Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 748-2: Ác ma nuốt thành ((2))

Cơn giận của Phó Chính Nam cơ hồ muốn trào ra khỏi lồng ngực. Cũng không biết dân chúng trong thành làm sao trở nên to gan lớn mật. Đã đêm khuya, nhưng vẫn có không ít người tụ tập ở bên ngoài đường cái hô hào, yêu cầu y thả những dân chúng Bình Thương Đạo kia đi. Giằng cơ nửa đêm vẫn không thể ngủ được, y lập tức hạ lệnh cho binh lính xua đuổi dân chúng trên đường cái.

Đường phố vẫn chưa thể yên tĩnh. Một thiên tướng vội vàng chạy thẳng tới phòng ngủ của y:

- Thành chủ, không xong rồi. Những dân chúng người Tùy kia không biết bị ai giật dây đều chạy tới cửa thành, yêu cầu binh lính thủ vệ thả bọn họ ra ngoài. Số lượng nhiều lắm, đã chật ních đường cái. Binh lính không ngăn chặn được, đám dân chúng kia bắt đầu dỡ bỏ bao cát chặn ở cửa thành.

- Phế vật!

Phó Chính Nam mắng một câu, một cỗ huyết khí từ trong lòng như xông thẳng lên đầu, khiến y choáng váng một chút. Lúc trước những lời lẽ nham hiểm của Phương Giải trong bức thư đã khiến y tức giận không nhẹ. Sự nghẹn khuất trong lòng chợt bộc phát, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu. Có lẽ do khó thở, hoặc là không thể ngủ được, máu liên tục phun ra từ cổ họng, phun vào cái chăn.

Phó Chính Nam lau máu ở khóe miệng, bản thân y cũng bị dọa sợ. Y có chút thất thần nhìn vết máu trên áo ngủ màu trắng và trên chăn, hồi lâu mới tỉnh táo lại.

- Kẻ nào tấn công cửa thành lập tức bắn chết! Triệu tập binh mã trong đại doanh xua đuổi dân chúng. Kẻ nào dám phản kháng liền chém!

Thủ hạ lên tiếng, xoay người chạy tới đại doanh điều binh.

Sau khi ra lệnh, Phó Chính Nam thay một bộ áo mới rồi lệnh cho người phía dưới mặc giáp cho mình. Vài thị nữ luống cuống tay chân mặc giáp cho y, còn chưa kịp ra ngoài cửa thì lại có người vội vội vàng vàng chạy tới:

- Thành chủ, dân chúng chặn đường cái bên ngoài yêu cầu thả những người Tùy kia ra, người tụ lại càng ngày càng nhiều.

- Biến!

Phó Chính Nam mắng một tiếng, đẩy thị nữ ra rồi đi nhanh khỏi phòng ngủ. Vài tướng lĩnh đã đợi sẵn bên ngoài. Sắc mặt của y cực kỳ khó coi liếc nhìn mấy người này. Mấy người này cúi đầu không dám nhìn lại.

- Tập hợp toàn bộ vệ binh trong phủ, đi đuổi đám dân chúng kia đi!

- Tuân lệnh!

Y bước nhanh ra ngoài. Lúc tới cửa thân binh dắt chiến mã tới. Phó Chính Nam nhảy lên chiến mã, mang theo thủ hạ đi về hướng cửa thành. Mới đi không được bao lâu thì bị dân chúng vây quanh. Một đám người hô hào, yêu cầu Phó Chính Nam thả người Tùy ra.

Phó Chính Nam giận dữ, hạ lệnh cho binh lính vung binh khí đuổi dân chúng đi.

Đường cái phía trước đông nghịt người, bọn họ phải vừa đi vừa xua đuổi, nửa canh giờ vẫn không đi được bao nhiêu. Đúng lúc này, có người đuổi theo ở phía sau, tách đám người ra hô to:

- Thành chủ, không xong rồi! Đại doanh bên kia xảy ra hỏa hoạn, có người gây loạn!

