Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 485: Gốc cây già

Trong mắt Lý Viễn Sơn, hai người kia từng là hy vọng của Lý gia. Lý Hiếu Triệt là con của y, Lý Hiếu Liêm là cháu họ của y. Bởi vì Lý gia có hậu bối kiệt xuất như vậy mà Lý Viễn Sơn từng cảm thán Lý gia đã có người kế tục. Nhưng một trong song tú mà Lý Viễn Sơn coi là hy vọng tương lai của Lý gia, lại chết một cách đơn giản như vậy ở một huyện nhỏ tên là Ninh huyện.

Thi thể vứt vào trong bao tải rồi đặt ở cửa. Thậm chí người của Phương Giải chẳng quan tâm tới. Hai ngày này Lý Nhị phụ trách hầu hạ Tuần Sát Sứ, mang theo vẻ mặt chán ghét sai phản quân mang thi thể đi chôn, sau đó cúi đầu khom lưng nịnh nót vị Tuần Sát Sứ giả mạo.

Tuần Sát Sứ thật, đã bị hai binh lính phản quân mang tới một cái giếng cạn rồi vứt xuống đó.

- Người này là ai vậy nhỉ?

Một phản quân thầm nói:

- Đêm hôm khuya khắt bảo chúng ta mang đi chôn. Con mẹ nó chứ, máu dính đầy vào tay rồi.

- Người này bị Tuần Sát Sứ bắt được ở nửa đường, chắc là một loạn phỉ nào đó. Lúc chúng ta ở bên ngoài không nghe thấy tiếng hành hình, xem ra là chưa cần hành hình đã khai. Đúng là môt kẻ hèn nhát, xem chừng đã khai hết nên mới bị giết.

- Có khả năng là đồng lõa với thích khách ám sát đám người Lý tướng quân. Bọn chúng ở ngoài thành mai phục bắn chết mấy chục huynh đệ của chúng ta.

Một phản quân nhổ một bãi nước miếng xuống giếng, tìm đá ném mạnh xuống:

- Lão tử đắp thêm chăn cho ngươi!

Phương Giải sai người gọi Lý Nhị vào. hắn ngồi bên cạnh bếp lò, khoác cái áo trên vai, một bên gảy than một bên hỏi:

- Lý Nhị, ngươi biết vì sao ta tìm tới ngươi không?

Lý Nhị vội vàng cúi đầu nói:

- Tỵ chức không biết, mong đại nhân chỉ bảo.

Phương Giải chỉ cái ghế đối diện, nói:

- Ngồi xuống rồi nói chuyện.

Lý Nhị nào dám, vội vàng chối từ.

Phương Giải nhìn bếp lò, trầm mặc một lúc rồi bình thản nói:

- Tìm ngươi đến, là vì ngươi là đội trưởng đội thân binh của Lý Liêu tướng quân, ngươi hiểu quân vụ hơn cả Hàn Ân. Ta không muốn bình luận về Hàn Ân, nhưng ngươi nên biết một việc rằng, các tướng quân từ Ngũ Phẩm trở lên đã chết, ghế trống phải bổ sung người vào đó. Ta bảo ngươi tới, là vì thấy ngươi là một người làm việc cẩn thận…Hàn Ân viết một danh sách, y đề cử những quan quân ngồi vào ghế trống…mà ta không nhìn thấy tên ngươi trên đó.

Lý Nhịn biến sắc, trong lòng không nhịn được mắng mỏ.

- Tỵ chức còn cần phải lịch lãm nhiều hơn…

Y cúi thấp đầu, trong lòng đã mắng tổ tông mười tám đời của Hàn Ân.

- Dựa theo lý, ngươi nên là người hộ tống gia quyến của Lý tướng quân tới Bồ Âm thành. Nhưng ta đã bảo Hàn Ân giữ ngươi lại rồi, bởi vì ta biết ngươi là một người tài năng có thể bồi dưỡng.

- Tỵ chức đa tạ đại nhân đã khen ngợi.

Trong lòng Lý Nhị nhảy dựng, biết may mắn của mình có lẽ sắp tới.

