Lúc Phương Giải mở mắt, thấy một màn quen thuộc, sau đó là một mùi thơm ngát chui vào mũi rồi xông tới tận óc, xua đuổi một ít cảm giác hỗn loạn và đau đớn.
- Mùi gì vậy?
Phương Giải tỉnh lại, câu nói đầu tiên, là câu hỏi này.
Cho nên Hạng Thanh Ngưu ngồi ở xa nhất không nhịn được bật cười, sau đó bĩu môi:
- Ài, thua cuộc rồi…ta tưởng câu đầu tiên ngươi hỏi khi tỉnh lại là La Diệu đã chết chưa…không ngờ ngươi lại hỏi đó là mùi gì!
Mạt Ngưng Chi ngồi bên cạnh hơi nhếch miệng, lộ vẻ đắc ý.
- Đây là di hương của Tây Vực, một loại hương hoa chỉ mọc ở nơi cực hàn.
Người giải thích là Tang Táp Táp. Nàng đứng ở bên cạnh cửa sổ, nghe thấy câu hỏi của Phương Giải liền quay đầu nói một câu, sau đó lại quăng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Thoạt nhìn việc Phương Giải tỉnh lại không khiến nàng vui mừng gì, nàng vẫn giữ bộ dáng yên lặng như nước giếng.
- Mùi thơm này rất tuyệt.
Mộc Tiểu Yêu đỡ Phương Giải ngồi dậy. Hắn day day hàng lông mày rồi cười áy náy:
- Xin lỗi, khiến cho mọi người phải lo lắng.
Không ai trách cứ hắn, nụ cười ấm áp tràn ngập căn phòng.
- Ta ngủ đã bao lâu rồi?
Phương Giải hỏi.
- Bốn ngày.
Trầm Khuynh Phiến trả lời:
- Có lẽ là do nội kình của huynh đã tiêu hao gần hết, cho nên thân thể lạnh lẽo và cứng như băng. Là Tiểu Yêu cứ cách nửa canh giờ lại dùng nước ấm lau thân thể giúp huynh, sợ thân thể của huynh lạnh như băng sẽ không tỉnh lại được. Mãi tới sáng hôm nay thân thể của huynh dần trở nên ấm áp, mọi người mới yên tâm chút.
Phương Giải không nói lời cảm ơn, bởi vì hắn biết hai chữ ‘cảm ơn’ là không cần thiết với Mộc Tiểu Yêu, nếu nói, ngược lại sẽ khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Mộc Tiểu Yêu hơi đỏ mặt, bĩu môi nói:
- Còn nói ta, cũng không biết là ai bốn ngày bốn đêm ở trong căn phòng này không đi ra ngoài, ngay cả tắm rửa cũng không màng tới.
Trầm Khuynh Phiến nhìn hướng cửa sổ:
- Cũng không chỉ một người.
Phương Giải cười cười, muốn hoạt động một chút thì phát hiện cái chăn bị cái gì đó đè lại. Nhìn xuống mới phát hiện Hoàn Nhan Vân Thù đang nằm ngủ phía dưới, ngủ rất say, khóe miệng còn dính nước miếng.
- Muội ấy đã trông cả đêm qua, gần sáng mới ngủ. Muội ấy không biết tu hành như bọn muội, nên vừa ngủ liền ngủ say.
Mộc Tiểu Yêu khẽ cười nói.
Phương Giải cẩn thận đứng lên, sau đó giơ tay điểm vào cổ Hoàn Nhan Vân Thù một cái. Hoàn Nhan Vân Thù kêu ưm một tiếng, ngủ càng say. Phương Giải chậm rãi đứng dậy bế nàng đặt lên giường rồi đắp chăn lên:
- Hiện tại có chuyện quan trọng cần mọi người giúp đỡ. Những chuyện khác tạm thời gác sang một bên.
- Chuyện gì?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Tất cả mọi người đi ngủ đi.
Phương Giải nhếch miệng nói:
- Ta đã ngủ bốn ngày bốn đêm, mà mọi người đã thức bốn ngày bốn đêm rồi. Đều đi ngủ đi, mặc kệ có chuyện gì, cho dù trời sập xuống cũng phải ngủ một giấc rồi tính sau.
- Vâng!
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, mỉm cười với Phương Giải một cái, sau đó xoay người rời đi. Nàng vừa đi, mấy nàng kia cũng đi theo, không ai cự tuyệt. Bởi vì giữa bọn họ căn bản không cần lời khách sáo. Nhìn sự mệt mỏi trên khuôn mặt của mấy nàng, tim Phương Giải như thắt lại.
- Đừng nhìn ta!
Hạng Thanh Ngưu khoát tay nói:
- Đạo gia ta phải là mấy cô nàng như hoa như ngọc của ngươi, ngươi bất tỉnh các nàng không ngủ được. Nhưng mấy ngày này đạo gia ta ăn ngon ngủ ngon, thỉnh thoảng mới tới thăm ngươi. Lúc nhàm chán còn tới quán trà nghe kể chuyện, tới Yến Tử Lâu ăn món cá viên chiên. Đừng nói Đạo gia không phải bạn tốt, bởi vì Đạo gia biết tiểu tử ngươi không chết được.
