Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 649: Ngươi đi làm chó!

Lạc Thu si ngốc.

Ông ta há hốc miệng nhìn thi thể rơi xuống đất, khuôn mặt cứng lại. Một giây trước Phương Giải còn đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên rút đao giết người, không hề có dấu hiệu. Từ Khánh Chi chỉ hỏi một câu ngươi từng suy nghĩ cho Ung Châu binh bao giờ chưa, Phương Giải một đao chém làm hai nửa, sau đó trả lời.

Chưa.

- Giác Hiểu…đây là…cớ gì?

Lạc Thu vô thức lui về sau vài bước, thanh âm run rẩy. Vị Tổng Đốc quyền nghiêng một phương, trải qua vài chục năm quan trường chìm nổi này, lúc đối mặt với sự giết chóc vô lý, ngoại trừ sợ hãi ra còn có thể làm gì? Phương Giải thật giống như một con dã thú, đạp nát mọi quy tắc trong quan trường.

Lạc Thu bỗng nhiên nghĩ tới trước kia mình cùng đám người thế gia cười nhạo những con cháu hàn môn may mắn tiến vào triều đình, nói rằng bọn họ đen thui như cá trắm. Nhưng hiện tại Lạc Thu mới hiểu, một khi cá trắm mạnh mẽ giống như một con rồng, thì nó còn tuân theo những quy tắc do cá chép định ra không?

- Đại nhân có biết hồi nhỏ ta phải trả qua những kinh nghiệm gì không?

Phương Giải không nhìn hai nửa thi thể trên mặt đất, cười nói với Lạc Thu:

- Một người từ nhỏ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, hơi chút không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng. Trải qua nhiều, liền luyện ra được bản năng cảm nhận nguy hiểm. Lúc ta tới Ung Châu, ánh mắt của người này nhìn ta luôn mang theo sát ý. Mà lúc ta lên tường thành, y đứng sau ta vẫn một mức nắm chuôi đao. Đủ biết trong lòng người này rất muốn giết ta.

- Mang đi chôn cất.

Phương Giải phân phó một tiếng, xoay người đi về hướng đội ngũ bên kia.

Lạc Thu do dự một lát, cuối cùng đi theo.

Xa xa, Hắc Kỳ Quân bắt đầu đốc xúc các quận binh giết người. Tiếng kêu tiếng rên vang vọng bầu trời, ngay cả đám mây cũng phải tan ra. Đây không phải là giết một người, hai người, cũng không phải là giết một nghìn, hai nghìn người, mà là hơn mười vạn tù binh. Nếu nắm tay nhau có thể từ Ung Châu tới Ung Bắc Đạo, thi thể ngã xuống có thể phủ kín không chỉ một đường phố Ung Châu.

Những quận binh chưa từng có kinh nghiệm giết người này, bàn tay run rẩy vung đao xuống. Bởi vì sợ, cho nên lực lượng không đủ, có người không lập tức chết, ngã xuống đất phát ra thanh âm khiến người ta chấn động. Nếu như không tận mắt nhìn thấy cảnh này, thì không thể hình dung được sự máu tanh của nó.

Phương Giải không nhìn nhiều, giống như là một khách qua đường đi qua cổng địa ngục.

- Giác Hiểu…dù sao Từ Khánh Chi cũng là Tứ Phẩm tướng quân…

Nói ra những lời này, Lạc Thu mới phát hiện thanh âm của mình không những nhỏ, hơn nữa tái nhợt vô lực. Nói thật, dù là đối diện với La Diệu, ông ta cũng chưa từng thất thố qua. Bởi vì ngay từ lúc đầu ông ta đã biết La Diệu sẽ không giết mình, cho dù La Diệu có phản tâm.

Nhưng Phương Giải không giống. Ông ta không cho rằng Phương Giải giết mình khó khăn hơn là Từ Khánh Chi.

- Cho nên còn phải nhờ đại nhận trở về, lúc triệu tập các quan viên nghị sự, nói một câu rằng, Từ Khánh Chi vì bảo vệ Ung Châu, tự mình lãnh binh giao chiến với người Hột, làm gương cho binh sĩ, chiến đấu tới giây phút cuối cùng.

- Ta…sẽ ghi nhớ…

Lạc Thu khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng đau rát. Nhưng lời của Phương Giải lại khiến ông ta yên tâm, bởi vì câu này không chỉ có nghĩa bề ngoài, còn có một nghĩa nữa là ta không giết ngươi. Biết mình sẽ không có kết cục như Từ Khánh Chi, Lạc Thu âm thầm thở phào.