Phó Chính Nam nghe thấy câu này loạng choạng suýt nữa ngã xuống lưng ngựa. Y lệnh cho thủ hạ tới cửa thành bên kia, bất kể như thế nào cũng phải xua tan được dân chúng người Tùy, không được để cho bọn họ tấn công cửa thành. Còn y thì quay đầu ngựa chạy tới đại doanh bên kia. Bỗng nhiên có vài người lao ra từ đám đông ngăn cản trước mặt y, khiến y trong lúc sốt ruột thốt ra:

- Bọn dân đen này!

Phó Chính Nam vung roi ngựa muốn đánh, vốn tưởng rằng mấy tên dân chúng kia sẽ tránh né. Không ngờ roi vừa vung ra ngoài thì bị người nọ nắm lấy. Đang lúc Phó Chính Nam sững sờ, thì người nọ bỗng nhiên rút một cây nỏ từ áo choàng, bắn về hướng Phó Chính Nam. Ba mũi tên nỏ lập tức xông tới. Cho dù Phó Chính Nam có tu vị không tầm thường, nhưng cự ly quá gần, hơn nữa tâm tình của y đang phẫn nộ, cho nên không né được mũi nào.

Ba mũi tên nỏ đều đâm vào người y. Áo giáp chặn được hai mũi, mũi thứ ba thì xuyên qua khe hở áo giáp đâm vào thịt.

- A!

Phó Chính Nam đau đớn hô lên một tiếng, thân binh dưới trướng vội vàng đi lên cứu. Thích khách thấy mình thành công, liền quay người lẻn vào trong đám người.

- Bắt thích khách!

- Bắt thích khách! Đừng để cho y chạy thoát!

Mười mấy thân binh chen chúc vào đám người, nhưng giờ đang là ban đêm, người lại đông đúc, đâu dễ bắt được thích khách. Thích khách thật giống như giọt nước trở lại biển, hoàn toàn dung nhập vào. Hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, ngay cả hình dạng của thích khách kia như thế nào thân binh cũng không nhìn thấy rõ ràng. Cho dù thích khách đứng trước mặt cũng chưa chắc nhận ra được.

Phó Chính Nam bị đau ở vai, trong lòng chợt hiểu ra.

Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất định là có người giật dây ở phía sau. Đầu tiên là những dân chúng người Tùy bị lợi dụng, tất cả đều chạy tới cửa thành bên kia gây rối. Quân coi giữ không dám tùy tiện giết người, e sợ kích khởi dân biến. Sau đó tin tức truyền đến, y tất nhiên phải triệu tập binh mã trong đại doanh tới sơ tán dân chúng. Đại doanh hư không, có người liền nhân cơ hội trà trộn vào phóng hỏa!

Trong thành có gian tế!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Phó Chính Nam liền cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn. Một sự sợ hãi nhanh chóng lan ra cả người. Mà ngay cả làn da của y cũng xuất hiện một tầng da gà.

Cửa thành đã được đóng trong một thời gian dài rồi. Từ lúc Mộ Dung Vĩnh chiến bại, y liền hạ lệnh đóng kín biên quan. Thành Định Viễn của Đại Tùy ở bên kia luôn trong vòng giám sát. Chớ nói vài người, cho dù là mấy con chim bay ra từ thành Định Viễn thì y cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau khi Hắc Kỳ Quân tới, ngay cả cửa thành cũng bị chắn lại, tuyệt đối không có khả năng bị ai đó trà trộn vào!

Vậy thì gian tế, từ đâu tới?

Nghĩ tới đây, vết thương trên vai Phó Chính Nam càng đau đớn, tim của y như bóp ngẹt lại. Y nghĩ hay là gian tế đã trà trộn vào từ lúc Mộ Dung Vĩnh mang theo chiến lợi phẩm trở về? Nếu quả thực như vậy, vậy thì sự bố trí của Hắc Kỳ Quân thật là đáng sợ.

