Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 637: Chữ này xấu

Mộc Tiểu Yêu ngồi trong sân nhìn đám hộ vệ chuyển đồ đạc vào trong viện, vừa mới quay đầu thì nhìn thấy Đại Khuyển ngồi một bên hút thuốc, suy nghĩ xuất thần. Dựa theo lý mà nói, quân nhu doanh của Đại Khuyển đang bận túi bụi, không biết vì sao y lại chạy tới nơi này ngồi.

- Đại Khuyển, ngươi ở đây làm gì?

Mộc Tiểu Yêu hỏi.

Đại Khuyển ngẩng đầu nhìn Mộc Tiểu Yêu, hơi sững sờ rồi lắc đầu nói:

- Chỉ là tới đây cảm thấy không được thoải mái, muốn hỏi Tiểu Phương Phương xem khi nào thì rời đi.

- Mới tới đã đi rồi à?

Mộc Tiểu Yêu kinh ngạc hỏi:

- Có phải ngươi đang có tâm sự gì không?

Đại Khuyển gõ gõ cái tẩu, đứng lên mỉm cười nói:

- Mộc Tiểu Yêu đột nhiên lại hỏi ta có tâm sự gì không…từ khi cô cai rượu, cô càng ngày càng không giống Mộc Tiểu Yêu lúc trước rồi. Ta nhớ lúc còn ở Phan Cố, nhìn thấy ta ngồi hút thuốc, cô chưa bao giờ hỏi ta như vậy.

Mộc Tiểu Yêu đi tới đá vào một Đại Khuyển một cái:

- Biến đi!

- Thế mới đúng chứ!

Đại Khuyển cười cười, xoa mông đi tới cửa, nói:

- Nếu Phương Giải trở lại, cô phái người thông báo cho ta một tiếng, ta thực sự có chuyện muốn tìm hắn…Hắn lên tường thành quan sát kẻ địch, xem chừng còn phải tới phủ Tổng Đốc uống rượu, trước trời tối là chưa về được…Ài, ta trở về gặm móng heo của ta đây.

Mộc Tiểu Yêu cười mắng một câu ‘tiện nhân’, Đại Khuyển phối hợp uốn éo cái mông.

Nhìn bóng lưng của Đại Khuyển, nụ cười trên khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu dần biến mất.

- Nhất định y có tâm sự gì đó, hơn nữa không phải là chuyện tốt.

Nàng nói.

Trầm Khuynh Phiến hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu:

- Tỷ hiểu y hơn muội, y thấy muội liền trốn. Giữa muội và y chưa từng nói qua được trăm câu. Muội không biết y ghét muội ở điểm gì, hay là y chỉ không muốn nói chuyện với muội.

- Y sợ muội.

Mộc Tiểu Yêu nhìn cây cối xanh um tùm trong vườn:

- Ngay từ lúc đầu y đã sợ muội rồi. Lúc đó dù muội chỉ là một tiểu cô nương, nhưng y luôn trốn tránh muội giống như là gặp phải khắc tinh. Có lẽ là do khứu giác nhạy cảm của y, nên ngửi thấy được khí tức khiến y không thoải mái trên người muội.

Trầm Khuynh Phiến cười bất đắc dĩ nói:

- Tỷ nói y có tâm sự…nhìn y cả ngày cà lơ cà phất, không giống như một người có nhiều tâm sự trong lòng.

- Đó là vì muội không biết y.

Mộc Tiểu Yêu có chút buồn bã nói:

- Nếu không phải Phương Giải hỏi ra được, ai biết Đại Khuyển chính là Thái tử lưu vong của Thương Quốc? Vì bắt y, triều đình Đại Tùy đã không buông tha nhiều năm. Ta nhớ trên đường từ Phan Cố tới kinh thành, gặp được một người bán chó, còn có vài món đồ từ hoàng cung Thương Quốc. Đại Khuyển liếc mắt cái liền nhận ra, chỉ có điều lúc đó không ai ngờ tới….Về sau ta mới nghĩ, có lẽ người bán chó kia là người của Đại Nội Thị Vệ Xử.

