Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 607-2: Một kiếm phá tháp ((2))

- Lão viện trưởng, lúc trước vì sao phải đáp ứng yêu cầu của Thái Tổ Hoàng Đế Đại Tùy?

Y hỏi rất chân thành.

Lão viện trưởng cau mày trầm tư một hồi lâu, sau đó rất nghiêm túc trả lời:

- Đã quên rồi.

- Đã quên?

Đổng Khanh Phục hơi sửng sốt, thật không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy:

- Lão đã quên lúc trước vì sao phải đáp ứng lời thỉnh cầu của Thái Tổ Hoàng Đế, nhưng vẫn bảo vệ Đại Tùy suốt một trăm năm!

- Ta đã quên vì sao, nhưng nhớ đáp ứng cái gì.

Lão viện trưởng nói:

- Điều này còn chưa đủ sao?

Đổng Khanh Phục ngẫm nghĩ thật lâu, sau đó đứng dậy hướng về xa xa:

- Ta không hiểu, nhưng ta cảm thấy đủ rồi. Vừa rồi lão cũng đã nói, ta là một người ngay cả kim châm và cúc đều chuẩn bị, cho nên hôm nay ta cũng đã chuẩn bị một ít. Con người dù sao cũng chỉ có một mạng, nên liều một lần, dù biết rằng vô ích.

Lão viện trưởng gật đầu:

- Đây cũng là lý do vì sao tuy Đổng gia của các ngươi đã xuống dốc, nhưng vẫn có thể ngồi ở vị trí viện trưởng của thư viện.

- Lúc trước Đổng gia của ta đánh mất Trung Nguyên, thiên hạ của Đại Chu bị Đại Trịnh đoạt đi. Nhưng may mắn, người của Đổng gia ta vẫn chiếm được thư viện này, mặc dù trả giá rất nhiều, nhưng thu hoạch không nhỏ. Lúc trước những người đó coi Đại Chu như món đồ chơi, về sau người của Đổng gia ta cũng coi Đại Trịnh như món đồ chơi. Cảm giác đó còn tốt hơn là làm Hoàng Đế.

Đổng Khanh Phục hít sâu một hơi, vươn tay mời:

- Mời lão viện trưởng ra tay.





Dân chúng thành Hiền La chợt nghe thấy một thanh âm cực lớn, đều ngẩng đầu nhìn thư viện bên kia sườn núi. Bọn họ kinh ngạc phát hiện thư viện đã có lịch sử mấy trăm năm bị sụp xuống. Tòa thạch tháp tượng trưng cho thư viện đổ xuống ầm ầm. Kỳ quái là tòa thạch tháp này không phải là sụp cả xuống, mà là cắt thành hai nửa rồi sụp.

Đoạn cắt rất kỳ quái, đặc biệt thẳng.

Giống như là bị một vũ khí thật lớn chặt đứt. Nhưng trong thiên đia làm sao có vũ khí nào lớn như vậy.

Bên ngoài thành Hiền La.

Một lão già lưng gù chậm rãi đi trên quan đạo về hướng bắc, quay đầu nhìn tòa thạch tháp đã sụp xuống.

- Khụ khụ…

Ông ta ho khan vài tiếng, lấy khăn tay lau khóe miệng, trên khăn tay có vết đỏ.

- Thư viện mấy trăm năm tích lũy, thật không dễ dàng.

Ông ta lắc đầu, trong mắt có chút lo lắng.

Cổ kiếm trong tay ông ta phát ra tiếng cong cong, giống như muốn phá vỏ kiếm bay ra ngoài.

Trong thư viện.

Đổng Khanh Phục không ngờ mình còn sống, lại phát hiện hóa ra còn sống so với chết còn khó chịu hơn. Lão viện trưởng rút kiếm, chặt đứt một thân tu vị của y, chặt đứt tòa thạch tháp này, cũng chặt đứt mấy lão quái vật mà thư viện đã vất vả nuôi mấy đời, nhưng lại không giết y. Y vốn cho rằng mình có thể dựa vào những người đó đánh một trận với Vạn Tinh Thần. Thật không ngờ rằng Vạn Tinh Thần vẫn chỉ xuất ra một kiếm.

- Không cần bay lên trời…cũng là thần tiên.

Y thì thào một câu, sau đó nhảy xuống giếng nước trong sân:

- Lão đáng thương ta vì ta là người đáng thương, nhưng sao ta không đáng thương chính mình chứ? Đổng gia đã chết, thiên hạ không còn Hoàng tộc Đại Chu nữa.

Núi cao hổ nhảy, sông lớn cá ngao.

Con sông lớn nối đông và tây chia Trung Nguyên ra làm hai nửa, cũng chỉ dùng hai chữ ‘Trường Giang’ để biểu đạt sự vô biên của nó. Tuy thiên hạ đại loạn, nhưng dân chúng vẫn phải sống, nhất là các ngư dân sống nhờ Trường Giang. Bọn họ dành phần lớn thời gian để quan tâm cuộc sống của mình.

