Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 606-2: Thăm hỏi cố nhân ((2))

Kim Thế Huân hơi sửng sốt, sau đó giận tím mặt. Ông ta chỉ vào lão già, vừa định gọi tôi tớ tới bắt, chợt phát hiện trong tay không biết từ khi nào cầm nhiều hơn một thứ, dính dính.

Ông ta cúi đầu nhìn, liền kinh hô một tiếng, lập tức sợ tới mức ngất đi.

Một cái đầu từ tay ông ta rơi xuống, rơi bùm xuống ao.

- Lão…lão thái quân…

Chu Hoài Ân sợ tới mức ngã xuống, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì đâu còn bóng dáng lão già kia nữa, thật giống như ông ta chưa từng xuất hiện vậy.

Đúng lúc này, tòa nhà ba tầng bằng gỗ ở phía sau Mi uyển bỗng nhiên tách đôi ra, phẳng lỳ giống như là miếng đậu hũ bị cắt ra làm hai nửa. Thi thể một bà già đổ xuống, không có đầu.





Liễu Châu

Phía tây thành có một tòa tiểu viện, thoạt nhìn không khác gì với những dân cư bên cạnh. Chỉ có điều chủ nhân của tòa tiểu viện này khá thần bí, các hàng xóm chưa từng thấy người này đi ra ngoài. Mỗi ngày chỉ phái tôi tớ ra ngoài mua thức ăn, rất ít nói chuyện với người xung quanh.

Nhà hàng xóm mới sinh con gái, nam tử vui mừng vì được làm cha, muốn mời mọi người uống rượu. Lúc đi tới gõ cửa tòa tiểu viện kia, chỉ có một hạ nhân đi ra hỏi có việc gì. Y nói mục đích của mình, tôi tớ này xoay người đi vào, không bao lâu cầm bạc đưa cho y, nói rằng gia chủ của mình không khỏe, bạc này coi như là chúc mừng.

Mười lăm năm sau, cô bé kia xuất giá, người nam tử đã có không ít nếp nhăn trên mặt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đi mời hàng xóm. Mười lăm năm trước thu nhiều bạc của người ta như vậy, mà ngay cả một chén rượu mừng cũng không mời được. Không phải là y không muốn, mà là chủ nhân nhà kia cự tuyệt. Cho nên y lại tới gõ cửa, phát hiện không biết từ khi nào tôi tớ đã thay đổi. Y nói ra mục đích của mình, tôi tớ này quay vào, không bao lâu cầm bạc tới, nói, trong nhà ngài có việc vui, chủ nhân nhà ta cũng rất cao hứng, đây coi như là quà mừng.

Hai mươi năm sau, người nam tử này ốm chết, bạn già của y bảo con rể tới thông báo một tiếng. Con rể gõ cửa nhà hàng xóm, một tôi tới khuôn mặt lạ hoắc hỏi có chuyện gì, y nói mục đích của mình, tôi tớ quay vào, đưa bạc, nói, gia chủ rất bi thương với bất hạnh của gia đình ngài, lão hàng xóm mấy chục năm đã đi rồi, chút bạc này coi như là tâm ý của gia chủ.

Lại mười năm sau, cô bé ngày trước tóc đã hoa râm, tới từng nhà chào tạm biệt. Sau khi cha mẹ của nàng chết, nàng cùng với chồng mình dời tới ở. Hiện giờ đứa con cũng đã lập gia đình, làm một quan lại trong nha môn quận trị, tính toán tiếp cả nhà tới quận trị sinh sống. Nàng nhớ con, nên quyết định đi theo. Lúc gõ cửa, một tiểu thư đồng hỏi có chuyện gì, nàng nói mục đích của mình, tiểu thư đồng quay vào, mang tới một túi bạc nặng.

Lúc này nàng mới nhớ tới, từ bé tới giờ nàng chưa từng gặp gia chủ nhà này, cũng không biết đó rốt cuộc là người như thế nào. Hiện tại nàng đã già đi, nhưng người gia chủ kia vẫn chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.

Nàng hoảng hốt hiểu ra một ít, có ba chữ xuất hiện ở trong đầu.

Người tu hành.

Đúng vậy a, nếu không phải là người tu hành, thì làm sao có thói quen kỳ quái như vậy? Vì sao có thể trường thọ? Vì thế nàng thi lễ thật sâu trước cửa, thì thào nói hóa ra có một vị thần tiên bên cạnh nhà, sau đó lòng đầy kính sợ rời đi.