- Chính vì ngươi hiểu quân vụ hơn cả Hàn Ân, cho nên ta tính toán trực tiếp đề bạt ngươi lên làm Ngũ Phẩm tướng quân. Có chuyện gì ngươi thảo luận với Hàn Ân. Bên ngoài y là chủ tướng, nhưng ngươi âm thầm giúp đỡ y nhiều hơn. Người này là một kẻ không kiên định, cũng không có thực tài gì. Nhưng người cũng biết, Hàn Ân rất có địa vị trong mắt của Vương gia. Tuy nhiên ta có thể cho ngươi một mật lệnh, ngươi tùy cơ mà ứng biến…Trước tiết lộ cho ngươi một chút…Chỉ sợ không bao lâu nữa các ngươi và quân Tùy sẽ giao chiến. Lúc chiến đấu, chủ tướng yếu kém không quả quyết là điều tối kỵ. Nếu Hàn Ân không làm được, ngươi có thể cầm mật lệnh mà ta đưa cho ngươi phế bỏ y. Lý Nhị…ta tin tưởng ngươi, bởi vì ngươi cũng họ Lý!

Lý Nhị nghe thấy vậy lập tức quỳ xuống, dập đầu vài cái.

- Ơn tái tạo của đại nhân, tỵ chức trọn đời không quên.

- Đứng lên đi.

Phương Giải vươn tay đỡ y dậy:

- Đều hiệu lực cho Định Tây Vương, nếu không phải ngươi làm việc ổn thỏa thì ta đã không giao nhiệm vụ này cho ngươi rồi. Ngươi về trước đi, chọn người trong đội ngũ làm thân binh cho ngươi. Sau khi hửng đông, ta sẽ phân phó vài chiết xung doanh tinh nhuệ cho ngươi chỉ huy. Còn có, chuyện lương thảo là chuyện quan trọng, đại quân xuất phát tới huyện Lai, ngươi phải trông coi lương thảo cẩn thận. Một nửa lương thảo lưu lại này…

Phương Giải liếc nhìn Lý Nhị một cái, Lý Nhị lập tức hiểu ý:

- Không phải một nửa, mà là để lại ba thành.

Phương Giải giả vờ cười như vừa lòng, vỗ vai Lý Nhị, nói:

- Ta không nhìn lầm ngươi.

Lý Nhị thiên ân vạn tạ, Phương Giải khoát tay ra hiệu cho y ra ngoài. Nhìn kẻ này vui sướng rời đi, Phương Giải không nhịn được cười. Đây là hơn một vạn tinh giáp a. Mặc dù ba nghìn kỵ binh mà Phương Giải mang theo có chiến lực hơn đối phương, nhưng một khi chém giết khó tránh khỏi thương vong lớn. Cho nên Phương Giải không có ý định nuốt trọn đội binh mã này, đương nhiên cũng không có ý định để đội ngũ này yên ổn.

Hàn Ân và Lý Nhị…

Ha hả.

Phương Giải giãn người một cái, lên giường nghỉ ngơi, bởi ngày mai còn phải tiếp tục diễn trò.





Phản quân ở Ninh huyện mất nửa ngày để chuẩn bị rời khỏi đây. Lúc Hàn Ân và Lý Nhị rời đi, lòng đầy mang ơn với Phương Giải. Trong lòng hai người đều có cảm giác hạnh phúc như có vàng rơi từ trên trời xuống, cảm thấy Phương Giải chính là quý nhân của mình. Hai người đều cho rằng tiền đồ của mình đang lên. Nhất là Lý Nhị, từ một đội trưởng thân binh trực tiếp đề bạt lên làm Ngũ Phẩm tướng quân. Đây không phải bước lên trên, mà là bay lên trên.

Phương Giải mỉm cười vẫy tay chào tạm biết đám người Hàn Ân, nụ cười của hắn rất rạng rỡ.

Buổi chiều cùng ngày, thám báo theo dõi thấy đội ngũ phản quân đã đi được mười dặm, Phương Giải phái người liên lạc với Hoàn Nhan Trọng Đức, bảo y mang theo kỵ binh tiến vào Ninh huyện.

Bản thân Phương Giải không ngờ rằng, trong lúc vô ý hắn không những phân hóa một đội phản quân để lấy đi rất nhiều lương thực, còn trở thành một tảng đá khiến bánh xe lịch sử phải xóc nảy. Bánh xe lịch sử kia vì xóc nảy mà hơi đi lệch hướng.

Lương thảo mà phản quân lưu lại cũng đủ cho ba nghìn người ăn mấy tháng. Chính vì Tây Bắc đói nghèo cho nên phản quân mới có thói quen tụ tập lương thảo lại.

Tuy Ninh huyện cách Tương thành gần 500 dặm, nhưng Phương Giải vẫn quyết định mang theo đội ngũ ở lại ở chỗ này. Tương đối mà nói, nơi này tốt hơn núi Hình Thương. Tuy núi Hình Thương cách Tương thành gần hơn, nhưng trệch hướng bình nguyên, chẳng khác nào trệch hướng chiến trường chính. Nếu Lý Viễn Sơn bố trí đội ngũ ở Ninh huyện, chứng tỏ rằng tuy Ninh huyện xa một chút nhưng vẫn ở trong chiến cục.

