Phương Giải dùng thời gian một ngày nhớ kỹ tên và tướng mạo của tất cả các quan quân từ Lục Phẩm trở lên. Đây không phải là một việc khó khăn với người có trí nhớ tốt như Phương Giải. Phương Giải luôn cho rằng một vị tướng lĩnh đủ tư cách, không chỉ cần trí tuệ, kinh nghiệm và võ nghệ, mà còn cần thái độ cẩn thận và nghiêm túc.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Giải bắt đầu quen thuộc với sơn trại này. Hắn tới từng doanh một, sau đó ngồi ở trong doanh nói chuyện với những quan quân cấp thấp như Đội trưởng, Lữ suất.
Mà Nhiếp Tiểu Cúc chỉ dùng thời gian năm ngày liền thêu xong một lá cờ lớn mới tinh. Lá cờ màu đen, ngoại trừ hình phi long màu vàng tượng trưng cho Đại Tùy, còn có bốn chữ to màu đỏ tươi.
Hắc Kỳ Sát Lang
Phương Giải rất thích lá cờ này, đơn giản nhưng đầy khí thế.
Sau khi thêu xong lá cờ, nó liền thay thế cho long kỳ treo ở giáo trường. Sau đó Nhiếp Tiểu Cúc bắt đầu thêu lá cờ thứ hai. Vẫn là cờ màu đen, nhưng chỉ thêu có một chữ.
Phương.
Sau khi diệt trừ toàn bộ thân tín của Lý Hiếu Tông, các ghế trống trong đội ngũ đều được Mưu Lương Bật an bài người bổ sung vào đó. Sau khi Mưu Lương Bật chết, Phương Giải không giết thêm người nào, hơn nữa còn dựa theo phần ý chỉ giả mạo kia, tất cả mọi người tăng lên một bậc, các tướng lĩnh vẫn làm nhiệm vụ của mình. Mọi người vốn tưởng rằng Phương Giải sẽ đưa thân tín của mình vào trong đội ngũ, nhưng ngoại trừ một tướng quân Ngũ Phẩm bởi vì quá thân cận với Mưu Lương Bật nên sợ hãi mà chạy trốn ra, Phương Giải không đổi một người nào.
Phương Giải để Sơn Tự Doanh và Dương Tự doanh thành thân binh doanh, phái Trần Bàn Sơn tiếp nhận ba chiết xung doanh của vị tướng lĩnh chạy trốn kia.
Tính toán ra, Phương Giải giết cũng không nhiều người.
Chỉ có mấy kẻ mà Mưu Lương Bật phái đi giết khâm sai là bị xử tử.
Ngoài ra Phương Giải lại chọn một đội chừng năm trăm người giao cho Trần Hiếu Nho, Yến Cuồng và Nhiếp Tiểu Cúc huấn luyện. Những người này sau khi được huấn luyện sẽ được phân phối ra ngoài, trở thành ánh mắt của Hắc Kỳ Quân.
Ngày thứ hai mươi từ lúc Phương Giải lãnh quân, hắn triệu tập tất cả tướng lĩnh lại để nghị sự.
- Đã vào tháng hai, qua một tháng nữa khí hậu của Tây Bắc sẽ trở nên ấm áp. Tuy rằng không bằng trung tâm trung nguyên, nhưng ít nhất sẽ không còn lạnh tới mức không đưa tay được ra ngoài. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vào tháng hai đại quân triều đình sẽ gia tăng thế công với phản quân. Dù sao đã tiến gần với Tương Châu rồi, chỉ còn cách mấy trăm dặm. Tương Châu là căn cơ của Lý Viễn Sơn, tất cả binh lực của y đều tập trung ở đấy để phòng ngự. Có lẽ trận quyết chiến sẽ không còn xa nữa.
Phương Giải trở thành thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân, địa vị của Tôn Khai Đạo cũng tự nhiên mà đi lên. Phương Giải tôn y làm quân sư, ở Hắc Kỳ Quân là dưới một người trên vạn người. Lúc nói chuyện phiếm với đám người Trần Bàn Sơn, Tôn Khai Đạo từng kiêu ngạo nói qua, ta nhìn đại cục không bằng tướng quân, nhưng ở những chi tiết nhỏ tướng quân không bằng ta.
Có người đem lời này nói với Phương Giải, Phương Giải chỉ cười trừ.
Tôn Khai Đạo nói xong những lời này liền đi tới trước bản đồ, nghiêm mặt nói:
- Chư vị tướng quân quen thuộc với trận ác chiến Mãn Đô Kỳ kia hơn ta, Lý Viễn Sơn tạo một lỗ thủng ở phòng tuyến, để cho đám người Mông Nguyên đánh lén sau lưng các vệ binh mã, khiến cho toàn bộ các tuyến của đại quân sụp đổ. Mà trước đây, viện binh từ vương đình Mông Nguyên một mực không khai chiến, tùy ý để người Mãn Đô Kỳ vừa đánh vừa lui. Kỳ thực đây chính là dụ dỗ đại quân không ngừng tây tiến. Khi đại quân chiếm được toàn bộ Mãn Đô Kỳ, kỵ binh của vương đình mới bắt đầu tham chiến.
