Y treo người nhìn xuống, phát hiện mấy người tây dương trong phòng đã bị chế phục, không ngừng mắng mỏ gì đó. Mà mấy người Đông Sở, đã bị cắt đứt cổ họng.

Đám người nước ngoài, ra tay khá hung tàn.

Lúc này, nghe thấy tiếng kêu của hai tiểu nhị, bọn họ xoa con mắt nhập nhèm đi tới hậu viện. Có hai người nước ngoài đi ra từ căn phòng, nói huyên thuyên gì đó với tiểu nhị, tiểu nhị nghe không hiểu, lập tức bước nhanh hơn về hướng hậu viên. Ánh mắt của Tả Minh Thiền thay đổi, y biết những người nước ngoài này muốn giết người diệt khẩu.

Mặc kệ bọn chúng là ai, bắt trước rồi nói sau.

Tả Minh Thiền lấy ra một cái còi rồi thổi. Tiếng còi này lanh lảnh giống như là tiếng chim tước. Người nước ngoài trong sân ngẩng đầu nhìn, cũng không quá để ý. Nói tới mấy thủ đoạn giang hồ, bọn họ còn kém quá xa.

Đang lúc hai người nước ngoài này dấu dao găm ở phía sau, đợi cho tiểu nhị tới gần định động thủ, thì Tả Minh Thiền nhảy xuống từ mái hiên, ở giữa không trung đập vào gáy hai người này. Hai người nước ngoài này lập tức hừ một tiếng rồi ngã xuống.