Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 754: Người Tùy chạy trốn tới

Thành Phong Bình

Giống như thành Khánh Nguyên, sau khi Mộ Dung Vĩnh chiến bại, người Hột bị tàn sát, Phong Bình cũng đóng kín biên quan lại, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Cho dù là người bán hàng rong cũng không được đi xa hơn về phía bắc. Kẻ trái lệnh liền chém. Có lẽ vì từng trải qua trận chiến Đại Thương diệt vong kia, cho nên Chu Xanh Thiên là một trong số ít những triều thần Nam Yến hiểu rõ về quân Tùy.

Vì vậy, thái độ của ông ta rõ ràng hơn Phó Chính Nam.

Năm đó mặc dù Đại Thương thối nát, nhưng tốt xấu vẫn còn trăm vạn đại quân được trang bị hoàn mỹ, còn có rất nhiều tướng tài. Nhưng cuối cùng chẳng phải bại tới rối tinh rối mù sao? Chu Xanh Thiên từng suy nghĩ vô số lần, nếu lúc trước Thương quân kiên trì ở phía nam Trường Giang một thời gian, cho dù chỉ một tháng, thì ông ta sẽ lập tức mang binh trở về Ung Châu. Nhưng chính vì Thương quân bại quá nhanh, Chu Xanh Thiên biết rằng dù mình quay về cũng khó mà xoay chuyển được trời đất.

Huống chi, lúc đó Hoàng Đế Thương Quốc trong lúc quốc gia gặp nạn diệt vong, bỗng nhiên hiểu ra, phần lớn thủ hạ của mình là không đáng tin. Cho nên Hoàng Đế bắt đầu thu hồi binh quyền. Nếu Chu Xanh Thiên trở về, tám chín phần là sẽ bị Hoàng Đế Thương Quốc thu hết binh mã, không để lại một mống.

Mắt thấy Thương Quốc đã không thể đỡ được thế công của Đại Tùy, Chu Xanh Thiên cơ hồ không chút do dự liền lựa chọn kháng chỉ bất tuân.

Trong loạn thế, không gì hơn là nắm trong tay một đội quân.

Qua mấy chục năm, Chu Xanh Thiên vẫn chưa quên trận chiến tranh kia. Ông ta biết rằng hiện tại Đại Tùy cũng rối loạn, nhưng ông ta cũng biết quân đội của Đại Tùy vẫn còn hùng mạnh. So với quân đội Nam Yến mà nói, ở trên chiến trường, người Tùy vẫn giữ được khí phách ngang tàng kia.

Chẳng qua, lúc trước khí phách đó dùng để đánh với kẻ thù bên ngoài. Hiện tại bọn họ là đấu tranh nội bộ.

Binh mã của Phương Giải có thể quét ngang liên quân của Mộ Dung Vĩnh và Đồ Hồn Đa Biệt ở Bình Thương Đạo, bởi vậy có thể thấy thực lực của quân Tùy vẫn rất hùng mạnh. Dưới tình huống như vậy, Chu Xanh Thiên liền quyết định không ra khỏi thành giao chiến. Ông ta ở Phong Bình đã mấy chục năm, còn lâu hơn La Diệu ở Ung Châu. Ông ta đã cải tạo thành trì này cực kỳ chắc chắn. Ông ta có tự tin, chỉ cần mình không đi ra ngoài, thì bất kỳ ai cũng khó mà tiến vào được.

Sở dĩ Chu Xanh Thiên quyết định giao việc phòng thủ cho nam tử trẻ tuổi tên là Định Trình kia, là vì ông ta biết trong lòng nam tử này có một sức mạnh không phục, hơn nữa biết cách nhẫn nại. Nếu không phải vì y cẩn thận cũng như quyết đoán, thì lúc trước gia tộc của y tham dự vào âm mưu gây loạn của Di Thân Vương ở Trường An, cả gia tộc bị giết, còn y vẫn thoát được.

Hơn nữa người này được phụ thân dạy dỗ tự nhỏ, trình độ binh pháp khá là cao. Dù sao, phụ thân của y đã từng là danh tướng trong mười sáu vệ chiến binh của Đại Tùy. Lúc trước quân Tùy xuôi nam diệt Thương, Chu Xanh Thiên liền nghe qua đại danh của phụ thân y, cũng từng viết thư gửi tới vì muốn bảo vệ bản thân.

