Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 552-2: Lòng của ngươi cũng rất sâu ((2))

Mặt trời đã mọc cao cao ở phía nam, ánh nắng ấm áp khiến cho người ta cực kỳ thoải mái. Trên thảo nguyên rất ít khi lặng gió, mà hôm nay chính là ngày hiếm gặp đó.

Thời tiết tốt như vậy, thích hợp chém giết.

Ánh mắt nhìn về phía Phương Giải của Tạ tiên sinh đã thay đổi, mà Phương Giải tựa hồ chẳng thèm để ý.

- Tiền bối…

Phương Giải nhìn Tạ tiên sinh, rất nghiêm túc nói:

- Tiền bối đang hối hận vì tới gặp ta? Nếu tiền bối không tới, thì ta đoán không ra thân phận của tiền bối, tiền bối vẫn hô mưa gọi gió như cũ ở bên cạnh Hoàn Nhan Dũng, Khả Hãn Bắc Liêu, vẫn giả thần giả quỷ như cũ ở trước mặt Bắc Man Vương. Nhưng tiền bối đã tới rồi, bị ta nói phá thân thế, khiến tiền bối đâm lao phải theo lao.

Tạ tiên sinh nhìn Phương Giải như nhìn một con quái vật, hỏi:

- Ngươi đã biết rõ như thế, vì sao phải nói toạc ra?

- Bởi vì hiện tại Vân Thù là nữ nhân của ta.

Phương Giải nghiêm nghị nói:

- Nếu là lúc trước, dù nhìn thấu ta cũng sẽ không nói toạc ra. Nhưng hôm nay thì không được, ta nói toạc ra chính là muốn để tiền bối suy nghĩ rõ ràng. Nếu như tiền bối động thủ, chưa chắc giết được ta. Tiền bối không động thù, ta tất nhiên sẽ phái người tới Bắc Liêu báo cho Hoàn Nhan Trọng Đức biết. Người Bắc Liêu một lòng chỉ muốn kiếm một chỗ ở mới tốt hơn để sinh sống, mà lại thành công cụ để tiền bối và Hoàng Đế Đại Tùy lợi dụng. Chỉ sợ người Bắc Liêu nhập quan, chờ đợi bọn họ không phải là cuộc sống hạnh phúc như bọn họ mong muốn, mà là chém giết liên miên bất tận.

- Nếu ta không biết Vân Thù, ta sẽ không để ý tới mấy chuyện đó. Ta có chuyện cần làm, không có tinh lực để ý nhiều như vậy. Nhưng nếu Vân Thù đã là nữ nhân của ta, ta tự nhiên sẽ không giả bộ như không biết cái gì.

Tạ tiên sinh trầm mặc, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Thoạt nhìn, ta quả thực không nên tới gặp ngươi.

Tay của y vẫn giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, ngón tay tạo ấn quyết cũng chưa buông ra. Nhưng y có thể nhìn ra được, nam tử trẻ tuổi ở trước mặt này không hề kiêng sợ mình. Y cũng không hiểu rõ lắm về Phương Giải, tuy Hoàn Nhan Trọng Đức có đề cập tới, nhưng cũng không rõ ràng với tu vị của Phương Giải, cho nên y mới một mực do dự. Nếu như ra tay, liệu có giết chết được Phương Giải hay không…Bây giờ nhìn lại, Phương Giải luyện binh như vậy tất nhiên là có mưu đồ. Nếu như có thể một kích giết chết hắn, thì chưa hẳn là một chuyện xấu với Đại Tùy.

Nhưng, y quả thực không dám.

- Trở về đi, trở về Trung Nguyên đi.

Phương Giải xoay người nhìn Tạ tiên sinh, chân thành nói:

- Ta rất kính nể những người trung quân, cho nên dù tiền bối đã động sát niệm với ta, ta cũng sẽ không giết tiền bối. Tiền bối đã trung quân như vậy, vậy thì trở lại bên cạnh Hoàng Đế đi, hiện tại Hoàng Đế đang thiếu nhất là người như tiền bối.

- Phương tướng quân, ngươi thực sự muốn làm phản?

Tạ tiên sinh nhíu mày hỏi.

Phương Giải nhìn y, không trả lời.

- Một khi đã như vậy, cho dù ta biết không thể làm được thì cũng phải thử một chút. Ta nghe nói Phương tướng quân là thiên tài tu hành, có thể đạt được danh đầu thi vào Diễn Vũ Viện, tất nhiên không chỉ có hư danh…

- Tiền bối thực sự là thúc thúc của Tạ Phù Diêu?

Phương Giải đột nhiên hỏi.

Tạ tiên sinh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:

- Đúng vậy.

- Khó trách…

Phương Giải khâm phục nói:

- Xem ra những việc lúc trước có người nói với ta không phải là giả dối. Hoàng Đế vì muốn âm thầm diệt trừ những thế lực có thể uy hiếp tới Hoàng tộc, mà từ khi đăng cơ tới nay, không ngừng bố trí. Tạ gia Giang Nam đã xuống dốc, nhưng nhân tài trong tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho nên Hoàng Đế mới chọn một gia tộc như của các ngươi, chọn một số người cho y sử dụng. Nói vậy chắc các ngươi cũng đã sớm sự hứa hẹn của Hoàng Đế, về sau khi Hoàng Đế diệt trừ hết những thế gia có ảnh hưởng lớn tới triều đình, thì Tạ gia các ngươi chắc sẽ được trọng dụng.