- Đúng rồi.

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Ta nhớ đại nhân từng nói qua, nếu ta nguyện ý mang binh tới Ung Châu, ngài sẽ mở hành cung, tặng binh khí giáp giới trong hành cung cho ta? Đại nhân nói có giữ lời không?

- Có…có chứ!

Lạc Thu âm thầm thở dài, lúc trước ông ta quả thực có hứa hẹn như vậy, nhưng ông ta chưa từng nghĩ qua thực sự giao đồ vật cho Phương Giải. Lúc đầu kế hoạch của ông ta là để cho Phương Giải lưỡng bại câu thương với người Nam Yến và người Hột, tới lúc đó rồi mới diệt trừ hắn. Những thứ trong hành cung kia ông ta không dám tự ý động vào, bởi vì những thứ đó thuộc về La Diệu.

Qua nhiều năm như vậy La Diệu vẫn chưa động vào dự trữ trong hành cung, Lạc Thu đoán La Diệu làm vậy là để chuẩn bị đường lui. Nhóm binh khí giáp giới này có thể trang bị cho hơn mười vạn binh mã. Nếu không may gặp phải biến cố gì, thì dựa vào những trang bị trong hành cung, La Diệu có thể tụ tập một đội quân trong thời gian ngắn.

- Sau khi trở về thành, ta sẽ phái người mở hành cung.

Lạc Thu đi theo sau Phương Giải, nói:

- Giác Hiểu yên tâm, nếu ta đã hứa, ta tất nhiên sẽ giữ lời. Cho dù triều đình biết chuyện của hàng cung, thì giao cho ta gánh vác.

Phương Giải chẳng quan tâm tới triều đình biết hay không, hiển nhiên Lạc Thu đã bị dọa tới hoang mang, ngay cả mấy lời đó cũng nói ra được, trong lòng người này đã loạn tới rối tinh rối mù rồi.

- Kế tiếp nên làm gì?

Lạc Thu hỏi.

- Trở về thành, ngủ.

Phương Giải thản nhiên trả lời.

Đúng vậy a, tới lúc trở về đi ngủ rồi.

Hắn mang theo khinh kỵ binh hơn mười ngày, cơ hồ không có ngày nào được ngủ yên ổn. Không ngừng tập kích quân địch, từ lúc ra khỏi thành, hắn và gần vạn khinh kỵ binh đã rất vất vả mệt mỏi, cơ hồ chưa từng nghỉ ngơi qua. Mặc dù là người sắt cũng có lúc hao hết tinh lực. Phương Giải không muốn một lần liền đào hết sức lực của binh lính.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, trải qua trận chém giết này, Hắc Kỳ Quân sẽ có nhiều hơn một điều, chính là khí phách.

Phương Giải không biết sau trận chiến này sẽ có bao nhiêu phiên bản truyền ra ngoài, cũng mặc kệ trong số các phiên bản đó, hắn hóa thân thành một đồ phu.

Ở ngoài thành Ung Châu, thiếu niên mi thanh mục tú chắp tay đi.

Hoành đao chỉ hướng, ai dám ngăn cản.





Có lẽ không bao lâu, việc Phương Giải giết hơn mười vạn người Hột ở bên ngoài thành Ung Châu sẽ truyền khắp thiên hạ. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, chuyện này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành Ung Châu.

Toàn bộ Ung Châu lâm vào sôi trào.

Nạn dân cũng tốt, dân chúng trong thành Ung Châu cũng tốt, tất cả đều đi lên đầu đường hoan hô. Bọn họ ôm lấy nhau, cũng không quan tâm người mình ôm là người xa lạ. Giờ khắc này, bọn họ muốn cười, muốn nhảy nhót, ca hát, ai còn để ý tới Lang tướng Tứ Phẩm Từ Khánh Chi kia?

Ngoài thành vẫn còn giết người, bên trong thành chiêng trống đã vang trời.

Lúc Phương Giải vào thành, nhìn thấy là vô số người hoan nghênh. Dân chúng dùng những hành động nhiệt liệt hoan nghênh anh hùng chiến thắng trở về. Từ lúc người Hột xâm lấn tới nay, người Hán ở Bình Thương Đạo gặp phải sự đả kích có tính chất hủy diệt. Cũng không biết có bao nhiêu gia đình tan nát, vợ con ly tán, không biết có bao nhiêu ruộng tốt hóa khô cằn. Biên quân bất lực, Ung Châu binh không dám ra ngoài thành chiến đấu. Toàn bộ Bình Thương Đạo gần như chỉ còn lại tòa cô thành Ung Châu.

