Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 591: Ai cũng có quyền phản kháng

- Bị ngăn cách rồi.

Tang Táp Táp nhìn Phương Giải cách đó không xa nhưng không thể nào tiếp cận được:

- Nếu tướng sĩ dưới trướng của ngươi phát hiện ra không ổn liệu có chạy tới cứu hay không?

Phương Giải lắc đầu:

- Chúng ta đang bị vây kín trong tường lửa, mà tưởng lửa lại nằm trong tòa nhà đất này, cho dù binh lính bên ngoài phát hiện ra được cũng không biết làm gì. Hơn nữa hiện tại ở trước mặt chúng ta chỉ có một cỗ thi thể, còn Đại Luân Minh Vương thì không biết ở chỗ nào.

- Y nhất định sẽ tiến vào, hoặc y đã ở trong này rồi.

Tang Táp Táp nói:

- Y muốn đoạt nhục thể của ngươi, nên nhất định phải tiến vào tòa nhà đất này. Nếu y dám động thủ trong đại doanh, thì chứng tỏ y đã sốt ruột không chờ được nữa hoặc là y có sự tư tin. Ngươi phải cẩn thận chút, tuy rằng ta không biết nên bảo ngươi cẩn thận kiểu gì.

Phương Giải biết Tang Táp Táp nói rất đúng trọng tâm, cẩn thận chút, lại không biết nên cẩn thận cái gì. Hắn và Tang Táp Táp biết rằng cái gọi là luân hồi bất diệt của Đại Luân Minh Vương chính là cướp đi thân thể trẻ tuổi. Nhưng quá trình như thế nào, thì không ai biết được.

Rốt cuộc nên phòng bị cái gì?

- Tuy nhiên, ít nhất là biết được điều cần làm bây giờ.

Phương Giải chỉ chỉ thi thể của Mạc Tẩy Đao:

- Nghiệp hỏa và tòa nhà bằng đất này đều là do y thao túng thi thể này rồi thi triển. Có lẽ Đại Luân Minh Vương đang đợi thi thể này khống chế được ta rồi mới hiện thân. Cho nên chỉ cần giết được cỗ thi thể này, Đại Luân Minh Vương sẽ không hiện thân được nữa.

Phương Giải nói xong, liền lao mạnh về phía trước.

- Cẩn thận nghiệp hỏa, dính vào là không thể tắt đi được!

Tang Táp Táp vội vàng nhắc nhở.

Phương Giải cười cười:

- Thứ y muốn là cơ thể của ta, nên đâu nỡ thiêu hủy?

Lúc này Tang Táp Táp mới tỉnh ngộ, sắc mặt lập tức hòa hoãn:

- Ta quên mất điều này. Nói là nghiệp hỏa vây khốn ngươi, còn không bằng là vì ngăn cản ta, cho nên thứ kia có lẽ không sợ ngươi tới gần, ngược lại hy vọng ngươi tới gần. Ngươi phải cẩn thận, có khả năng Đại Luân Minh Vương chính là muốn cho ngươi nghĩ như vậy, một khi ngươi tới gần sẽ bị dính chiêu gì đó.

- Ta hiểu.

Phương Giải gật đầu:

- Một lão yêu quái sống nghìn năm, tự nhiên không thiếu quỷ kế!

Hắn dậm chân một cái, tạo ra một hố sâu dưới dất. Bên trong bụi mù, thân thể Phương Giải lao thẳng tới thi thể của Mạc Tẩy Đao. Quả nhiên, nghiệp hỏa ngăn cản ở phía trước tự động tách ra hai bên. Cổ Mạc Tẩy Đao vẫn phun ra máu như vậy, chỉ có điều đã ít hơn lúc đầu. Bởi vì mất mặt quá nhiều, mà lúc này sắc mặt của y trắng giống như là tuyết. Cả người nhìn có vẻ âm trầm khủng bố, giống như ác quỷ vừa mới bò ra từ địa ngục.

Thấy Phương Giải đánh tới, Mạc Tẩy Đao duỗi hai cánh tay ra giống như muốn bóp cổ Phương Giải. Phương Giải đang lao nhanh về phía trước liền chuyển ngang người, tung một cước cực mạnh vào ngực Mạc Tẩy Đao.