Trác Bố Y mở bản đồ ra, cẩn thận nhìn một lát.

- Theo những tin tức mà ta đọc được từ trong đầu Lý Hiếu Liêm còn nhiều hơn những thứ mà y nói ra.

Trác Bố Y dùng bút than vẽ một nửa vòng tròn trên bàn đồ, bao gồm Nhạc trấn, Ninh huyện, Đoan Dương, Khánh An, Chư Châu…hai mươi mấy thành nói nối lại với nhau tạo thành một vòng tròn. Lúc vẽ xong tuyến đường, tình thế lập tức trở nên rõ ràng. Hai mươi mấy thành nhỏ tạo thành nửa vòng tròn, bao quát cả khu vực bình nguyên rộng chừng 270 dặm. Bình nguyên này, chính là nơi quyết chiến mà Lý Viễn Sơn chọn lựa.

Mà lỗ hổng của nửa vòng tròn, chính là Tương thành.

Trác Bố Y nói:

- Kỳ thực lần này Lý Hiếu Liêm tới là bố trí quân vụ, lệnh cho binh mã các thành chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào…Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Lý Viễn Sơn sắp vứt bỏ Tương thành rồi. Chúng ta không biết chiến sự ở đó diễn ra như thế nào, tuy nhiên có thể khẳng định rằng mặc dù đại quân triều đình thắng lớn nhưng tổn thất tất nhiên không nhỏ. Lý Viễn Sơn tính toán rút lui, đợi cho binh lực triều đình vốn đã suy yếu tiến vào vòng vây rồi không ra nổi.

Sắc mặt của Phương Giải cực kỳ ngưng trọng. Hắn nhìn nửa vòng tròn mà Trác Bố Y vừa mới khoanh lại kia:

- Chúng ta đóng quân ngay ở chỗ này, Lý Viễn Sơn không biết chúng ta đến, cũng không biết chúng ta phá một cái động trên vòng tròn…Lập tức phái tất cả thám báo tới Tương thành tìm hiểu chiến cuộc. Còn có, Trần Hiếu Nho, ngươi dẫn theo người tới đại quân triều đình bên kia, nghĩ biện pháp trà trộn vào…Không cần gặp Hoàng Đế, cũng không cần phải đề cập chúng ta ở nơi này với bất kỳ người nào. Tận lực liên lạc với người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Đại Nội Thị Vệ Xử đã mất đi quyền thế lúc trước, nhưng bọn họ vẫn có tác dụng của bọn họ. Về phần làm gì kế tiếp, đợi lát nữa ta phái người liên hệ. Nhớ kỹ, tụ tập được càng nhiều người của Đại Nội Thị Vệ Xử càng tốt.

Trần Hiếu Nho gật đầu:

- Thuộc hạ lập tức xuất phát.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Hiện tại chúng ta may mắn trở thành một miếng vải trên cái túi mà Lý Viễn Sơn bố trí. Đây là một chuyện tốt với triều đình, cũng là một việc tốt với chúng ta, giúp chúng ta giảm bớt tổn thất nếu tương lai tham chiến. Hiện tại phải đề phòng chính là có đội ngũ phản quân nào gần đây phái người tới. Còn có, ngoại trừ những thám báo ở bên ngoài, những người khác không cần ra khỏi thành, tránh bị thám báo phản quân của chỗ khác phát hiện.

- Tuân lệnh.

Các tướng chắp tay nói.

- Đại Khuyển.

Phương Giải gọi Đại Khuyển tới:

- Mang theo vài người, lập tức đi về hướng nam, điều tra rõ ràng xem Tả Tiền Vệ của La Diệu đang ở chỗ nào, cùng với đội phản quân của Ân Phá Sơn đang ở chỗ nào. Bàn cờ này của Lý Viễn Sơn, kỳ thực mấu chốt là ở La Diệu và người Mông Nguyên. Nếu La Diệu không mở ra một lỗ hổng, thì người Mông Nguyên không có cách nào vòng tới đằng sau đại quân triều đình. Hiện tại điều ta muốn biết, chính là khi nào La Diệu sẽ tham dự vào đó.

- Tuân lệnh!

Đại Khuyển lên tiếng, quay đầu ra ngoài mang theo mấy phi ngư bào đắc lực rời đi.

- Nhiếp Tiểu Cúc.