Nhưng y còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, thì nghe thấy tiếng hô to không biết từ chỗ nào trong đám người:

- Giết người rồi, binh lính của phủ thành chủ giết người rồi! Bọn họ muốn giết tất cả chúng ta, lúc trước đã có không ít người bị chết! Mọi người chạy mau, binh lính phủ thành chủ muốn giết người rồi!

Lời này vừa hô lên, đám đông liền hỗn loạn.

- Có người bị giết rồi!

- Mọi người chạy mau!

Tiếng la liên tiếp, dân chúng sợ hãi giống như là đàn kiến bị vỡ tổ, chạy tán loạn khắp nơi. Đám đông chật chội chạy về hướng đầu phố, nhưng mới chạy được một lúc thì lại có người hô:

- Phía trước đã bị người của phủ thành chủ chặn giết, bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt, mọi người liều mạng thôi!

- Liều mạng thôi!

- Giết một tính một, giết hai tính đôi!

- Phủ thành chủ muốn giết hết chúng ta, phía trước đều là binh lính.

Trong đầu Phó Chính Nam vang lên một tiếng, trong nháy mắt cảm thấy tối sầm.

Dưới tình huống như vậy, cho dù dân chúng tụ tập mở to mắt, nhưng căn bản không nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Bọn họ vô thức chạy theo những người khác, sau đó vô thức hô theo những người khác. Rất nhanh, tin tức binh lính của phủ thành chủ muốn giết tất cả những người kháng nghị lan ra ngoài, mọi đường cái đều hỗn loạn.

Một đám binh lính muốn ngăn cản đám đông chen chúc, lại không biết từ chỗ nào đâm ra một thanh dao găm, đâm chết binh lính kia. Tiếng kêu rên của binh lính khiến đám đông yên tĩnh một lát, nhưng rất nhanh lại sôi trào. Thấy trong dân chúng có người sử dụng dao găm, những binh lính khác cũng rút đao ra bổ chém. Lập tức có mười mấy dân chúng bị chém ngã xuống đất.

Dân chúng tuôn về phía trước như thủy triều, nhanh chóng cắn nuốt những binh lính kia. Đám đông hành hung sĩ binh, đoạt lấy vũ khí xông về phía trước. Vệ binh của phủ thành chủ chỉ có thể vừa chém giết vừa lui về phía sau. Số lượng ít lại rơi vào hoàn cảnh xấu, dù trang bị hoàn mỹ cũng không thể bù lại được.

- Không thể giết người, càng giết người càng loạn!

Tuy Phó Chính Nam cũng muốn giết chết tất cả đám dân chúng này, nhưng y biết nếu làm vậy sẽ càng rơi vào hoàn cảnh xấu. Cho nên y gầm lên, tuy nhiên ở trong đám người, thanh âm kia cực kỳ bé nhỏ.

Y trơ mắt nhìn dân chúng tách đám binh lính ra, vọt tới hướng phủ thành chủ. Phó Chính Nam sợ hãi, gia quyến của y đều đang ở trong phủ. Nếu bị đám đông lao vào thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

- Ngăn lại bọn họ! Giết!

Y quét ngang một đao trên lưng ngựa. Trong nháy mắt đao khí quét ngã mười mấy dân chúng. Tướng lĩnh và hộ vệ bên cạnh y cũng rút đao, giết một đường máu lui về phủ thành chủ bên kia. Người chết càng nhiều, dân chúng càng điên cuồng ép về phía trước.

Mấy trăm vệ binh mới điều từ phủ thành chủ thật giống như một viên đá ném vào lòng sông vậy, không tạo ra bao nhiêu gợn sóng liền bị nuốt chửng, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Phó Chính Nam mang theo thân binh giết trở lại cửa phủ thành chủ. Lúc hạ lệnh đóng cửa chính lại, bên ngoài có ít nhất sáu, bảy nghìn dân chúng vây chật kín con đường. Thoạt nhìn càng ngày càng có nhiều người gia nhập.