- Như vậy xem ra, Tạ Phù Diêu vào kinh thành cũng là được Hoàng Đế an bài. Tạ Phù Diêu là đệ tử quan môn của Trương chân nhân núi Võ Đang. Ngày đó Di Thân Vương mưu loạn Trường An, núi Võ Đang phái người tới, tất nhiên là liên lạc với Tạ Phù Diêu. Tâm tư của Hoàng Đế thật là sâu, y sớm đoán được Di Thân Vương sẽ phản loạn, cho nên nương theo việc Diễn Vũ Viện chọn học sinh mà điều Tạ Phù Diêu tới kinh thành. Kỳ thực Tạ Phù Diêu chỉ là phương tiện để liên lạc với người của núi Võ Đang mà thôi.

- Ngày ấy ở Diễn Vũ Viện, các học sinh khác đều chẳng biết đi đâu, nghe nói là bị người của Đại Nội Thị Vệ Xử tạm giam. Chỉ có Tạ Phù Diêu là tự do xuất hành. Lúc ấy ta đã hoài nghi, nhưng không nghĩ tới chỗ sâu hơn thôi.

Phương Giải nói:

- Hơn một năm trước, Hoàng Đế ngự giá thân chinh, không đợi học sinh của Diễn Vũ Viện tốt nghiệp, liền an bài quân chức cho bọn họ, để bọn họ đi theo quân đội. Ta vừa lúc biết trong số những học sinh nhập ngũ kia, duy nhất không có Tạ Phù Diêu…Nói vậy, chắc lúc này cậu ta đã nhập Đông cung, phụ tá cho Thái tử rồi phải không?

Tạ tiên sinh biến sắc:

- Không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy!

Phương Giải lắc đầu:

- Không, là mới biết thôi…Tiền bối, ta và Tạ Phù Diêu khá hợp nhau về tính cách, cho nên có thể coi là tri kỷ. Vì vậy ta sẽ không ra tay với tiền bối. Tuy nhiên, tiền bối nên trở về Trung Nguyên đi thôi.

- Cho dù ngươi phái người nói cho Hoàn Nhan Trọng Đức, liệu y có tin không?

Tạ tiên sinh nói.

Phương Giải cười cười:

- Tiền bối sinh sống ở Thập Vạn Đại Sơn mười mấy năm, chẳng lẽ còn không nhìn ra tính cách của Hoàn Nhan Trọng Đức sao?

Tạ tiên sinh trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu thở dài:

- Người như ngươi, lúc đầu ở thành Trường An nên chết. Không chết, chính là mầm tai họa!

Phương Giải ngạo nghễ nói:

- Ta chết hay không, không phải do bất kỳ ai định đoạt. Ta biết rằng Tạ gia có tuyệt học, nhưng tiền bối không có cơ hội giết được ta. Tiền bối đi đi, sau khi trở về, thay ta chuyển một câu cho Hoàng Đế.

- Câu gì?

- Tính già tính non không bỏ sót, đến cuối cùng như dã tràng xe cát, có đáng buồn không?

Sắc mặt của Tạ tiên sinh biến ảo không ngừng, cuối cùng xoay người rời đi. Y đi mấy chục bước thì dừng lại, quay đầu nói với Phương Giải:

- Ngươi vì Hoàn Nhan Vân Thù, nhưng chẳng lẽ không phải vì chính mình? Người Bắc Liêu nhập quan, bệ hạ có thêm thanh dao găm, đối với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt gì. Phương Giải, lòng của ngươi cũng rất sâu!

Phương Giải cười ha hả, xoay người quay về.





Thành Trường An đã vào xuân, những cây liễu hai bên đường đã chuyển sang màu xanh. Bởi vì triều đình che giấu chiến sự, cho nên dân chúng vẫn không biết thiên hạ đã rối tinh rối mù. Cách mấy ngày triều đình lại phái người dán bố cáo, tuyên bố Hoàng Đế lại đánh thắng vài trận, giết địch bao nhiêu, thu phục bao nhiêu đất.

Dân chúng đã quen với những tin vui này, dần dần không còn sự hưng phấn kích động như lúc mới nghe tin chiến thắng nữa.

Trên đường cái vẫn hối hả người đi lại, nữ nhân vẫn trang điểm để tôn thêm dáng người. Các nam nhân tụ lại với nhau nói chuyện trên trời dưới bể, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những nữ tử xinh đẹp đi qua.

Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi trên con đường số 23 phía đông, rồi dừng lại ở trước cửa Hồng Tụ Chiêu. Phu xe nhanh nhẹ đi xuống mở cửa, một nam tử mặc áo màu xanh dài đi xuống bước nhanh vào. Y đi qua đình viện, rồi lên lầu hai.

Tức Họa Mi tự mình nghênh đón người này vào, sau đó rót một chén trà nóng.

- Sau Hầu gia lại đột nhiên trở lại?

Nàng thấp giọng hỏi.

Nam tử áo xanh ngồi xuống ghế, khẽ cười, sau đó bóc một mặt nạ tinh xảo từ trên mặt xuống. Người này có khuôn mặt tuấn tú của một nam nhân thành thục.

- Còn không phải vì bạc?

Nam tử được gọi là Hầu gia cười nói:

- Phương Giải kinh doanh bạc của ta, bạc bị vây ở trong thành Trường An không ra được, cho nên ta mới trở lại cầu Tức đại gia hỗ trợ, nghĩ biện pháp mang bạc ra ngoài.

- Sau đột nhiên lại muốn dùng tới bạc?

Tức Họa Mi hỏi.

Nam tử áo xanh mỉm cười nói:

- Người ở phía tây nuôi dưỡng sát khí sắp trở về rồi, là thời điểm nên dùng tới bạc.