Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 698-2: Ngươi coi thường tướng quân ((2))

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Vẫn chưa tới thời điểm. Hiện tại ngươi bảo ta đi, ta còn lâu mới đi. Đợi cái tên hung thần ác sát Phác Hổ kia tới Ung Châu, cho dù ngươi không cho ta đi, ta vẫn đi.

- Quả nhiên là bạn tốt.

Phương Giải lườm y một cái, sau đó hỏi Trương chân nhân:

- Tiền bối có chỉ điểm gì không?

Trương chân nhân trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói:

- Sở dĩ người kia tới, là vì thể chất hiếm thấy của ngươi. Cho nên ta mới không nhịn được tới trước để xem. Sau khi xem xong ngay cả ta cũng nổi lòng tham. Nếu ta biết phương pháp đoạt xác của Đại Luân Minh Vương, ngươi liền có thêm một kẻ địch…Tuy nhiên, nếu tướng quân áo giáp và Phác Hổ kia đều là người mà Vạn lão tiền bối mời tới, chứng tỏ rằng bọn họ cũng không biết cách làm sao trốn tránh luân hồi. Nếu bọn họ không phải là Đại Luân Minh Vương, thì ngươi sợ cái gì?

Phương Giải sửng sốt, sau đó cười cười:

- Ta sợ cái gì? Ta cảm thấy ta có tư cách gia nhập Đạo tông.

Phốc.

Hạng Thanh Ngưu không nhịn được phun hết nước trà vào Trương chân nhân.





Bởi vì bị tập kích ở khu vực Bắc Huy Đạo, cho nên đội thuyền dừng luôn ở bờ. Trận chiến này thích khách bị tiêu diệt chín phần, áo giáp quân thiệt hại hơn mười người.

Bộ áo giáp trên người những binh lính áo giáp thoạt nhìn cũng phải trên dưới một trăm cân, còn nặng hơn trọng xích giáp trên người trọng giáp bộ binh. Dựa theo lẽ thường, mặc vào bộ giáp nặng như vậy, chớ nói chém giết, cho dù đi lại cũng khó khăn. Nhưng không biết tướng quân áo giáp kia tìm đâu ra được nhiều binh lính cao lớn khỏe mạnh như vậy, áo giáp dường như không ảnh hưởng gì tới bọn họ.

- Chúng ta vốn định dừng thuyền ở bến tàu thuộc Bình Thương Đạo, tới đó liền có người của Phương Giải nghênh đón. Nhưng hiện tại chúng ta phải rời thuyền sớm hơn dự định, ta và ngươi đi bộ không sao, nhưng binh lính mặc áo giáp nặng như vậy phải đi ngàn dặm, liệu có được hay không?

Đàm Thanh Ca hỏi Phác Hổ.

- Những binh lính này, không giống bình thường.

Phác Hổ hơi nhếch cằm, ngạo nghễ nói:

- Chờ nói ngàn dặm, cho dù vạn dặm, ngươi mệt mỏi không nhấc được chân, thì bọn họ vẫn có thể xoảy bước mà đi. Ta biết kỳ thực ngươi lo lắng cho các cô gái ở Hồng Tụ Chiêu kia, ngươi không đành lòng nhìn các nàng đi bộ xa như vậy phải không?

Đàm Thanh Ca cười cười, khuôn mặt hơi đỏ.

- Để ý tới cô nào rồi à?

Phác Hổ hỏi.

- Nào có chuyện đó.

Đàm Thanh Ca vội vàng xua tay:

- Chỉ là ta cảm thấy, Hồng Tụ Chiêu phần lớn là con gái, hơn nữa đều được nuông chiều từ bé, chỉ sợ đôi chân kia đi vài bước liền không chịu được, huống chi là ngàn dặm xa xôi?

- Không vấn đề gì.

Phác Hổ gật đầu:

- Ta sẽ hạ lệnh cho binh lính cõng các nàng đi.

- À?

Đàm Thanh Ca lắc đầu:

- Như vậy sao được? Các nàng ấy…các nàng ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

- Ý của ngươi là?

Phác Hổ cười hỏi, dường như y rất thích nhìn vẻ quẫn bách của Đàm Thanh Ca.

- Khôn bằng để ta tìm một thôn trấn rồi thuê mấy cỗ xe ngựa.

- Nơi này thưa thớt người, cho nên thích khách mới hạ thủ ở chỗ này, ngươi đi đâu tìm xe ngựa? Nói sau, thích khách vẫn chưa bị giết hết, còn có thể quay lại. Ngươi đi tìm xe ngựa, người khác bị giết thì sao?

- Điều này…

Đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng sừng trâu vang lên cảnh báo. Phác Hổ biến sắc, lập tức chạy lên một ngọn đồi nhìn hướng xa xa. Chỉ thấy phía xa xa nổi lên bụi bặm, tuy nhiên không dày đặc lắm, chứng tỏ số lượng người không nhiều. Phác Hổ phất tay, áo giáp binh lập tức bày trận phòng ngự.