Phương Giải cười cười, giãn người một cái phát hiện tay chân vẫn còn cứng ngắc. Hắn đoán đây là di chứng do linh hồn bị La Diệu kéo ra khỏi thể xác. Phỏng chừng phải mất một thời gian mới có thể khôi phục lại được. Nhớ tới thời khắc cuối cùng trong cuộc chiến với La Diệu, trong lòng Phương Giải liền lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo này không chỉ là sự sợ hãi do linh hồn bị La Diệu kéo ra khỏi thân thể, còn bao gồm cái bóng đen đột ngột xuất hiện kia, trong nháy mắt cắn nuốt tu vị của La Diệu sau đó ôm linh hồn của La Diệu rời đi. Thân pháp của người đó nhanh tới mức khiến người ta líu lưỡi, mà khắc sâu nhất trong đầu Phương Giải, chính là ánh mắt của người kia.
Rất âm u lạnh lẽo, dường như muốn nói cho Phương Giải biết, ta sẽ trở lại.
Phương Giải cẩn thận nhớ lại, nhưng không thể nhớ được mặt người kia. Không, xác thực mà nói hắn căn bản không thấy rõ mặt người kia. Ấn tượng sâu nhất chỉ có đôi mắt, âm hành lạnh lẽo, mang theo một sự tàn ác khiến người ta không thể thích ứng được. Phương Giải chưa từng thấy ánh mắt nào như vậy, giống như một con sói hoang nhìn chằm chằm vào con mồi.
- Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phương Giải chỉ ngoài cửa, ra hiệu đi dạo một lát.
Hạng Thanh Ngưu đứng dậy, lấy kẹo trong ngực bỏ vào miệng một viên, vừa đi vừa nói:
- Bọn ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có điều cái kết giới kia của La Diệu đột nhiên mở ra, bon ta liền lao về hướng đó. Lúc tới gần chỉ thấy ngươi nằm hôn mê trên mặt đất, cách đó không xa là một cái đầu người không được trọn vẹn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được đó là đầu của La Diệu.
- Có thấy người khác không?
Phương Giải hỏi.
- Không.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Chỉ có ngươi và đầu của La Diệu. Sao vậy, còn có người khác à?
- Không.
Phương Giải không nói tới sự xuất hiện người kia, thậm chí hắn hoài nghi đó chỉ là ảo giác của mình. Hiện tại nhớ lại, ngay cả chuyện linh hồn của mình bị La Diệu lôi ra còn có chút không xác định, giống như là ảo giác. Hắn biết Phật tông có một công pháp khiến thần trí của con người trở nên mê loạn. Lúc đó La Diệu một mực nói chuyện, mà Phương Giải biết mình quả thực bị lời nói của La Diệu làm cho phân thần. Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là ảo giác hay là thật, Phương Giải đều không tìm được đáp án rõ ràng.
Cũng có thể La Diệu thực sự đã kéo linh hồn của hắn ra khỏi thân xác, cũng có thể đây chỉ là một công pháp mê hoặc thần trí của La Diệu. Càng cẩn thận suy nghĩ, Phương Giải càng cảm thấy mọi chuyện ngày đó quá ly kỳ, ly kỳ tới mức ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin đó là thật.
Có lẽ, cái gọi là linh hồn xuất khiếu chỉ là mình bị lâm vào ảo thuật của La Diệu, sau đó không tự chủ được mở ra tiểu kết giới.
Có lẽ cái người mà cắn nuốt tu vị của La Diệu chỉ là hắn ảo tưởng qua, chưa từng xuất hiện một người như vậy.
- Nghĩ gì thế?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Ta đang nghĩ, La Diệu cứ thế chết rồi à?
Phương Giải thì thào nói.
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Ngươi muốn ta khen ngươi ngưu bức sao?
…
…
Ngày đầu tiên tỉnh lại, dường như Phương Giải chẳng muốn làm gì cả, chỉ đi dạo với Hạng Thanh Ngưu, hỏi mấy chuyện xảy ra ngày đó. Nhưng Hạng Thanh Ngưu xác thực biết rất ít, bởi vì lúc ấy y bị ngăn cản ở bên ngoài Kim Cương Giới, không nhìn thấy thứ gì bên trong. Sau khi Hạng Thanh Ngưu rời đi, Phương Giải liền đứng ngẩn người bên hồ.
Hồ nước trong La phủ giờ chỉ còn một phần năm. Cái hố sâu dưới hồ bị Kim Cương Giới ép xuống đã bị nước bao phủ, không còn nhìn thấy gì. Nhưng những khe nứt trên mặt đất do Kim Cương Giới lún xuống tạo ra vẫn còn. Lấy La phủ làm trung tâm, cơ hồ tất cả nhà cửa trong vòng một trăm mét đã bị phá hủy, chỉ có lại đống đổ nát. Bởi vậy có thể thấy được trận chiến ngày ấy tàn khốc cỡ nào.
Đứng bên hồ, ánh mắt của Phương Giải chậm rãi đảo qua đống hoang tàn bốn phía.
Xa xa, ở một đống đồ nát, không biết con chó nhà ai sủa inh ỏi, có lẽ do mất nhà nên nó sủa rất bi thương.
Bởi vì Phương Giải đã lệnh cho Hắc Kỳ Quân sơ tán cư dân ở gần La phủ rồi, cho nên không có dân chúng vô tội nào thương vong. Tuy nhiên, dựa theo chỉ bảo của Phương Giải, binh lính Hắc Kỳ Quân vẫn tìm tòi trong đống đổ nát, xem có dân chúng nào không rời nhà rồi bị vùi trong đống hoang tàn không.
[/CHARGE]