Ngu Khiếu đang hận
Hận nụ cười đắc ý trên mặt Phương Giải, cũng hận chính bản thân mình.
Phương Giải đoán được mình không tin hắn, cho nên mới lựa chọn hướng ngược lại, sau đó chờ ở chỗ này. Ngu Khiếu xác định, nếu như mình là Phương Giải…chỉ sợ mình còn đắc ý hơn cả hắn. Phương Giải còn có thể chịu được không bật cười ha hả, kỳ thực đã không dễ dàng.
- Giết!
Ngu Khiếu không để ý tới lời của Phương Giải, chỉ mũi đao về phía trước:
- Phía sau là kẻ địch, phía trước cũng là kẻ địch. Nếu các ngươi còn tâm huyết của quân nhân, vậy thì hãy dùng đao trong tay mình mở một đường máu! Đi theo sau ta, ta mang theo các ngươi phá muôn trùng vây!
- Vì sao chúng ta phải ra khỏi thành?
Y còn chưa nói hết lời, một kỵ binh từ đằng xa đã hô lên, ngay lập tức được mọi người đồng ý:
- Ngu tướng quân, vì sao chúng ta phải ra khỏi thành? Ngươi nói muốn tiếp ứng viện binh, viện binh đang ở nơi nào?
- Câm miệng!
Ngu Khiếu cả giận nói:
- Lúc nào rồi mà các ngươi còn thắc mắc cái đó, chỉ khiến cho kẻ địch vui sướng mà thôi! Mặc kệ chuyện viện quân, hiện tại các ngươi nên nghĩ làm sao giết ra ngoài!
- Muốn giết thì cũng phải giết trở về!
Phó tướng kỵ binh quay đầu ngựa lại:
- Chúng ta giết về Phong Bình, các huynh đệ trong thành đang nhìn chúng ta, nhất định sẽ ra khỏi thành tiếp ứng! Thành chủ sẽ không từ bỏ chúng ta! Chỉ cần để thành chủ nhìn thấy chúng ta, chúng ta liền được cứu!
- Tốt!
Binh lính liên tiếp hô lên, đều quay đầu ngựa lại.
- Kẻ nào không nghe theo quân lệnh, chém!
Ngu Khiếu giận dữ hét lên.
Trên ngọn đồi xa xa, lần này Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Gặp phải vấn đề à? Ta và ngươi là bạn học, có chuyện gì cứ việc nói ra là được. Ngươi đã giúp ta lừa binh mã ra khỏi thành, chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn ngươi rơi vào khốn cảnh sao? Ta biết ngươi cũng có cảm tình với những binh lính này. Nếu ngươi không đành lòng xuống tay, vậy thì cứ giao cho ta là được. Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng điều kiện của ngươi thì ta sẽ thực hiện!
Lời này vừa thốt ra, quân đội Phong Bình lập tức nổ nồi.
- Ngu Khiếu, đồ tiểu nhân hèn hạ này!
Phó tướng kỵ binh nổi giận nói:
- Thành chủ đối xử với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại cấu kết với kẻ thù bán đứng thành Phong Bình! Các huynh đệ, chúng ta bị lừa rồi, Ngu Khiếu và Hắc Kỳ Quân là đồng lõa, y cố ý lừa chúng ta ra ngoài để Hắc Kỳ Quân tiêu diệt! Chúng ta phá vòng vây thôi. Cho dù chết cũng phải chết trong thành Phong Bình!
- Phá vòng vây!
Tất cả kỵ binh đều chuẩn bị xông lên.
- Đám ngu ngốc này!
Ngu Khiếu giục ngựa quay lại muốn ngăn cản kỵ binh. Y chợt nhớ tới Chu Xanh Thiên trước khi chết nở một nụ cười quỷ dị, còn dùng hết khí lực cuối cùng nói ra một câu:
- Lính của ta…ngươi muốn mang đi là mang đi được sao?
Y chợt phát hiện mình giống như thằng hề, ngay cả một người bị mình giết chết cũng châm chọc y. Mà nam tử mặc áo bào đen phía xa xa kia dường như đã sớm đoán được kết quả, ngồi trên con bạch sư đáng giận kia thảnh thơi nhìn hết thảy. Y cảm thấy bản thân giống như bị lột hết quần áo đứng trên đường cái bị mọi người vây xem. Sự phẫn nộ này khiến y như muốn nổ tung.
- Quay lại mau! Các ngươi đều bị kẻ địch lừa rồi!
Y muốn tiến lên ngăn cản kỵ binh, thì lại bị một trận mưa tên ngăn cản. Với tu vị của y, mũi tên bình thường căn bản không gây thương tổn được y. Nhưng thứ đả thương y không phải là mũi tên, mà là những ánh mắt thù hận phẫn nộ của kỵ binh.
- Cút!
Phó tướng kỵ binh rống giận:
- Ngươi là đồ bại hoại, là tiểu nhân vô sỉ. Ngươi không xứng ra lệnh cho bọn ta! Giết y, giết y cho ta!
Theo tiếng rít gào của phó tướng kỵ binh, càng ngày càng có nhiều kỵ binh bắt đầu bắn tên về phía Ngu Khiếu. Mà mấy nghìn bộ binh dưới trướng của Ngu Khiếu đều ngây ngốc, không biết phải làm gì. Trong hai năm qua, bọn họ đã quen với việc nghe theo mệnh lệnh của Ngu Khiếu. Nhưng hôm nay, bọn họ mới phát hiện mình không biết gì về người kia. Nếu không phải Ngu Khiếu đã thông đồng với Hắc Kỳ Quân, thì vì sao vừa mới ra khỏi thành đã bị ngăn cản?