Vài thân binh cưỡi ngưa xông ra điều binh tới cứu viện. Còn chưa đi được xa, đã bị đám người tức giận ngăn cản, cả người lẫn ngựa bị kéo xuống.

Trở lại bên trong viên, sắc mặt của Phó Chính Nam trắng bệch giống như tờ giấy. Y thở hổn hà hổn hển, đâu còn tâm tư để ý tới miệng vết thương trên vai. Một thân binh đi tới băng bó cho y, lại bị y vô thức đá lăn. Nếu không phải vài tướng lĩnh ngăn cản, thì Phó Chính Nam mất đi lý trí suýt chút nữa chém chết thân binh này.

Nhưng hành động đó lại dọa sợ mọi người, các thân binh khác vội vàng lui về phía sau, không ai dám tới gần.

- Ông trời muốn diệt thành Khánh Nguyên của ta sao!

Phó Chính Nam ngửa mặt lên trời bi thống kêu một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.

Gia quyến của y vội vàng tiến lên giúp đỡ y. Dưới sự phẫn nộ, Phó Chính Nam liền ngất đi. Mọi người cứu trị y một lúc lâu y mới tỉnh lại. Mà lúc y tỉnh lại, nhìn thấy mấy chục thân binh của mình đang chặn cửa sân, không cho người bên ngoài xông vào.

Không cần hỏi cũng biết, bạo dân bên ngoài chắc chắn đang dùng cọc gỗ phá cửa.

- Phân phát binh khí cho mọi người!

Phó Chính Nam giãy dụa đứng lên, đau khổ kêu gào:

- Một lúc nữa cửa sân bị phá vỡ, mọi người theo ta giết ra ngoài!

Người trong viện lập tức bận rộn, phân phát binh khí tồn kho. Mà ngay cả tiểu thị nữ cũng được nhét một thanh đao trong tay. Nhưng các nàng tuy cầm đao mà tay run rẩy. Keng một tiếng, một tiểu thị nữ vì sợ hãi mà không giữ nổi thanh hoành đao trầm trọng kia, để rơi xuống đất. Tiếng giòn vang này như đánh vào tim mọi người, khiến cho phần lớn mọi người đều run rẩy.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu, theo sau đó là có người hô:

- Thành chủ, thuộc hạ tới tiếp ứng ngài ra ngoài đây!

Phó Chính Nam nghe thấy là đại tướng dưới trướng của mình Hà Thiên Lý, tinh thần lập tức chấn động. Y lệnh cho thân binh bảo vệ gia quyến sau đó mở cửa sân. Thì thấy bên ngoài đúng là Hà Thiên Lý mang theo một đội kỵ binh đang xua đuổi dân chúng trên đường. Trong thành Khánh Nguyên có 3600 khinh kỵ binh, tuy nhiên dưới trướng của Hà Thiên Lý có chưa tới một nghìn người.

- Thành chủ, nhanh lên ngựa!

Hà Thiên Lý vội vàng nói:

- Cửa thành đã thất thủ, đám dân chúng đã gỡ bao tải chặn ở cửa thành, mở ra cửa thành. Kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đang xông vào từ cửa bắc bên kia. Người của chúng ta vừa đánh vừa lui, có vẻ sắp lui tới bên chỗ này rồi.

- Đi?

Phó Chính Nam cả giận nói:

- Ta sao có thể đi được! Theo ta giết ra ngoài, đuổi kẻ địch ra khỏi thành!

- Đã muộn!

Hà Thiên Lý kéo lại Phó Chính Nam:

- Thành chủ, mau dẫn gia quyến của ngài rời từ cửa nam đi, mạt tướng mang binh bảo vệ! Người của Hắc Kỳ Quân nhìn thấy trong thành có lửa cháy liền giết tới. Cửa thành mở ra, đại đội khinh kỵ binh đã xông vào rồi. Hiện tại người của chúng ta bị chia cắt, căn bản là không tụ tập lại được! Chậm thêm chốc lát, chỉ sợ ngay cả thành cũng không ra được.