Hai hàng áo giáp binh ở phía trước cởi trường sóc dài chừng mét rưỡi phía sau lưng xuống, chuẩn bị tư thế ném. Đối phương càng lúc càng tới gần, ánh mắt của Phác Hổ cũng trở nên nghiêm nghị.

Tới là một đội binh mã chừng năm mươi người, còn có ít nhất ba mươi cỗ xe ngựa.

Năm mươi kỵ sĩ này, mặc áo gấm màu xanh đậm, khoác áo choàng đỏ chót.

Một kỵ sĩ trong đó giơ cao lá cờ lớn, lá cờ màu đó có một chữ Phương màu đen nhìn rất bắt mắt.

- Phía trước có phải là Phác Hổ tướng quân?

Kỵ sĩ cầm đầu nhảy xuống lưng ngựa, chắp tay nói:

- Tỵ chức là Vu Định Phương, Bách phu trưởng của Kiêu Kỵ Giáo dưới trướng Phương tướng quân, bái kiến tướng quân!

- Người của Phương Giải?

Sắc mặt của Phác Hổ hơi thay đổi, nhìn thoáng qua mấy chục cỗ xe ngựa phía sau Vu Định Phương:

- Sáng hôm nay ta bị tập kích, lúc này mới tới giữa trưa, ngươi có thể mang theo mấy chục cỗ xe ngựa lại đây, năng lực của Hắc Kỳ Quân thật khiến người ta không dám coi thường. Sáng hôm nay bị tập kích, chắc người của các ngươi ở gần đây đã trông thấy rồi phỉa không?

- Vâng!

Vu Định Phương gật đầu:

- Cho nên tỵ chức biết tướng quân cần xe ngựa. Binh lính dưới trướng của tướng quân tất nhiên không phải là vấn đề, nhưng những người bên trong Hồng Tụ Chiêu là bằng hữu của tướng quân nhà chúng tôi.

Sắc mặt của Phác Hổ có chút khó coi, quay đầu liếc nhìn Đàm Thanh Ca một cái. Không biết vì sao, sắc mặt của Đàm Thanh Ca cũng rất khó coi.

Đúng lúc này, Tiểu Đinh Điểm bỗng nhiên từ bên kia đi tới, nhìn Vu Định Phương, hỏi:

- Ngươi là thủ hạ của Tiểu Phương Phương?

- Vâng!

Vu Định Phương vội vàng cúi đầu:

- Tỵ chức bái kiến tiểu đương gia. Tỵ chức phụng lệnh của tướng quân, tới đón Tức đại nương và chư vị. Tướng quân đã phân phó, vạn lần không thể khiến chư vị chịu ủy khuất.

- Hừ, coi như hắn thông minh! Nếu là người của Tiểu Phương Phương, vậy thì ta cũng không cần khách khí.

Tiểu Đinh Điểm cười rạng rỡ, quay đầu hướng Hồng Tụ Chiêu bên kia vẫy tay:

- Xe ngưa của tên đáng chết kia phái tới, các chị em có lên hay không?

- Lên chứ!

Các cô nương hoan hô một tiếng, váy dài phiêu động, mang theo làn gió thơm chạy lên xe.

Phác Hổ nhìn nhìn Đàm Thanh Ca, phát hiện sắc mặt của Đàm Thanh Ca càng khó coi.





Vu Định Phương đợi các cô nương Hồng Tụ Chiêu đều đã lên xe, nói với Phác Hổ:

- Chuyện sáng hôm nay, tỵ chức quả thực trông thấy, nhưng bởi vì lúc ấy nhân số có hạn, cho nên không thể giúp đỡ, mong tướng quân bao dụng.

- Hừ!

Phác Hổ hừ lạnh một tiếng.

Đàm Thanh Ca bỗng nhiên nói một câu:

- Làm sao ta biết thích khách sáng nay có phải là tướng quân nhà các ngươi phái tới hay không?

Vu Định Phương hình như đã sớm đoán ra sẽ có người hỏi như vậy, cho nên y hướng đằng sau vẫy tay:

- Buổi sáng có bảy tám thích khách chạy thoát, vừa vặn bị tỵ chức bắt gặp, liền bắt cả bọn rồi. Tỵ chức lưu lại những người này cũng vô dụng, liền giao cho Phác tướng quân. Về phần bọn họ có phải là người mà tướng quân nhà chúng tôi phái tới hay không, hỏi là biết.

- Hơn nữa…

Vu Định Phương nhìn Đàm Thanh Ca, gằn từng chữ nói:

- Đàm tiên sinh cũng quá coi thường tướng quân nhà chúng tôi rồi!

Đàm Thanh Ca biến sắc, vô thức liếc nhìn Hồng Tụ Chiêu bên kia một cái, nhưng những cô nương kia đã trèo hết lên xe, đâu còn nhìn một bóng người nào. Y hừ lạnh, xoay người rời đi.