Các con đò trên sông vẫn chở lượng lớn khác, phần lớn là ra bắc vào nam. Giang Bắc Đạo đã bị trăm vạn đại quân của La Diệu cuốn vào chiến loạn, dân chúng sợ binh như sợ hổ, nhà ai chẳng có tâm thân lục cố, cho nên có thể tìm được nơi trốn tránh thì phần lớn đều tới đó tránh đi.

Dân chúng mang theo gia đình đi thuyền xuôi nam. Lúc đứng trên thuyền nhìn lại Giang Bắc, trong lòng mỗi người đều cảm thấy đau đớn. Nếu không phải do chiên tranh, thì ai nguyện ý lang thang vất vưởng, ăn nhờ ở đậu?

Gần đây rất nhiều người qua sông, cho nên thuyền vừa chở tới bờ nam lập tức quay nhanh về bờ bắc. Đi càng nhiều chuyến càng kiếm được nhiều, mỗi ngày có thể kiếm được mấy lượng bạc. Nhất là những nhà giàu có ra tay xa xỉ không muốn chen chúc với những người khác trên một con thuyền, liền bỏ nhiều bạc để đi thuyền xuôi nam. Tuy nhiên, tuy những người chèo thuyền này rất thịch bạc của đám nhà giàu, nhưng không ai làm như vậy.

Bọn họ sẽ lớn tiếng nói với những nhà giàu này rằng, muốn qua sông thì thành thật ngồi chung thuyền với mọi người, nếu ghét bỏ thì chớ có đi lên.

Đám nhà giàu tức giận chửi ầm lên, nhưng người chèo thuyền một mực không đồng ý.

- Ta nhổ vào!

Một người chèo thuyền đưa thuyền tới gần bờ nam, đợi mấy tên giàu có cùng dân chúng đi lên bờ, nhổ một bãi nước bọt, mắng:

- Tưởng có vài đồng tiền dơ bẩn liền khó lường sao? Muốn qua sông không có ông mày là không được. Không muốn qua sông thì đợi chết ở bờ bắc đi. Nếu có bản lĩnh lớn như vậy thì chạy làm gì.

- Gì vậy?

Một người chèo thuyền bên cạnh hỏi.

- Không có gì, mấy người kia muốn bao trọn con thuyền, nhưng bị ta mắng.

- Ái chà, Lưu lão tam coi tiền như mạng không ngờ cũng có lúc chê tiền, thật khó được a.

- Con mẹ nhà ngươi, lão tử coi tiền như mạng từ khi nào? Năm kia…năm kia, lão tử từng mời ngươi ăn một quả trứng luộc với uống nước trà đó thôi!

- Con mẹ nhà ngươi, có cần ta trả lại cả một con gà không? Lưu Lão Tam, lão tử còn không biết nhà ngươi chắc? Nếu không phải cô nãi nãi lên tiếng, nói rằng phải đầy thuyền mới đi, không cho phép khách bao thuyền, dù là người ăn mày cũng cho lên, thì con mẹ ngươi có khích phách đó. Từ khi cô nãi nãi tới đây, ngươi mới thành thật hơn chút. Trước kia mọi người coi thường ngươi, hiện tại ngươi mới có vài phần đàn ông. Đúng rồi…hôm nay cô nãi nãi tới nhà ngươi, ngươi có biết không?

- À?

Lưu Lão Tam hơi sửng sốt:

- Tới nhà ta làm chi?

Y hoảng sợ hỏi.

Thuyền phu kia nói:

- Coi cái vẻ nhát gan của ngươi kia kìa, lần trước bị cô nãi nãi tát một cái rơi xuống sông đã sợ đái ra quần rồi à? Yên tâm, cô nãi nãi là người độ lượng, sẽ không chấp nhặt với ngươi đâu. Nàng ấy nghe nói mẹ của ngươi bị bệnh nặng, ngươi tham tiên là vì muốn chữa bệnh cho mẹ ngươi, cho nên sáng sớm muốn đi tới nhà ngươi. Cô nãi nãi nói nàng biết một chút y thuật, nhìn xem có giúp được gì hay không.

Lưu Lão Tam run rẩy vài cái, mũi cay cay muốn khóc.

- Ai ôi, sắp rơi nước mắt rồi à!

Thuyền phu kia cười ha hả.

- Nói nhỏ thôi…

Lưu Lão Tam trừng mắt nhìn y:

- Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi bị câm.

- Làm phiền đưa ta qua sông.

Hai ngươi chính đang cười nói, bỗng nhiên ở bờ biển có một thanh âm già nua truyền tới. Lưu Lão Tam nhìn thoáng qua, phát hiện đó là một lão già rất già rồi, lưng gù còng xuống. Ông ta mặc một bộ quần áo rất mới, giày cũng rất mới, chỉ là eo của ông ta đã không được thẳng, cho nên áo tuy mới nhưng có chút nhăn nheo.