Keng một tiếng, cước này giống như đá vào tấm thép, phát ra tiếng kim loại.

Nếu không phải Phương Giải có thể chất đặc biệt, thì lực phản chấn từ một cước này đã có thể làm gãy chân hắn rồi.

- Có chút thú vị!

Phương Giải hô nhỏ một tiếng, sau đó thân hình xoay tròn, tay phải đấm mạnh vào bụng Mạc Tẩy Đao. Một quyền này Phương Giải dùng tới kim loại lực, nắm tay phát ra một thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ, vị trí là đan điền của Mạc Tẩy Đao. Quyền chạm vào bụng, giống như là hai cái chùy sắt đập vào nhau, thanh âm vang lên chấn động cả lỗ tai.

Nắm tay của Phương Giải có kim loại lực kiên cố không gì phá nổi, nhưng lại không thể xuyên thủng được bụng Mạc Tẩy Đao. Kim quang sáng lên, Phương Giải lập tức bứt ra. Hắn vừa mới bứt ra, hai cánh tay của Mạc Tẩy Đao từ trên phía trên đâm xuống, đâm lún vào trong đất.

Thừa dịp Mạc Tẩy Đao cúi người, Phương Giải nhảy ra đằng sau rồi đá một cước vào lưng Mạc Tẩy Đao. Một cước này cực lớn, khiến Mạc Tẩy Đao nằm khảm xuống đất. Không đợi Mạc Tẩy Đao đứng dậy, Phương Giải nhảy lên rồi giẫm xuống thi thể của Mạc Tẩy Đao, khói bụi kích động, ngay cả Phương Giải đều bị phủ kín.

Trong khói bụi mơ hồ, Tang Táp Táp nhìn thấy Phương Giải không ngừng giẫm cỗ thi thể kia. Nghiệp hỏa bốn phía còn đang không ngừng bắn về phía nàng. Mà để ngăn cản nghiệp hỏa tới gần người, nàng chỉ có thể sử dụng tới lực tinh thần thuần khiết. Mặc dù nàng muốn đi tới giúp Phương Giải, nhưng lại không dư lực.

Đại Luân Minh Vương tuyệt sẽ không hủy diệt thân thể của Phương Giải, còn nàng, y chẳng có lý do gì để thương hại.

Mỗi cước giẫm xuống, Mạc Tẩy Đao lại lún sâu hơn. Thấy người này không phản ứng gì, Phương Giải rút Triều Lộ đao từ sau lưng ra, đâm xuống gáy của Mạc Tẩy Đao.

Ngay vào lúc này, Phương Giải đột nhiên cảm thấy đau đớn sau lưng.

Hắn vội vàng tránh sáng một bên, nghe thấy tiếng la của Tang Táp Táp:

- Phía sau ngươi có một bàn tay!

Phương Giải chém một đao tới, đánh bay bàn tay đang lơ lửng trên không trung.

Hắn mới đứng vững, thì thấy Mạc Tẩy Đao từ từ bò lên khỏi hố sâu. Bàn tay kia thì tự động bay trở về, lơ lửng bên cạnh Mạc Tẩy Đao. Lúc này Phương Giải mới nhìn rõ, không biết từ khi nào tay trái của Mạc Tẩy Đao đã không còn.

Mà bàn tay đứt kia và Mạc Tẩy Đao dường như có một lực lượng vô hình điều khiển.

- Mẹ nó!

Phương Giải gắt một cái:

- Hiện tại càng ngày càng cảm thấy không phải chiến đấu với một người!

Tang Táp Táp nhíu mày, tinh thần lực ngăn cản nghiệp hỏa dần suy yếu:

- Y vốn không phải là người, nghịch thiên sống hơn nghìn năm, đã sớm thành yêu nghiệt!

Lúc Mạc Tẩy Đao bò lên từ hố sâu, lưng đã gấp khúc, giống như là một thanh thép bị gãy cong. Y hất mạnh một cái, xương sống bên trong vang lên ken két, thân thể khôi phục lại như cũ. Y bước nhanh về phía Phương Giải, từ rất xa há miệng thổi về phía Phương Giải.

Một hơi thở lạnh như băng đánh tới Phương Giải. Phương Giải biến sắc, hàn băng lực lập tức đẩy ra từ lòng bàn tay. Hai đạo khí tức lạnh lẽo âm u đụng vào nhau, trong nháy mắt không khí như đông lại. Hai cái băng trụ giằng co một chỗ, phát ra thanh âm trong trẻo.