Mà Phương Giải tới, chưa đến một tháng đã biến cường địch thành tro bụi.

- Mau nhìn mau nhìn!

Một thiếu nữ dùng sức kiễng chân nhìn về phía trước:

- Phương tướng quân kia kìa, trời ạ, lần trước lúc Phương tướng quân vào thành, ta lười đi xem, tưởng rằng đó là một người bốn, năm mươi tuổi, không ngờ lại trẻ tuổi và anh tuấn như vậy!

Bạn của nàng chen chúc ngã trái ngã phải nhưng không chịu từ bỏ. Thật vất vả chen được để nhìn Đại tướng quân mặc áo bào đen, tim liền đập thình thịch.

- Chính là hắn, chính là hắn! Đại anh hùng nên có bộ dáng như vậy!

Nàng kích động hô, thật giống như lúc trước từng được gặp Phương Giải vậy. Lúc Phương Giải tới, tuy mọi người vui sướng, nhưng không ai ngờ rằng chỉ chưa tới một tháng trận chiến này lại thắng. Lúc trước còn nghe nói Phương Giải vừa tới liền chạy ra ngoài thành bắc câu cá, cũng không biết có bao nhiêu người mắng hắn sau lưng là gối thiêu hoa.

- Hừ!

Thiếu nữ vừa nãy hừ một tiếng, nói:

- Ta xem lần này còn ai dám nói Phương tướng quân là gối thêu hoa. Toàn bộ mấy chục vạn dân chúng Ung Châu đều do người ta cứu đấy. Ung Châu binh ngay cả cửa thành cũng không dám đi ra, kỵ binh của Hắc Kỳ Quân vừa đi ra ngoài cái đã tiêu diệt toàn bộ người Hột, đây mới là anh hùng.

Tuy đám người sôi trào, nhưng không ai chen chúc đi về phía trước. Bọn họ đều tự giác tránh đường cho đại quân đi qua. Trong mắt bọn họ, những kỵ binh mặc giáp đen cưỡi trên những con ngựa cao lớn kia, giờ trông thật uy vũ, hùng tráng. Ngay tại không lâu trước, bọn họ còn đang oán giận Hắc Kỳ Quân ăn không lương thực của bọn họ. Ai ngờ chỉ mấy ngày trôi qua, người ta lại bất ngờ đánh thắng một trận lớn như vậy.

- Hắn cũng thật trẻ tuổi!

Trên lầu hai của một thanh lâu, sáu bảy cô nương chen chúc đứng ở cửa sổ, các nàng nhìn chằm chằm vào Phương Giải, mắt không dời.

- Sớm nghe nói danh tiếng của Phương tướng quân vang rền thiên hạ, không những văn võ song toàn, còn là một vị công tử đẹp trai tuấn tú. Hôm nay vừa nhìn mới biết lời đồn thật không sai. Ngươi nhìn xem, khuôn mặt không một chút tỳ vết, nhìn thân hình của hắn cường tráng chưa kia…thật muốn hôn vào má hắn một cái…

- Phì phì!

Cô nương bên cạnh mắng:

- Ngươi tưởng muốn hôn liền được hôn sao? Anh hùng số một thiên hạ như vậy đâu để tàn hoa bại liễu như chúng ta vào mắt? Anh hùng như vậy, chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn, về sau nếu may mắn thì mơ thấy hắn.

- Một đám phát xuân!

Một cô nương khác cười nói:

- Nếu hắn đồng ý tới chỗ của bọn mình, chị em chúng ta liền không thu tiền, nguyện ý dùng tất cả vốn liếng để hầu hạ hắn!

Đúng lúc Phương Giải quay đầu nhìn về phía bên này, các nàng đồng loạt ngậm miệng, mặt đỏ giống như thiếu nữ mới yêu lần đầu, đâu giống gái phong trần?

- Trần Định Nam

Phương Giải vừa mỉm cười với dân chúng hai bên đường, vừa hạ giọng phân phó:

- Ngươi chớ vội trở về doanh nghỉ ngơi, mang theo binh mã của ngươi tới đại doanh Ung Châu binh. Nói với những thuộc hạ của Từ Khánh Chi kia, không ai được phép ra khỏi cửa doanh, bằng không bắn chết.

- Tuân lệnh!

Trần Định Nam lên tiếng, xoay người mang theo binh mã của mình rời đi.