Mấy năm trước, vị Đại tướng quân kia khôi phục lại liên hệ với ông ta, thường xuyên gửi thư qua lại. Lúc ấy Chu Xanh Thiên còn kinh ngạc, vị Đại tướng quân quản lý một trong lục quân của Thiên tử Đại Tùy này, làm sao lại đột nhiên nhớ tới mình. Về sau, lúc nam tử trẻ tuổi này chạy nạn tới thành Phong Bình, Chu Xanh Thiên mới giật mình. Thư từ qua lại, căn bản không phải là do vị Đại tướng quân viết, mà là người thanh niên này.

Từ đó có thể thấy được tâm cơ của y.

Chu Xanh Thiên đoán, lúc người thành niên này biết được phụ thân có khả năng tạo phản, bắt đầu tạo đường lui cho mình. Nhất định là y đã điều tra rõ ràng những người có kết giao với phụ thân, rồi chọn lựa trong đó người có thể dựa vào. Y không chọn người Tùy, bởi vì một khi phụ thân binh bại, ngay lập tức sẽ rơi vào tình trạng “tường đổ mọi người đẩy thêm”, không ai dám thu nhận và giúp đỡ y. Cho nên y lựa chọn Chu Xanh Thiên. Từ mấy năm trước, y đã bắt đầu dùng danh nghĩa của phụ thân để viết thư từ với Chu Xanh Thiên.

Chu Xanh Thiên đoán được những điều đó, nhưng không vạch trần.

Một người trẻ tuổi đã bắt đầu chuẩn bị đường lui cho mình từ mấy năm trước, sao có thể là nhân vật đơn giản được? Huống chi, lúc người này còn ở Trường An, từng được mọi người xưng là một trong Danh Môn Tứ Tú. Nếu không phải ở kỳ thi vào Diễn Võ Viện, Phương Giải đoạt hết danh tiếng, thì người xuất sắc nhất có lẽ là y.

Sau khi người này tới thành Phong Bình, Chu Xanh Thiên còn cố ý phái người tới thành Trường An tìm hiểu lai lịch của y. Người trở về nói với Chu Xanh Thiên, lúc người thanh niên này ở Trường An có giao du rộng lớn. Chẳng những kết giao với con cháu quý tộc, còn kết giao với rất nhiều người trong phố phường. Lúc ở Diễn Võ Viện, y coi Phương Giải là đối thủ, Phương Giải cũng coi y là trở ngại lớn nhất. Nhưng ở mặt ngoài y vẫn có quan hệ tốt với Phương Giải, cũng là một trong số ít con cháu quý tộc có quan hệ gần gũi với Phương Giải.

Cũng chính vì y giao du rộng, nên y có rất nhiều bằng hữu âm thầm trong thành Trường An. Lúc triều đình Đại Tùy điều tra phản nghịch, y mới có thể trốn ra ngoài được. Sau đó y không đầu nhập vào bất kỳ bằng hữu thân thích nào ở Đại Tùy. Y rời khỏi Trường An liền tới thẳng Nam Yến.

Sự quả quyết như vậy, có mấy người có thể làm được?

Phủ thành chủ

Thư phòng

- Gia, ngài thực sự muốn giao binh quyền cho người kia?

Thuộc hạ thân tín của Chu Xanh Thiên là Dư Minh Lý có chút khó hiểu cũng như không cam lòng. Y đi theo Chu Xanh Thiên đã hai mươi năm, vậy mà còn không được coi trọng bằng cái tên tiểu tử mới tới thành Phong Bình hai năm kia. Y mất hai mươi năm mới trở thành một trong sáu chiến tướng của thành chủ. Mà tiểu tử kia chỉ mất hai năm liền được mọi người xưng là Thất gia.

Mà vị Thất gia này, dường như còn nổi tiếng hơn cả sáu người bọn họ.

- Trong lòng ngươi có bất mãn.

Chu Xanh Thiên bỏ cuốn Xuân Thu xuống, liếc nhìn Dư Minh Lý. Ông ta chỉ cuốn sách đã quăn góc, hỏi:

- Ta đã đọc cuốn sách này vài chục năm rồi, nếu không phải ta bảo tồn tốt thì nó đã sớm bị mục nát. Nhưng tới hiện tại, vì sao ta vẫn chưa thay một cuốn mới? Cuốn sách này cũng không phải là cuốn sách quý hiếm gì, tùy tiện tới nhà sách nào cũng có thể mua được, không tốn bao nhiêu tiền.

