Đóa Cốt Đóa ngồi lền một tảng đá, ngẩng đầu nhìn ánh trắng bị mây đen che khuất, không nhịn được cười tự giữ. Trước kia y chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày ngồi xuống nói chuyện với một người Hán, hơn nữa còn đang ở trên chiến trường, còn được kẻ địch đưa một túi rượu để uống.
Bốn thám báo người thú còn lại ngồi đằng sau Đóa Cốt Đóa. Lúc này nhìn bọn họ không khác người bình thường là mấy. Bọn họ thỉnh thoảng liếc mắt sợ hãi nhìn Phương Giải, sau đó co rút người lại giống như bị lạnh.
- Kỳ thực từ hai năm trước Mông Nguyên đã bắt đầu hỗn loạn rồi. Chẳng qua khi đó Đại Hãn đã phong tỏa tin tức, nhưng cuối cùng không thành công.
Đóa Cốt Đóa uống một ngụm rượu, thanh âm có chút thương cảm.
- Ngươi đoán không sai, sở dĩ ta biết được việc này, là vì việc truyền tin tức qua lại với Vương đình chính là do thám báo người thú của ta đảm nhiệm. Trước khi Khoát Khắc Đài Mông Liệt biết được tin, thì ta đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Chính vì ta biết, cho nên ta cảm thấy sợ hãi trước bọn họ. Thậm chí tới hiện tại, rất nhiều bộ lạc cũng như các quốc gia nhỏ, đều không biết vì sao chuyện này lại đột nhiên xảy ra.
Y trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói:
- Đại khái hai năm trước, nghe nói có một vị Thiên Tôn Phật tông chạy trốn khỏi Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, còn mang theo một số kim thân tăng binh. Lúc ấy Thiên Tôn Đại Tự Tại không phái người đuổi theo. Ta vốn không biết chuyện này, nhưng ta cùng Quốc sư…hay chính là Đại Tát Mãn của Mông Nguyên có quan hệ rất tốt. Nàng ấy thích uống rượu với ta, bởi vì nàng ấy nói ta là một người đơn thuần, không có ý niệm tà ác trong đầu.
- Vào buổi tối cái hôm Đại Hãn phái ta rời khỏi Vương đình đến giám sát Khoát Khắc Đài Mông Liệt, Quốc sư có tới tiễn đưa. Nàng ấy uống rất nhiều rượu, sau đó nằm xuống bàn nói rất nhiều điều mê sảng. Nàng nói với ta rằng, thảo nguyên sẽ không còn ánh sáng nữa, trừ khi có một anh hùng cái thế xuất hiện. Nàng nói với tă rằng, nếu rời đi thì đừng quay lại thảo nguyên, tìm một cơ hội chạy đi thật xa, làm những chuyện mà mình muốn làm.
- Ta hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc đầu nàng không nói, chỉ không ngừng khuyên ta đừng trở về nữa. Về sau, có lẽ vì quá say, nên nàng bắt đầu kể cho ta những chuyện mà trước kia ta không biết.
Đóa Cốt Đóa uống một ngụm rượu lớn:
- Lúc đó ta rất sợ hãi. Nếu không phải thân phận của Quốc sư tôn quý, thì ta rất muốn che miệng nàng lại để nàng ngưng nói. Những lời kia, khiến người ta nghe mà kinh hãi, nếu truyền ra ngoài, ta nhất định sẽ bị giết chết…
Lúc tới đây, Đóa Cốt Đóa nuốt nước bọt, dường như trong lòng còn sợ hãi:
- Quốc sư nói, Đại Luân Tự có một vị Thiên Tôn chạy trốn, còn mang theo một đám kim thân tăng binh. Lúc ấy ta không hiểu, Thiên Tôn của Phật tông có địa vị cực kỳ tôn quý, là đệ tử mà Minh Vương tin tưởng nhất, vì sao phải chạy trốn?
- Ta hỏi Quốc sư, Quốc sư đáp…
Dương Châu liếc nhìn Phương Giải, trong mắt đầy sự phức tạp.
Phương Giải lẳng lặng lắng nghe, không có chen vào.