- Hạ Hầu, Lưu Húc Nhật

Phương Giải tiếp tục phân phó:

- Chia binh lính thành ba đợt thay phiên nhau nghỉ ngơi. Ít nhất phải có năm nghìn người không tháo giáp, vũ khí để bên cạnh. Nói cho các huynh đệ kiên trì thêm một lúc. Chúng ta đã đánh bại người Hột và người Nam Yến, nhưng trận chiến này vẫn chưa xong. Chúng ta đột nhiên làm được một chuyện lớn như vậy, sẽ có người trong thành này nhìn chúng ta không vừa mắt.

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Hạ Hầu Bách Xuyên là Lưu Húc Nhật chắp tay nói.

- Trông coi Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh cẩn thận, lát nữa ta sẽ đích thân hỏi. Sau trận chiến Ung Châu này còn phải tiến binh về phía nam, hai người đó còn có tác dụng!

- Vâng!

- Còn nữa.

Phương Giải phân phó:

- An bài Kiêu Kỵ Giáo trông coi các thế gia trong thành. Ai tới nhà nào, giờ nào đi vào giờ nào đi ra, đều phải ghi lại rõ ràng. Tất cả hộ vệ và nha dịch trong nha môn phủ Tổng Đốc đều phải bỏ binh khí, nhốt vào trong đại lao. Kiêu Kỵ Giáo tiếp quản phủ Tổng Đốc.

- Vâng!

Trần Hiếu Nho lên tiếng.

- Lát nữa khẳng định có người bày rượu tẩy trần, bảo Trương Tẩy ứng phó, nói rằng ta đã trở về đại doanh nghỉ ngơi, đợi ta tắm rửa thay quần áo xong sẽ đi gặp bọn họ.

- Đại tướng quân, ngài không trở về đại doanh sao?

Trần Hiếu Nho hỏi.

- Ta muốn tới phủ La Diệu, các ngươi không cần đi theo.





Ngoài thành Ung Châu

Trong một bụi cỏ rừng cây, có một người dính đầy máu ló đầu nhìn ra ngoài, không thấy ai mới thở phào một cái. Trên người y có vài vết thương, máu còn đang không ngừng chảy ra. Nếu không phải trải qua nhiều năm tạo thành thói quen cảnh giác, thì hôm nay y đã chết trong loạn quân rồi.

Y nhịn đau xé quần áo định băng bó vết thương, bỗng nhiên biến sắc nhìn về một phía.

- Ca ca?

Lúc y nhìn thấy người tới gần là ai, sắc mặt liền thay đổi, sau đó kêu lên một tiếng:

- Ca ca, sao huynh tìm được đệ?

Người tiến vào lắc đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh y, lấy băng gạc và thuốc trị thương băng bó cho y:

- Ta đã khuyên đệ đừng rơi vào quá sâu, nhưng đệ cứ không chịu nghe.

- Là đệ khinh thường!

Nam tử bị thương ngồi xuống đất, thở hắt ra:

- Tên Phương Giải kia đúng là một nhân vật. Ngay cả đệ cũng không ngờ rằng hắn lại đột nhiên giết ra như vậy. Đáng tiếc, thủ hạ của đệ đều đã chết hết…thật vất vả mới đàm phán xong với Hột Vương, sau khi chiếm được Ung Châu y liền phái binh giúp đệ nuốt trọn binh mã của Mộ Dung Vĩnh, sau đó tiến quân thần tốc tấn công thành Đại Lý, giết tên Mộ Dung Sỉ khốn kiếp kia!

- Đệ đệ!

Nam tử mới tới trầm mặc một lúc rồi khuyên nhủ:

- Sao đệ không nghe lời khuyên của ta? Hiện tại đã không còn là thiên hạ của Đại Thương nữa rồi, đệ làm như vậy chỉ có thể bồi mạng sống của mình vào thôi.

- Ca!

Nam tử vung cánh tay mới băng bó:

- Huynh có còn là Hoàng tộc Đại Thương nữa hay không? Sao huynh có thể nói ra những lời đó! Ài…đệ đã quên, hiện tại huynh tên là Đại Khuyển, đã quen làm con chó cho người khác rồi! Cũng đã sớm quên máu chảy trong người mình là dòng máu cao quý của Hoàng tộc Đại Thương.

Bốp

Y bị tát một cái.

- Làm sao?

Y bụm mặt, cười lạnh:

- Bị đệ chọc đúng vào chỗ đau phải không? Huynh không xứng làm con của phụ hoàng, đệ cũng không cần huynh tới cứu! Huynh trở về làm chó của huynh đi, huynh không xứng là ca ca của đệ!