Lại về sau, cả nhà nàng bị giết một cách ly kỳ trên đường tới quận trị. Nếu nàng không lẩm bẩm nói câu đó, thì có lẽ nàng đã tới được quận trị an hưởng tuổi già rồi. Hoặc có lẽ, ngay từ lúc đầu phụ thân của nàng không nên gõ cửa nhà kia. Nàng càng không biết kỳ thực những nhà xung quanh nếu dọn đi, đều sẽ chết ở nửa đường. Cho nên, người mới tới càng không biết người trong tiểu viện đó là ai.

Hai tiểu thư đồng vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, thanhh âm rất nhỏ, tiếng bước chân càng nhỏ. Hôm nay là ngày đầu tiên hai người hầu hạ vị gia chủ trong tiểu viện này. Hạ nhân lúc trước đã quá già rồi, cho nên thay đổi bằng hai người mới. Hai người bọn họ được trúng tuyển từ ba trăm người hầu của Trần gia Hải Ninh, khá khôn khéo lanh lợi. Mà lão già ở trong cái nhà này, hình như cũng rất thích tiểu thư đồng mi thanh mục tú hầu hạ.

Hai người bọn họ không biết lão già có dáng người khôi ngô cao lớn kia rốt cuộc có thân phận gì. CHỉ biết là đêm qua gia chủ Trần gia đích thân gọi hai người tới, rồi dặn dò rất nhiều chuyện.

Một tiểu thư đồng đẩy cửa phòng, vén màn cho bạn của mình. Tiểu thư đồng kia bưng một cái khay đi vào, trên khay là một bát cháo gạo tẻ và mấy món ăn sáng cầu kỳ. Lúc đi vào hai người cúi đầu thi lễ, nhưng vừa đứng thẳng dậy liền hoảng sợ.

Trong phòng, không biết từ khi nào thì có một lão già lưng còng, ngồi đối diện với chủ nhân.

- Ngươi tu thiền công, coi căn phòng này như hang động, đã tu được bảy tám chục năm rồi….nhưng người bên trong động, tâm lại ở ngoài động, cho nên cuối cùng ngươi vẫn không thể bước tới một bước kia.

(Thiền: con ve)

Lão già lưng còng đỡ cái khay xuống, sau đó ăn bát cháo gạo kia.

Lão già cao lớn nhìn ông ta, sau đó rất nghiêm túc hỏi:

- Vì sao ngươi tới?

Lão già lưng gù lau vết cháo dính vào râu:

- Sắp chết, muốn kéo theo vài người bạn xuống uống trà.

Lão già cao lớn trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ngươi thật không giảng đạo lý. Bọn ta đã không làm gì nhiều năm rồi, chính là để ngươi không đi ra, nhưng cuối cùng ngươi vẫn đi ra. Lúc đầu quy củ này là do ngươi định ra, người có cảnh giới Thông Minh Cảnh trở lên không được tham dự vào. Nhưng giờ chính ngươi lại phá quy củ đó.

Lão già lưng gù bĩu môi:

- Lúc đầu là ta đánh phục các ngươi, các ngươi mới tuân theo quy củ của ta. Quy củ này vốn do một người không giảng đạo lý định ra, ai có nắm đấm cứng hơn thì người đó mới là đạo lý, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Mặt khác…ba cái tên mà Trương Dịch Dương giết đều là Thông Minh Cảnh, các ngươi không nên thử ta như vậy.

Nói xong câu đó, lão già lưng gù đứng dậy, xách cái bao và cổ kiếm đi ra khỏi phòng. Hai tiểu thư đồng ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết xảy ra chuyện gì. Lão già cao lớn trầm ngâm vài giây, bỗng nhiên sau lưng mọc ra một đôi cánh ve sầu trong suốt, vẫy một cái liền bay lên trời. Lại vài giây sau, hai nửa thi thể từ trên cao rơi xuống, tạo thành hai hố sâu dưới đất.

Rốt cuộc, y đã tiến vào hang động. Đáng tiếc…mỗi mảnh ở riêng.

Lão già lưng gù xách cổ kiếm run rẩy đi về phía trước, trong nháy mắt liền biến mất.

- Thật mệt a…

Ông ta có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Không biết còn phải đi qua bao nhiêu cái cửa để gặp vài vị cố nhân đây.