- Quốc sư nói…Kỳ thực nhiều năm trước Minh Vương đã bị trọng thương, cụ thể là năm nào nàng không nói. Nàng nói, với thần uy của Minh Vương, trên thế giới này không có ai có thể làm Minh Vương bị thương. Nếu có, cũng chỉ có thể là bản thân y. Nàng nói Minh Vương tu hành một đại thuật pháp nào đó, nhưng vì không thành công nên bị thương, tu vị giảm mạnh. Minh Vương một mực giấu diếm chuyện này, ngay cả Tứ Đại Thiên Tôn cũng không nói cho biết.
- Về sau, không biết vì sao tin tức này bị lộ ra ngoài, Thiên Tôn Đại Tự Tại biết Minh Vương bị thương nặng, bắt đầu tìm người thừa kế thích hợp nhất trong số những Phật tử. Quốc sư nói, đây là Thiên Tôn Đại Tự Tại đang thử dò xét Minh Vương, ta không hiểu lắm. Mà dường như Minh Vương không quá đồng ý chuyện này…Quốc sư nói rất linh tinh, ta chỉ nhớ đại khái như vậy.
Đóa Cốt Đóa tiếp tục nói:
- Minh Vương là thần, mặc dù bị thương nhưng cũng không phải chuyện to tát gì. Pháp lực của Minh Vương là vô biên, nhất định có thể tự chữa trị cho bản thân. Nhung vừa lúc đó, có một yêu ma từ phía đông tới…chính là người Tùy các ngươi, một người Tùy từ phía đông tới, mang theo thanh kiếm, từ phía đông thảo nguyên giết lên Đại Tuyết Sơn. Không ngờ Thiên Tôn không ngăn cản được y, bị y đả thương hai người.
- Quốc sư nói, không biết vì lý do gì mà Thiên Tôn Đại Tự Tại không thể rời khỏi Đại Luân Tự, cho nên sau khi ba Thiên Tôn liên tiếp bại trận, Minh Vương liền tự mình động thủ. Ngài ấy trấn áp được yêu ma kia, nhưng thương thế càng nặng thêm.
Phương Giải hơi cau may, thậm chí khống chế hô hấp để không quấy rầy Đóa Cốt Đóa kể chuyện. Hắn thực không ngờ rằng mình lại moi được bí mật này. Tuy những lời Đóa Cốt Đóa nói không có logic, lúc thì hai năm trước, lúc thì mười mấy năm trước, nhưng Phương Giải vẫn có thể hiểu được.
- Sau khi yêu ma kia bị trấn áp, thương thế của Minh Vương dường như nặng thêm.
Đóa Cốt Đóa uống một hớp rượu để mình bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi tiếp tục kể:
- Chuyện kế tiếp, ước chừng vào hai năm trước, thương thế của Minh Vương đã rất nặng, nhưng Thiên Tôn Đại Tự Tại đột nhiên làm một chuyện khiến người ta khó lý giải. Ngài ấy đánh chết Phật tử có hy vọng kế thừa Minh Vương nhất, sau đó tính toán bức Minh Vương thoái vị.
Nghe đến đây, đồng tử Phương Giải co rút lại.
- Hai vị Thiên Tôn đều phản đối Đại Tự Tại. Một vị trong đó vì không phải là đối thủ của Đại Tự Tại khi ở trên Đại Luân Tự, cho nên đành phải chạy trốn. Thiên Tôn Đại Tự Tại và một vị Thiên Tôn khác đánh nhau một trận lớn, không rảnh bận tâm tới vị Thiên Tôn chạy trốn kia. Tới hiện tại vẫn không biết vị Thiên Tôn kia đã đi đâu.
- Về sau Đại Tự Tại thắng, nhưng tin tức lại lộ ra ngoài.
Nghe đến đây, Phương Giải không nhịn được hỏi:
- Cho nên, Khoát Khắc Đài Mông Ca xuất binh phải không?
- Đúng vậy!
Đóa Cốt Đóa rụt người lại, giống như cái gì đó khiến y rất lạnh:
- Đại Hãn lấy lý do là bảo vệ Minh Vương, triệu tập trọng binh bao vây Đại Tuyết Sơn, bức bách Thiên Tôn Đại Tự Tại thả Minh Vương ra. Thiên Tôn Đại Tự Tại không đồng ý, vì thế đại quân bắt đầu tấn công lên núi. Tăng binh và lang kỵ đại chiến dưới chân núi. Đám tăng binh tuy rất mạnh, nhưng sống an nhàn sung sướng đã lâu, nên không đánh không lại lang kỵ với số lượng lớn. Nếu không phải bên trong Phật tông có rất nhiều người đại tu hành hùng mạnh, thì lang kỵ đã tấn công lên Đại Luân Tự rồi.