- Thuộc hạ…không hiểu.

Dư Minh Lý lắc đầu, trong lòng nghĩ, vì sao thành chủ lại đột nhiên nói ra một câu chẳng ăn nhập gì cả?

- Bởi vì ta yêu thích cái cũ.

Chu Xanh Thiên cười nói:

- Ta vẫn thích những thứ quen thuộc với mình hơn. CHẳng hạn như khôi giáp của ta, ta đã mặc vài chục năm, đã sửa lại vài chục lần, nhưng ta vẫn không thay đổi. Chẳng hạn như cái lược gỗ, nó đã bị gãy bảy tám cái răng, nhưng ta vẫn không vứt bỏ nó. Chẳng hạn như cái ghế mà ta đang ngồi, tuổi của nó không hề nhỏ hơn ngươi, đã lung lay rồi, nhưng ta vẫn thích ngồi lên nó.

Dư Minh Lý biến sắc, lập tức hiểu ra.

- Thuộc hạ đã hiểu!

- Những đồ đạc cũ kỹ này nếu như bị mất hay bị hỏng, ta đều đau lòng, huống chi là các ngươi đã theo ta mấy chục năm? Đại chiến sắp đến, nếu các ngươi lãnh binh ra trận, tên bắn lén không có mắt, chẳng may các ngươi bị thương tổn, thì lòng ta liền khổ sở. Định Trình có dã tâm, tuy y ở Phong Bình nhưng lòng không ở Phong Bình. Nói một cách khác, các ngươi coi ta là chủ tử, y chỉ coi ta là chỗ dựa mà thôi. Tới lúc y đủ lông đủ cánh, y liền bay đi, không còn quan tâm chỗ dựa này nữa.

- Cho nên, việc chém giết giao cho y.

Dư Minh Lý nói:

- Nhưng, nếu gia lo lắng người này, lại giao binh quyền cho y, chẳng may y…

- Y không ngốc, y thông minh hơn rất nhiều người. Y biết rằng hiện tại y còn chưa đủ thực lực để thoát ly khỏi ta, còn phải dựa vào ta, cho nên y không dám lỗ mãng. Hai năm qua y bí mật kết giao với không ít tướng lĩnh trẻ tuổi, ta không phải là người mù, sao không thấy chứ? Y không lôi kéo các ngươi, là vì y biết không kéo được…mấy người các ngươi, do một tay ta nâng đỡ, y không dám động vào. Những tướng lĩnh trẻ tuổi kia ít tôn kính ta hơn, cho nên lá gan cũng lớn hơn. Nhưng y lại quên, dù sao nơi này vẫn là địa bàn của ta.

- Y còn chưa đủ thực lực để rời khỏi Phong Bình này, cho nên y sẽ cố gắng hết sức bảo vệ nơi này. Ngươi yên tâm, ta giao quân đội cho y, y sẽ cố gắng sử dụng để bảo vệ thành. Hơn nữa, cho dù y muốn sử dụng lính của ta vào mấy việc xấu xa, chẳng lẽ lính của ta dễ bị lừa gạt như vậy sao?

- Trong lòng ngài đều đã nắm rõ, thuộc hạ yên tâm.

Dư Minh Lý cúi đầu nói.

- Ta già rồi.

Chu Xanh Thiên cười nói:

- Mọi người hay nói hồ ly càng già càng giảo hoạt, gừng càng già càng cay, không phải là không có đạo lý. Minh Lý à, ngươi trở về nói với năm người kia, tầm quan trọng của bọn họ trong lòng ta chưa bao giờ thay đổi.

- Gia!

Dư Minh Lý cúi người nói:

- Đám tỵ chức nguyện sống chết theo ngài!

- Đi thôi!

Chu Xanh Thiên nói:

- Ta giao cửa đông cho Định Trình, mấy người các ngươi thay phiên nhau bảo vệ ba cửa khác, đừng buông lỏng. Nếu thua trong tay người trẻ tuổi, thì chẳng phải làm mất mặt cả ta nữa sao?

- Vâng!

Dư Minh Lý nói:

- Gia yên tâm, đám tỵ chức dù ngu dốt cũng là do một tay ngài dạy dỗ, làm sao có thể thua trong tay người khác được?