Nếu là lúc trước có người bất kính với chủ tướng của bọn họ như vậy, bọn họ đã sớm rút đao liều mạng rồi. Nhưng hôm nay, bọn họ chỉ dùng ánh mắt mờ mịt sợ hãi để nhìn, không ai ngăn cản, thậm chí không ai phát ra thanh âm.
- Ta không bán đứng các ngươi!
Hai mắt Ngu Khiếu đỏ rực giống như một con dã thú, thoạt nhìn y đã phát điên:
- Các ngươi chớ bị dính kế ly gián của kẻ địch! Kẻ địch chính là muốn nhìn thấy chúng ta trở mặt thành thù! Chỉ cần chúng ta tề tâm hợp lực, chưa chắc không thể giết ra ngoài!
- Chỉ cần ngươi dám giết trở về, bọn ta liền tin ngươi!
Phó tướng kỵ binh rống lên một tiếng, chờ Ngu Khiếu trả lời.
Mà lúc này, Hắc Kỳ Quân vây xung quanh đã đình chỉ công kích, nhìn đội ngũ phía trước như đang nhìn kịch vui. Phương Giải cao giọng hô:
- Định Trình huynh, mau tới đây. Xem ra bọn chúng đã không tin tưởng huynh rồi, huynh mau tới bên này. Huynh lừa được bọn chúng ra khỏi thành đã là rất tốt rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho Hắc Kỳ Quân của chúng ta.
- Phương Giải!
Ngu Khiếu xoay người nói:
- Ta muốn giết ngươi!
- Chúng ta đi, giết về Phong Bình!
Kỵ binh của Phong Bình dưới sự chỉ huy của phó tướng bắt đầu tạo trận hình công kích xông trở về. Nhìn thấy kỵ binh xoay người, Phương Giải lập tức hô:
- Giết sạch bọn chúng, cứu Ngu tướng quân!
Cung tiễn thủ mai phục ở hai bên ngọn đồi bắt đầu bắn tên. Kỵ binh Phong Bình đang nổi giận, nếu không phải có vị phó tướng kia đè xuống, thì bọn họ hận không thể nhào tới cắn xé Ngu Khiếu. Phó tướng kia biết hiện tại không thể ham chiến, liền chỉ huy binh mã tấn công về hướng Phong Bình. Nhưng bọn họ đã đi ra khỏi thành, Phương Giải làm sao có thể để bọn họ quay về?
Nếu không phải lần này có viện binh mà Độc Cô Văn Tú mang tới, thì binh mã trong tay Phương Giải quả thực không đủ để làm hết mọi chuyện. Nhưng hiện tại binh mã trong tay hắn đã dư dả. Cung tiễn thủ mai phục ở hai bên cũng không để ý tới mình bắn bao nhiêu mũi tên, chỉ để ý rút tên rồi giương cung bắn. Kỵ binh của Phong Bình từ lúc tăng tốc cũng đã tổn thất khá nhiều. Ít nhất bốn, năm trăm người bị loạn tên bắn chết.
Bộ binh của Phong Bình còn tổn thất lớn hơn nữa. Giờ khắc này, bộ binh mất đi chỉ huy, chỉ có thể đánh một cách bị động. Kỵ binh Phong Bình muốn xông về, việc đầu tiên phải làm là xua đuổi bộ binh dưới trướng của Ngu Khiếu. Kỵ binh Phong Bình cho rằng Ngu Khiếu và Phương Giải là đồng lõa, liền không lưu tình vung đao về hướng đồng đội của mình lúc trước. Rất nhanh, bộ binh bị chém ngã từng tầng từng tầng trên quan đạo.
Cục diện lúc này không hề có lợi cho Phong Bình quân. Kỵ binh bị người một nhà phá hỏng đường về, muốn tăng tốc nhưng căn bản không làm được. Mà đám bộ binh kia không có ai chỉ huy, loạn thành một đoàn.
Mà cửa thành Phong Bình, đã đóng.
Hai mắt Ngu Khiếu đỏ rực giống như dã thú muốn ngăn cản đội ngũ khỏi tan tác, nhưng lúc này dù y có gào lớn hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Ngay từ lúc đầu y đã bị tính kế rồi. Điều này làm cho một người luôn tính kế người khác như y khó mà chịu nổi. Nhất là cái kiểu vừa mới nhìn thấy thành công lại bị người khác đá xuống, càng không thể chịu đựng. Cho dù là lúc Ngu gia bị diệt môn, y cũng chưa từng có cảm giác khuất nhục mãnh liệt như hiện tại.
Đội ngũ rối loạn, kỵ binh không nghe theo chỉ huy, bộ binh thì mờ mịt không biết phải làm sao.
Mà Hắc Kỳ Quân, chỉ để ý trút tên xuống. Còn Phong Bình quân thì không ai phản kích! Binh lính không nhìn thấy phương hướng, không biết mục tiêu. Cũng không còn nhiều người tin tưởng Ngu Khiếu nữa, cho dù là bộ binh đã đi theo y hai năm cũng bắt đầu quay người xông trở về. Kỵ binh và bộ binh hỗn cùng một chỗ, đâu còn ra trận hình gì nữa?