- Trùng hợp như vậy?

Trầm Khuynh Phiến cảm thấy có chút khó tin.

- Ai biết…

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Đại Khuyển lúc nào cũng luộm thuộm khiến người ta tránh xa, nhưng trong khung lại có một sự kiên trì khiến người ta không thể lý giải. Có lẽ người như y, có tâm sự sẽ không nói ra, tự mình gánh lấy. Y tìm đến Phương Giải, ta sợ lần này y gặp phải chuyện gì đó mà y không tự gánh vác được.

- Sư tỷ thử đi hỏi y xem.

Trầm Khuynh Phiến nói:

- Nếu lo lắng, không bằng hỏi thẳng.

- Thôi…

Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:

- Nếu y muốn nói cho ta biết, thì đã không chờ đến khi ta hỏi y. Y tìm Phương Giải mà không tìm chúng ta, khẳng định đây là một chuyện không muốn nhiều người biết. Điều này không có nghĩa là y không tin tưởng chúng ta, nhưng có lẽ vì chuyện này rất quan trọng với y, cho nên không dễ nói.

- Có vẻ như tỷ rất tin tưởng y.

Trầm Khuynh Phiến nói.

- Ừ.

Mộc Tiểu Yêu ừ một tiếng:

- Giống như hiện tại ta tin tưởng muội vậy.

Trầm Khuynh Phiến gật đầu, đã hiểu.

- Không biết lần này phải ở Ung Châu bao lâu.

Nàng nhìn thoáng qua những binh sĩ đang bận rộn bên ngoài:

- Không biết vì sao, muội không thích địa phương này. Cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt. Có lẽ chỉ là muội suy nghĩ linh tinh…Vốn dựa vào tính cách của muội, tới chỗ nào cũng sẽ không cảm thấy bất an. Nhưng nơi này đâu đâu cũng khiến muội lo lắng.

- Hy vọng sớm đánh xong trận.

Mộc Tiểu Yêu cười cười, đi tới ngồi xuống đối diện Trầm Khuynh Phiến:

- Đã tới nơi này rồi, có muốn thăm lại sư môn không?

Trầm Khuynh Phiến sững sờ, qua hồi lâu mới lắc đầu:

- Thôi, trở về cũng không có ý nghĩa gì. Lúc chúng ta rời đi, sư môn đã gần như suy sụp, trở về nhìn cái gì? Không quay về, sư môn vẫn luôn tồn tại trong đầu. Nếu trở về thấy một đống đổ nát hoang tàn, thì ngay cả ký ức cũng mất.

Mộc Tiểu Yêu cúi thấp đầu nói:

- Ta vẫn muốn trở về nhìn…dù sao, sư phụ đã nuôi ta từ bé đến lớn.

- Vậy để muội trở về cùng tỷ.

Trầm Khuynh Phiến mỉm cười:

- Nếu sư môn còn, sư phụ còn, các sư tỷ sư muội còn, nhìn thấy muội và tỷ nắm tay trở về, nhất định sẽ ngạc nhiên. Nghĩ tới cảnh đó, trong lòng liền thấy thú vị.

Mộc Tiểu Yêu có chút kích động, gật đầu nói:

- Đợi Phương Giải về thì nói với huynh ấy!





Hấp thu giáo huấn lúc trước đội ngũ tiểu Thổ Ty bị người Hán tập kích đêm, đại doanh tộc Hột đề phòng rất nghiêm ngặt. Hột Vương Đồ Hồn Đa Biệt hạ lệnh mỗi ngày phải có ít nhất mười vạn người không được cởi quần áo đi ngủ, binh khí đặt ở bên cạnh. Mỗi ngày thay phiên, người nào mà buông thả thì lập tức ném cho dã thú ăn.