Phương Giải tiếp tục phân phó:

- Nghĩ biện pháp liên lạc với người của Đại Nội Thị Vệ Xử ở các đạo Tây Nam. Những người này tám chín phần đã bại lộ trong mắt của La Diệu. Một khi La Diệu thực sự tạo phản, thì những người này sẽ bị diệt trừ. Phát ra mật lệnh, bảo tất cả bọn họ tới Tây Bắc. Mặt khác, thuận tiện tìm hiểu tin tức của những đội ngũ khác của Tả Tiền Vệ. La Diệu mang theo gần 40 vạn binh mã bắc thượng, nhưng không ai biết ở Tây Nam y còn có bao nhiêu binh lính! Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau…Ta cảm thấy, La Diệu đang chờ tới lúc Lý Viễn Sơn và đại quân triều đình lưỡng bại câu thương.

- Vâng.

Nhiếp Tiểu Cúc lĩnh mệnh mà đi.

- Còn có một việc nữa.

Phương Giải phân phó:

- Lập tức phái người trở về nói với quân sư, bảo quân sư dẫn người xuống núi. Sau khi quyết chiến, người Mông Nguyên sẽ lui về đại thảo nguyên. Khoát Khắc Đài Mông Liệt không phải là kẻ ngu, y biết chỉ cần Hoàng Đế Đại Tùy vừa chết, bất kể là Lý Viễn Sơn hay là La Diệu sẽ ngay lập tức đổ tội lên người Mông Nguyên. Cho dù Lý Viễn Sơn là phản tặc, nhưng nếu giương lên lá cờ báo thù cho Hoàng Đế Đại Tùy… Người Mông Nguyên thích người Hán trung nguyên nội đấu hơn, bọn chúng biết khi nào nên tiến vào, khi nào thì nên đi ra ngoài.

- Nói cho quân sư, phá núi lấy đá chặn Thanh Hạp lại, không thể khiến cho đường rút lui của Mông Nguyên thông suốt. Sở dĩ Mông Liệt lưu lại một vạn lang kỵ do Bách Hỏa chỉ huy ở Phong thành chính là để đảm bảo đường lui. Chỉ cần trận quyết chiến bên này chấm dứt, Bách Hỏa sẽ dẫn theo một vạn lang kỵ đánh tới Phan Cố để mở đường cho Mông Liệt. Nếu không thể dùng đá núi phá hỏng Thanh Hạp, thì cũng chỉ có thể dùng người để chặn lại. Phan Cố cách Thanh Hạp chỉ hơn 10 dặm, nên cũng không thể để mất. Một khi người Mông Nguyên tới, chúng ta giữ chặt hai nơi này, sẽ giống như hai cây đinh cắm trên đường trở về của bọn chúng, cùng nhau hô ứng, bọn chúng sẽ không dễ chịu gì.

- Sắp đến rồi.

Hắn hít sâu vào một hơi.

- Trận quyết chiến mà mọi người đang đợi, sắp đến rồi.





- Báo!

Một lính liên lạc mang theo vẻ mặt kích động chạy tới một cái kiệu to lớn nguy nga như một tòa cung điện ở trong đại quân, quỳ xuống phía trước, chỉ về hướng Tương thành, la lớn:

- Bệ hạ…bệ hạ, Tương thành đã phá, phản quân đang rút về hướng Tây Bắc. Vài vị Đại tướng quân chính đang mang binh đánh vào Tương thành.

Bởi vì hưng phấn và kích động, nên lời nói của lính liên lạc có chút không lưu loát.

So sánh với khuôn mặt vui sướng của y, Hoàng Đế bệ hạ ngồi trên kiệu chỉ hơi gật đầu, sắc mặt không có một tia biến hóa. Hoàng Đế đã gầy đi khá nhiều, bởi vì quá gầy, nên trán của y có vẻ lồi ra ngoài, xương gò má cao, ánh mắt từng có khí thế ngạo nghễ thiên hạ cũng nhạt đi nhiều.

- Phá xong Tương thành, bảo tất cả mọi người tới chỗ này của trẫm thương nghị.

Y khoát tay nói:

- Đi thôi.

Y trầm mặc một lúc rồi hỏi Tô Bất Úy ở bên cạnh:

- Đợi lát nữa bá quan văn võ tề tụ, ngươi bảo Kim Thế Hùng đứng bên cạnh trẫm.

Tô Bất Úy biến sắc, sau đó cúi đầu thật sâu.

Không biết vì sao, lúc cúi xuống, trong mắt lão thái giám đầy sự bi thương.

Hoàng Đế ngồi hơi nghiêng trên ghế, thoạt nhìn giống như một gốc cây già đã héo rũ…