- Trận chiến này đánh rất lâu. Đại Tát Mãn của Vương đình mang theo không ít cao thủ tham dự cuộc chiến, chiến đấu với người tu hành Phật tông, đã có rất nhiều người chết. Nhưng vì Vương đình có binh lực hùng hậu, nên chiếm hết ưu thế. Đúng vào lúc này, một vị lão tăng Phật tông từ Đại Luân Tự đi ra, bảo Đại Hãn lui binh, Đại Hãn tất nhiên là không đáp ứng. Vị lão tăng kia vừa ra tay, liền đánh chết không ít cao thủ của Vương đình. Cho dù là Đại Tát Mãn cũng không phải là đối thủ.
- Vừa lúc đó, có một vị đeo mặt nạ từ phương đông bay tới, một kiếm bức lão tăng Phật tông kia phải lùi lại. Hai người đại chiến, cuối cùng lão tăng kia không đánh lại được người đeo mặt nạ thần bí. Quốc sư nói, người đeo mặt nạ kia dùng kiếm dẫn động thiên lôi, đánh chết lão tăng kia.
- Từ đó trở đi, người đeo mặt nạ một mực lưu lại bên cạnh Đại Hãn.
Đóa Cốt Đóa thở dốc một hơi, liếc Phương Giải một cái:
- Ngày đó Quốc sư rất say, cũng nói rất nhiều chuyện, nhưng ta không nhớ hết…Ta nhớ nàng ấy nói, có một người như vậy hỗ trợ, Đại Hãn không khó để đánh tới Đại Luân Tự. Nhưng không biết vì sao tin tức lại truyền ra ngoài, các đệ tử Phật tông ở bên ngoài mang theo rất đông người tới tiếp viện Đại Tuyết Sơn. Thời gian càng kéo dài, binh mã ủng hộ Phật tông ngày càng nhiều, mà quân đội bên cạnh Đại Hãn thì ngày càng ít. Lại về sau, không ít quý tộc cũng bắt đầu phản đối Đại Hãn, xuất binh gia nhập phía Phật tông.
- Quân đội bên cạnh Đại Hãn chỉ còn lại cấm vệ Vương đình trung thành nhất với y, còn có một số lượng ít lang kỵ. Mà những mục dân kia cũng lựa chọn Phật tông. Bọn họ cầm vũ khí lên, giao chiến với quân đội của Vương đình. Đại Hãn thấy chiến sự khẩn cấp, liền điều động bốn mươi vạn kỵ binh Hắc Sơn đang phòng thủ ở phía bắc thảo nguyên xa xôi. Hắc Sơn quân là tinh nhuệ của lang kỵ. Bọn họ vừa tham chiến liền thay đổi cục diện. Nhưng bởi vì người phản đối Đại Hãn càng ngày càng nhiều, cho nên Đại Hãn bắt đầu điều động quân đội từ khắp nơi tới Vương đình, bao gồm hai mươi mấy vạn lang kỵ của Khoát Khắc Đài Mông Liệt.
Phương Giải không nhịn được lắc đầu, nhưng không lên tiếng.
Đóa Cốt Đóa thở dài:
- Bọn ta đều không hiểu được vì sao, Đại Hãn lại làm ra hành đông thiếu khôn ngoan như vậy. Cho dù trong Phật tông xảy ra chuyện gì, thì cũng là chuyện nội bộ của Phật tông, Đại Hãn đâu cần liên lụy vào đó? Hiện tại toàn bộ thủ đô của đế quốc rơi vào hỗn loạn, nhiều người đứng bên cạnh Đại Hãn, cũng rất nhiều người đứng bên cạnh Phật tông. Hai bên chiến tranh kéo dài tới tận bây giờ…
- Đổi lại là ta…
Phương Giải thở dài một tiếng:
- Chỉ sợ ta cũng làm như Mông Ca.
- Vì sao?
Đóa Cốt Đóa hỏi.