Hàn băng ngăn cản hàn băng, thi thể Mạc Tẩy Đao lại há miệng thổi một cái, một dải cát bụi bay ra từ miệng y, giống như một con rồng đất cuốn về phía Phương Giải.

Trong lòng Phương Giải vừa động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Hắn đẩy tay trái, thổ địa hai mét xung quanh lập tức có nhiều hạt cát bay lên, càng ngày càng nhiều. Lúc thổ long của Mạc Tẩy Đao phun ra sắp tới, những hạt cát này cũng tạo thành một bức tường kín ngăn chặn. Thổ long và tường đất chạm nhau, phát ra một tiếng nổ vang, cả mặt đất đều rung chuyển theo.

Mạc Tẩy Đao vượt qua bụi mù, bàn tay tóm tới cổ họng Phương Giải.

Lần này Phương Giải không tránh né, tung một quyền vào bàn tay của Mạc Tẩy Đao. Lần này không dùng nội kình, mà là dùng sức mạnh cơ thể.

Rắc một tiếng, năm ngón tay của Mạc Tẩy Đao đều bị gãy!





Mạc Tẩy Đao rõ ràng là người chết, nhưng lúc ngón tay của y bị Phương Giải đánh gãy, khuôn mặt liền lộ vẻ sửng sốt, sau đó nhìn xuống năm ngón tay bị gãy, giống như là kỳ quái.

- Đừng giả bộ!

Phương Giải xông về phía trước, đá một cước vào bụng Mạc Tẩy Đao:

- Ta vốn tưởng rằng ngươi ở đằng xa khống chế cỗ thi thể này, hóa ra ngươi đã tự mình chui vào! Đại Luân Minh Vương, chẳng lẽ hiện tại ngươi chỉ còn là một âm hồn không tiêu tán, ngay cả thân thể cũng đã bị Trung Thân Vương phá nát rồi sao?

Thi thể Mạc Tẩy Đao bay ra ngoài, đập vào tường đất.

Phương Giải vừa muốn đuổi theo, bỗng nhiên vấp chân một cái. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện có hai bàn tay không biết từ khi nào bắt lấy mắt cá chân của mình, khiến hắn không thể di chuyển được. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, thì hai cánh tay Mạc Tẩy Đao đã trụi lủi, không còn bàn tay.

- Cho dù ngươi biết thì làm được gì?

Mạc Tẩy Đao đứng dậy, dường như có chút thất vọng:

- Cỗ thi thể này quá kém, đáng tiếc không có thời gian tìm cái tốt hơn. Đại Tự Tại bởi vì đề phòng ta sử dụng Phật tử để chạy trốn, nên đã giết chết mấy Phật tử ưu tú nhất, sau đó cử những Phật tử kém hơn đi ra ngoài kêu gọi mục dân giao chiến với Mông Ca. Lúc đi ra ngoài ta phải không ngừng thay đổi thân thể, nhưng thân thể của những người bình thường kia căn bản không thể chịu được lâu, vài ngày liền hư thối.

Y lẩm bẩm:

- Dương Kỳ không sử dụng kiếm đã mạnh như vậy rồi…Ài, sớm biết sẽ có một ngày có đối thủ như vậy xuất hiện, thì nhiều năm trước ta đã không nhàm chán tách mình ra làm gì.

Mạc Tẩy Đao vừa tiến về phía trước vừa nói:

- Ta rời khỏi Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, đã thay đổi tổng cộng 126 người mới tìm được ngươi. Nếu đã tìm được, thì sao ta có thể buông tha được?

Hai bàn tay đứt nắm lấy hai chân của Phương Giải, Phương Giải cảm giác hai chân của mình như bị lún xuống đất, muốn rút cũng không rút ra được. Hắn thử vài lần không thành công, mà Mạc Tẩy Đao đã tới trước người hắn rồi.

- Chớ lộn xộn, quá trình sẽ không đau đớn đâu.

Mạc Tẩy Đao dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói.