- Ha ha

Chu Xanh Thiên cười to nói:

- Có tự tin này là tốt rồi. Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở lại phía nam dưỡng lão. Nếu bảo vệ được Phong Bình, ta liền chọn một người trong sáu người các ngươi để kế thừa. Đây là hứa hẹn mà nhiều năm trước ta đã nói, vẫn có ý nghĩa như cũ. Đứa nhỏ Chu Đỉnh kia mặc dù do gia tộc phái tới, ý định là để cho nó tiếp nhận vị trí thành chủ. Nhưng nó không có năng lực đó. Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi bồng bột. Nếu không phải thực sự không muốn để sáu người các ngươi mạo hiểm, thì chuyện lãnh binh tới thành Khánh Nguyên này ta đã không giao cho nó. Các ngươi đều không còn trẻ nữa rồi, đánh giặc, ra trận, giết người, nên giao cho người trẻ tuổi khỏe mạnh đi làm. Các ngươi chỉ cần ở phía sau động não, động miệng là đủ. Không học được điểm này, các ngươi làm sao trông coi Phong Bình thay ta được?

Dư Minh Lý cảm động, hốc mắt có dòng nước ấm di chuyển.

Y vừa định nói gì đó, thì nghe thấy có thân binh bước nhanh tới, vội vàng hô:

- Gia, Chu Đỉnh đã trở lại, mang theo mấy nghìn bại binh! Bọn họ đang ở bên ngoài thành muốn tiến vào, nhưng Ngu tướng quân lại hạ lệnh không cho phép mở cửa thành!

Dư Minh Lý biến sắc:

- Cái tên khốn kiếp kia, bình thường y và Chu Đỉnh có quan hệ tốt nhất. Hiện tại Chu Đỉnh trở về, không ngờ y lại ngăn cản không cho vào thành! Nếu phía sau có truy binh, chẳng lẽ trơ mắt mà nhìn sao?

- Chớ ầm ĩ!

Sắc mặt của Chu Xanh Thiên cũng rất khó coi. Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói:

- Theo ta lên tường thành nhìn. Trước khi ta đến, cửa thành không được mở! Cho dù Định Trình có tâm tư khác, thì cũng không có lý do gì ngăn cản Chu Đỉnh không cho vào. Chuyện này…khẳng định có kỳ quái!





Thành Phong Bình

Bên ngoài cửa đông.

Chu Đỉnh bất an cựa quậy người, cảm nhận được cái lạnh giá của mũi đao đặt ở eo. Cảm giác kia không được thoải mái lắm, toàn thân đều căng cứng, sợ nếu mình không cẩn thận thì thanh đao sẽ đâm từ đằng sau xuyên lên.

- Tiếp tục gọi!

Trần Hiếu Nho đâm nhẹ dao găm, mũi dao làm rách da thịt.

- Định Trình!

Chu Đỉnh hoảng sợ, vội vàng hô lên:

- Ngươi đúng là một kẻ không biết nói lý! Ta ở thung lũng bị tập kích thất bại, truy binh đang ở ngay phía sau. Bình thường ta và người có giao tình không tệ, vì sao không mở cửa thành?

Tướng lĩnh trẻ tuổi đứng trên cổng thành cau mày, buông Thiên Lý Nhãn xuống, hô:

- Chu tướng quân, không phải là ta không mở cửa thành, mà là gia hạ tử lệnh, không có mệnh lệnh của gia thì không ai được mở cửa thành. Ngươi đợi thêm chốc lát, gia rất nhanh tới rồi!

- Con mẹ ngươi khinh người quá đáng!

Chu Đỉnh cũng nổi giận, chỉ vào người nọ mắng to:

- Đợi ta đi vào, cho ngươi đẹp mặt! Không có Chu gia ta thu nhận và giúp đỡ ngươi, thì ngươi chỉ như chó nhà có tang mà thôi! Một người Tùy chạy trốn tới đây, được Chu gia của ta bảo vệ! Hiện tại không ngờ người lại dám ngăn cản ta! Con mẹ nhà ngươi có tư cách gì?

Phương Giải đứng sau đội ngũ bỗng nhiên giật mình, không nhịn được nhìn lên tường thành. Hắn muốn nhìn xem, người Tùy chạy trốn tới đây mà Chu Đỉnh nói là ai!