- Bởi vì quyền lực chứ sao…
…
…
Thấy Đóa Cốt Đóa không hiểu ý mình, Phương Giải cười cười:
- Ta hỏi ngươi, ở Mông Nguyên ai có thân phận tôn quý nhất?
- Đương nhiên là Minh Vương!
Đóa Cốt Đóa không cần suy nghĩ liền đáp.
- Đúng vậy!
Phương Giải lại hỏi:
- Ở Mông Nguyên, nếu lời của Đại Hãn xung đột với lời của Minh Vương, vậy thì mọi người sẽ nghe lời của Đại Hãn hay là Minh Vương?
- Đương nhiên là lời của Minh Vương.
- Đấy.
Phương Giải nói:
- Khoát Khắc Đài Mông Ca là một vị Đại Hãn có hùng tâm tráng chí, y mốn có quyền lực tối cao vô thương, thật giống như Hoàng Đế Đại Tùy của bọn ta vậy. Không ai có thể phản đối ý chỉ của y, bao gồm Minh Vương trong đó. Nhưng nếu Phật tông không xảy ra chuyện, thì Mông Ca lấy đâu ra lá gan khai chiến với Phật tông. Người như y, một khi biết được Phật tông đã rơi vào nội loạn, cộng thêm Minh Vương đã bị thương nặng, thì sao có thể bỏ qua cơ hội này được.
- Y muốn đánh bại Phật tông, khiến cho Phật tông không thể ra lệnh cho đế quốc của y được nữa. Y muốn làm vị Chí Tôn duy nhất, mà không phải là con rối của Minh Vương. Nếu ta đoán không sai, lúc y biết được tin tức này hẳn là rất cao hứng. Không chỉ là y, mà toàn bộ người của gia tộc Hoàng Kim đều cao hứng. Rốt cuộc bọn họ đã chờ được tới ngày này, cho nên lập tức khởi binh, lấy danh nghĩa là cứu Minh Vương, nhưng lại khai chiến với Đại Luân Tự.
- Minh Vương bị thương nặng, Đại Tự Tại ở dưới Minh Vương đã nhiều năm, cũng không bỏ qua cơ hội này. Cho nên đầu tiên y giết chết Phật tử có hy vọng kế thừa Minh Vương nhất, sau đó bức bách Minh Vương truyền vị trí cho y. Về sau hai vị Thiên Tôn đứng ra phản đối, một người trong đó không có dũng khí giao thủ với Đại Tự Tại cho nên chạy trốn…Y chính là Thiên Tôn Thích Nguyên.
Đóa Cốt Đóa giật mình:
- Quốc sư chỉ nói có một vị Thiên Tôn chạy trốn, ta không biết là vị nào.
Phương Giải ừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Một vị Thiên Tôn khác là Linh Bảo không lựa chọn chạy trốn, mà là trực tiếp khiêu chiến với Đại Tự Tại, nhưng bị Đại Tự Tại đánh bại. Lúc này chắc những lão quái vật trong Phật tông kia cũng đã có ước định gì đó với Đại Tự Tại, cho nên mới không ra tay ngăn cản. Về sau Mông Ca mang binh vây khốn Đại Tuyết Sơn, những lão quái vật này sợ cơ nghiệp của Phật tông bị hủy, lúc này mới đi ra. Lão tăng mà bị người đeo mặt nạ giết, nhất định có địa vị rất cao trong Phật tông.
- Ngươi có biết người đeo mặt nạ kia là ai không?
Đóa Cốt Đóa hỏi.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
- Không biết.
Hắn không có ý định nói cái tên ra, bởi vì một khi tin tức này truyền ra ngoài, thì sẽ có ảnh hưởng rất lới tới Mông Ca, cũng có ảnh hưởng rất lớn tới Trung Thân Vương. Đây là lý do vì sao Trung Thân Vương lại đeo mặt nạ.
- Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?
Phương Giải hỏi.
Đóa Cốt Đóa trầm mặc một lúc rồi lắc đầu, mờ mịt nói:
- Ta chỉ vẫn không thể lý giải, hàng ngàn năm qua đều do Minh Vương đứng đầu, vì sao Đại Hãn lại khiêu chiến? Người chết rất nhiều, người sống thì được cái gì? Vì sao…vì sao trên thế giới này luôn xuất hiện chiến tranh?
- Bởi vì dục vọng của con người.
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Không bao giờ được thỏa mãn.