Phó Chính Nam sửng sốt, đứng ngốc ở đó, miệng mở to lại không biết nói cái gì.

- Mang thành chủ đi!

Hà Thiên Lý phân phó một tiếng, hai thân binh lập tức đỡ Phó Chính Nam lên chiến mã. Kỵ binh phía sau mang theo gia quyến của y, chuyển hướng chiến mã tới phía nam. Lúc này nửa thành Khánh Nguyên đã rối loạn, khắp nơi là lửa cháy, khắp nơi là chém giết, khắp nơi là hò hét, thật giống như có một con ác ma vô cùng to lớn, một ngoạm nuốt hơn nửa thành Khánh Nguyên. Những người bên trong cái miệng dính máu của nó đều đã bị lây ma tính, chỉ còn biết giết chóc.





Đêm đen như mực.

Vó ngựa nện xuống mặt đá xanh phát ra tiếng lốc cốc không dứt. Tuy trong bóng đêm, nhưng đại kỳ màu đen không bị nhấn chìm, ngược lại cực kỳ bắt mắt. Trường đao sáng như tuyết dưới ánh lửa chiếu rọi phát ra một ánh sáng ngạo mạn, chém đứt mọi chướng ngại vật cản trướng chiến mã.

Quân coi giữ thành Khánh Nguyên thật không ngờ rằng, cửa thành lại bị công phá từ bên trong, hơn nữa tới từ những dân chúng tay không tấc sắt.

Bọn họ từng thấy cao hứng và kiêu ngạo khi thành chủ đại nhân có lá gan giữ lại mấy vạn người Tùy. Bọn họ đều cảm thấy cho dù là Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ cũng không dám quá chỉ trích thành chủ. Lúc đó, thật giống như thành chủ mới là vị tướng lãnh binh tấn công Bình Thương Đạo, dành thắng lợi là thành Khánh Nguyên, chứ không phải Mộ Dung Vĩnh.

Bọn họ từng hoan hô, từng vui sướng.

Nhưng hiện tại, mấy vạn người Tùy này trở thành ác mộng của bọn họ.

Lúc đầu dân chúng người Tùy tuôn ra, quan binh thủ vệ liền ý thức được sự tình không ổn, nhưng phía trên còn chưa ra lệnh, cho nên bọn họ không dám tùy ý động thủ. Cung tiễn thủ đã giương cung lắp tên, chỉ còn chờ mệnh lệnh của quan quân. Nhưng quan quân cũng không dám gánh trách nhiệm trên người. Nếu chẳng may gây ra dân biến, thì không chỉ có một, hai người rơi đầu.

Người được phái tới phủ thành chủ xin chỉ thị đã bị loạn dân ngăn cản trên đường. Thật vất vả mới tới phủ thành chủ xin thành chủ Phó Chính Nam quyết định, thì Phó Chính Nam ở nửa đường bị ám sát. Mặc dù không bị thương quá nặng, nhưng lại bị đám đông bạo động bức phải trở về phủ. Cục diện ở cửa thành bên kia không thể nào khống chế được. Không có mệnh lệnh của Phó Chính Nam, binh lính chỉ có thể dùng gậy gộc đuổi dân chúng đi. Mà lúc binh lính đối phó với dân chúng, bọn họ mới phát hiện ra rằng bị lừa. Những dân chúng này rõ ràng có tổ chức. Binh lính mới xông tới, đám dân chúng này lập tức xông lên nuốt chửng mấy trăm binh lính. Cứ như vậy, cung tiễn thủ trên tường thành càng không dám bắn tên xuống.

Theo sau đó, dân chúng bắt đầu gỡ bỏ tảng đá và bao cát ngăn cản ở cửa thành. Trong đó rõ ràng có người phụ trách chỉ huy. Nhưng lúc này cục diện đã loạn tới mức khó có thể khống chế.