Hai cánh tay trụi lủi kia bỗng nhiên thoát khỏi thân thể y, giống như hai con sâu quấn hai tay của Phương Giải lại. Phương Giải dùng hết khí lực cũng không thể ngăn cản. Hai cánh tay cụt kia giống như con rắn trói hai tay của hắn lại.

- Lúc ở Đại Luân Tự, vì đảm bảo an toàn nên ta mới ở trong mật thất bảy ngày, nếu chẳng may thân thể mới thay đổi bài xích quá mạnh mẽ, thì ta lại đổi một thân thể khác…nhưng lúc này không được, ta không còn thời gian để đợi lâu như vậy.

Mạc Tẩy Đao đi tới trước người Phương Giải, ánh mắt âm u không còn ánh sáng kia nhìn chằm chằm vào Phương Giải.

- Thật sự là đáng tiếc.

Y thở dài:

- Vẫn phải chờ thêm một thời gian.

Nói xong câu đó, y há miệng cắn vào cổ họng của Phương Giải.

Phương Giải bị trói chặt không thể động đậy được, mà Tang Táp Táp đang tập trung hết sực lực chống cự lại nghiệp hỏa, không thể bứt ra được. Nàng kinh hô một tiếng nhưng không kịp tới cứu viện, trơ mắt nhìn Mạc Tẩy Đao cắn vào cổ Phương Giải.

Trong nháy mắt, cổ Phương Giải chảy máu.

Đồng tử Tang Táp Táp co rút lại, dùng hết toàn lực muốn đẩy nghiệp hỏa ra. Nhưng đang ở thời điểm mấu chốt như vậy, Đại Luân Minh Vương làm sao có thể khiến cho nàng ngăn cản mình. Nghiệp hỏa càng trở nên mạnh mẽ, giống như hỏa long xông về phía trước.

Đang lúc Tang Táp Táp tuyệt vọng, nàng bỗng nhiên phát hiện Mạc Tẩy Đao run rẩy kịch liệt. Theo sát sau đó nghiệp hỏa lùi về phía sau.

Cổ Phương Giải vẫn đang chảy máu, nhưng sắc mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh. Chẳng những không sợ hãi, trong mắt còn có một chút đắc ý.

- Đại Luân Minh Vương, ngươi đã không để ý tới một việc.

Phương Giải cười lạnh nói:

- Ngươi khống chế một cỗ thi thể, là để có thể dùng cách này khống chế ta. Tu vị của ngươi đã quá yếu, cho nên ngươi phải dùng quái chiêu mới có thể khống chế được ta. Nếu là một người sống, ngươi không thể khiến cánh tay người sống thoát ra khỏi cơ thể, bởi vì người sống đó sẽ không chịu đựng được đau đớn. Nhưng ngươi lại quên, người chết cũng có nhược điểm của người chết.

Thân thể Mạc Tẩy Đao run rẩy kịch liệt, sự đau đớn trên khuôn mặt ngày càng đậm.

- Ngươi…không ngờ ngươi lại nghĩ tới biện pháp hay vậy!

Y nhìn Phương Giải, làn môi run rẩy, dường như đang phải chịu đựng sự đau đớn gì đó.

Phương Giải lạnh lùng nhìn y, nói:

- Ngươi không nên đắc ý như thế. Ngươi cho rằng tất cả mọi người là con kiến mặc cho ngươi bài bố, nhưng ngươi lại quên dù là con kiến cũng có quyền phản kháng. Ta rót sinh lực vào bên trong cỗ thi thể này, khiến thi thể đã khôi phục lại một phần cơ năng. Hiện tại ngươi phải thừa nhận sự đau đớn của cỗ thi thể, đau đớn từ cụt tay, đau đớn từ vết đao ở cổ, như thế nào…ngươi cảm thấy đau đớn đó đủ chưa?

Ánh mắt của Tang Táp Táp sáng ngời, lập tức hiểu ra.

Lúc Đại Luân Minh Vương cắn vào cổ Phương Giải, hắn đã liều mạng thúc dục sinh mạng lực vào trong thi thể Mạc Tẩy Đao. Tuy cỗ thi thể này không thể sống lại, nhưng Phương Giải đã khôi phục lại một phần phản ứng của thi thể. Sau khi thi thể khôi phục lại phản ứng, sự đau đớn chiếm cứ toàn bộ thi thể, khiến cho Đại Luân Minh Vương cũng không chịu được!