Trước khi động binh với Bình Thương Đạo, Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ đã âm thầm bái phỏng y. Sau khi hai người thương nghị, Đồ Hồn Đa Biệt quyết định tự lập làm Hột Vương. Dựa theo ước định từ nhiều năm trước của các Thổ Ty, muốn lên làm Hột Vương thì phải được sự tán thành của toàn bộ Thổ Ty. Vì giải quyết phiền toái này, Đồ Hồn Đa Biệt đã mời mấy Thổ Ty lớn nhất tới, nói rằng muốn chia sẻ lễ vật mà Nam Yến tặng. Trong tiệc rượu, y đã giết tất cả Thổ Ty.

Sau đó y phái người xuất binh suốt đêm, san bằng mấy trại.

Lúc y triệu tập tất cả các Thổ Ty tới nghị sự, tuyên bố mình là Hột Vương, quả nhiên không ai dám phản đối. HƠn nữa Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ còn cung cấp binh khí trang bị cho y, khiến trại của y càng thêm hùng mạnh. Sau khi trở thành Hột Vương, tuyên bố đầu tiên của Đồ Hồn Đa Biệt chính là tiến lên phía bắc.

Sau khi biết La Diệu đã không còn ở Ung Châu, toàn bộ tộc Hột đều sôi trào, tiếng báo thù chấn động trời xanh. Về sau triệu tập được trăm vạn người, đám Thổ Ty này mới phát hiện hóa ra lực lượng của người Hột vẫn hùng mạnh như vậy.

Mà sau khi lên phía bắc cơ hồ không gặp phải bất kỳ chống cự gì, lòng tin của người Hột càng thêm bành trướng. Trong bọn họ thậm chí có người kêu gào đánh tới thủ đô của người Tùy, khiến người Tùy nếm thử cảm giác làm nô lệ. Đương nhiên, Đồ Hồn Đa Biệt chưa tự đại tới mức đó.

Những năm gần đây Đồ Hồn Đa Biệt không ngừng học tập văn hóa người Hán, không chỉ là lịch sử điển cố của người Hán, còn có binh pháp của người Hán. Chỉ cần là kiến thức có thể giúp y trở nên hùng mạnh, y đều nguyện ý học tập. Đây là điều khác biệt giữa y và các người Hột khác. Phần lớn những người Hột khác đều rất mâu thuẫn với người Hán, bởi vì người Hán mang lại tổn thương rất lớn cho bọn họ. Nhưng Đồ Hồn Đa Biệt lại tin chắc rằng, sở dĩ người Hán hùng mạnh hơn, bởi vì người Hán tiến bộ hơn người Hột.

Trước khi rời đi, Mộ Dung Sỉ còn để lại mấy người thông thái phụ tá cho y. Điều này làm cho Đồ Hồn Đa Biệt cực kỳ cao hứng. Trước kia y đọc sách, có rất nhiều điểm không rõ. Tuy y cũng bắt không ít người Hán, nhưng bắt tới đều là dân chúng bình thường hoặc là người bán hàng rong, làm sao hiểu được nhiều như vậy. Mấy người mà Mộ Dung Sỉ lưu lại cho y đã trợ giúp y rất nhiều. Trước kia chỗ nào không hiểu thì chỉ cần chỉ điểm một cái, liền sáng tỏ.

Mấy ngày nay, y bảo các phụ tá thay phiên nhau tới lều của mình, có chỗ nào không hiểu y lập tức hỏi. Chỉ khổ cho mấy người Nam Yến, có lúc đang ngủ cũng bị lôi ra khỏi chăn để thỉnh giáo.

- Triệu tiên sinh

Y gọi người Nam Yến đang ngủ gật ở bàn, người Nam Yến này lau nước nhãi ở miệng, hỏi:

- Đại Vương có điều gì muốn hỏi?

- Câu này…

Đồ Hồn Đa Biệt chỉ vào cuốn sách, hỏi:

- Trong binh pháp người Hán các ngươi có nói, hư hư thật thật, bốn chữ này có nghĩa gì? Hư là không, thực là có, lúc thì có lúc thì không, ta chẳng hiểu gì cả.

Phụ tá Nam Yến dụi dụi mặt định giải thích, thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

- Đại Vương!

Có thân tín ở bên ngoài hô lớn:

- Thú doanh đã xảy ra chuyện, không biết đám dã thú kia bị cái gì làm cho kinh hãi, toàn bộ thú doanh đều rối loạn. Các Vu Sư đang khống chế, nhưng làm kiểu gì cũng không khống chế được, đành phải mời ngài tới.

- Phế vật!

Đồ Hồn Đa Biệt đứng lên muốn đi ra ngoài, đi một bước thì quay lại đánh dấu trang vừa đọc, lúc này mới bước nhanh ra ngoài. Phụ tá Nam Yến kia thở phào một tiếng, không trở về lều mình ngủ, mà lấy cuốn sách Đồ Hồn Đa Biệt đang xem làm gối ngủ.

Đồ Hồn Đa Biệt bước ra ngoài lều vải, nhìn về hướng thú doanh. Từ rất xa đã nghe thấy tiếng kêu của đoàn dã thú. Sắc mặt của y hơi đổi, hô một tiếng, một con sói lớn cao tới bả vai người từ sau lều nhảy ra. Đồ Hồn Đa Biệt cưỡi lên con sói chỉ về hướng thú doanh bên kia. Con sói này ngửa đầu hú một tiếng liền lao đi.





Thẳng tới nửa đêm Đồ Hồn Đa Biệt mới trấn an được thú doanh. Y dựa vào tu vị hùng mạnh khiến những dã thú phải kính sợ, sau đó là các Vu Sư dùng đủ loại biện pháp trấn áp mới đỡ hơn. Nhưng bất kể điều tra kiểu gì, cũng không tìm được nguyên nhân khiến thú doanh đại loạn.

Đồ Hồn Đa Biệt kéo thân thể mệt mỏi trở về lều lớn. Lúc đi vào thì phát hiện phụ tá Nam Yến đang ngủ say sưa. Y lắc lắc đầu, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi thì phát hiện có một tờ giấy trắng trên bàn. Y đi tới cầm lên nhìn, phía trên là tiếng Hán.

- Hư hư thật thật trong binh pháp, nói đơn giản chính là khiến kẻ địch không biết được ý đồ của ngươi. Kẻ địch không đoán được suy nghĩ của ngươi, tìm không ra được sơ hở của ngươi, hết thảy hành động của kẻ địch đều bị ngươi dẫn tới hướng có lợi với ngươi. Thật giống như ngươi núp ở trong bóng tối, mà kẻ địch thì đứng ở ngoài sáng.

Trong lòng Đồ Hồn Đa Biệt sáng ngời, vội vàng lay tỉnh phụ tá Nam Yến:

- Triệu tiên sinh, đây là ngươi viết à? Tiên sinh thật là cẩn thận, viết xong lời giải thích mới đi ngủ.

Triệu tiên sinh xoa đôi mắt nhập nhèm nhìn nhìn, mơ mơ màng màng trả lời:

- À, cách giải thích này tuy vô cùng thô tục nhưng không khác là mấy. Hư hư thật thật trong binh pháp, đại khái là như vậy. Tuy nhiên, đó không phải là do ta viết…chữ này thật xấu…

Đồ Hồn Đa Biệt hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt chợt thay đổi.

- Hư hư thật thật…

Y thì thào một câu, nhìn xuống thì thấy cuốn binh pháp của mình dính đầy nước miếng của Triệu tiên sinh, lửa giận lập tức bùng lên, không thể ngăn cản. Y dùng một tay nhấc Triệu tiên sinh, rồi ném ra ngoài. Bịch một tiếng, thân thể của Triệu tiên sinh bay ra xa rồi rơi xuống đất, chỉ rên rỉ một tiếng liền im bặt, hơn nửa là không sống được.

- Ai!

Đồ Hồn Đa Biệt rống lên một tiếng, sắc mặt dữ tợn