(* Vương đình Mông Nguyên tương đương với triều đình Đại Tùy)
- Mặc kệ kế sách này là do Lý Viễn Sơn nghĩ ra, hoặc là Đại Hãn Mông Nguyên là Mông Ca nghĩ ra, hoặc là lãnh binh Mông Nguyên Đặc Cần Mông Liệt nghĩ ra, thì không thể không nói là độc địa. Dùng Mãn Đô Kỳ làm mồi dụ, dẫn đại quân của chúng ta tiến vào cạm bẫy mà y bố trí từ trước.
Mọi người nghe y nhắc tới trận ác chiến kia, sắc mặt của mọi người đều có vẻ mất tự nhiên. Bọn họ là người may măn sống sót trong trận đại chiến kia, đó là ác mộng mà cả đời bọn họ cũng không quên được.
Tôn Khai Đạo nói xong câu này, quét mắt nhìn mọi người, nói tiếp:
- Mà hiện tại, dường như Lý Viễn Sơn đang lặp lại chiêu cũ.
Y chỉ vào bản đồ, nói:
- Thám tử mang tới tin tức, phản quân Sơn Nam Đạo dễ dàng sụp đổ, chỉ nửa tháng ngắn ngủi liền buông tha cho Sơn Nam Đạo lui về phòng thủ Sơn Đông Đạo. Phản tướng Thạch Lỗi phòng ngự ở Hà Tây Đạo cũng không ngừng lùi bước, giờ đang bố trí phòng ngự ở phía đông cách Tương Châu 400 dặm. Mà phản quân của Ân Phá Sơn đã bị La Diệu bức lui về phía bắc núi Mang Đãng, Tả Tiền Vệ đã tiến vào khu vực của Sơn Đông Đạo. Mọi người xem…
Tôn Khai Đạo vẽ một nửa vòng trên lên bản đồ:
- Toàn bộ phòng tuyến của phản quân thu hẹp lại, đại quân triều đình liên tục thắng lợi. Điều này…có giống như cạm bẫy lần trước ở Mãn Đô Kỳ không? Thoạt nhìn chẳng liên quan gì tới nhau, nhưng cẩn thận nghiên cứu thì thấy rất giống. Lúc trước người Mông Nguyên buông tha cho Mãn Đô Kỳ để hấp dẫn đại quân tây chinh tiến lên. Hiện tại Lý Viễn Sơn lại dùng những dân chúng bị cưỡng ép tham gia quân đội làm mồi dụ.
- Hơn hai năm qua, Lý Viễn Sơn không ngừng tăng cường quân bị, không ngừng xui khiến tướng lĩnh dưới trướng cưỡng ép dân chúng tòng quân. Hiện tại xem ra chính là để chuẩn bị đối phó với đại quân triều đình. Y dùng số lượng quân đội cực lớn nhưng không có chiến lực này để chiến đấu. Mặc dù chết hết y cũng không đau lòng. Không ngừng đánh thua, không ngừng có người chết, dẫn dắt đại quân triều đình tiến từng bước từng bước một. Nghe nói ba đạo binh mã của triều đình đã tiêu diệt được hơn 60 vạn phản quân, chiến tích huy hoàng như vậy căn bản có gì mà đáng mừng. Bởi vì những người này vốn chỉ là những con tốt của Lý Viễn Sơn mà thôi.
Nghe y nói xong, các tướng lĩnh trong lều đều hít một hơi khí lạnh.
- Ý của quân sư là, Lý Viễn Sơn đang lập lại chiêu cũ?
Lục Phong Hầu kinh ngạc nói:
- Trách không được kỵ binh Mông Nguyên vẫn chưa rời khỏi Tây Bắc. Lý Viễn Sơn biết đám người này lưu lại không có ích gì nhưng vẫn cung cấp rất nhiều lương thực và vàng bạc cho bọn chúng. Đám người Mông Nguyên kia giống như là đàn châu chấu thổi quét hơn nửa Tây Bắc không còn thứ gì, hơn nữa bọn chúng cũng không giúp Lý Viễn Sơn chiến đấu. Ta nghe nói đám thủ hạ đều bất mãn với Lý Viễn Sơn, đều hy vọng Lý Viễn Sơn bảo kỵ binh Mông Nguyên rút lui về thảo nguyên. Hiện tại xem ra, nếu quân sư đoán không nhầm, vậy thì hơn hai mươi vạn lang kỵ lưu ở Sơn Đông Đạo chính là thanh dao găm đang chờ cơ hội để đâm phát chí mạng thứ hai.
Một người thẳng tính như Lục Phong Hầu cũng có thể nghĩ tới điểm này, không cần nói những tướng lĩnh khác trong lều.
- Còn kém một chút.
Ngũ Phẩm tướng quân Hạ Hầu Bách Xuyên trầm tư một lát rồi nói:
- Nếu Lý Viễn Sơn muốn lập lại chiêu cũ, vậy thì còn thiếu một điều kiện. Lúc trước kế hoạch lừa dối đại quân chinh tây của triều đình thành công như vậy, là vì Lý Viễn Sơn mở ra một cánh cửa ở phòng tuyến, thả lang kỵ của Mông Nguyên đi vào đánh lén sau lưng đại quân. Tình huống hiện tại khác với lúc trước, Lý Viễn Sơn trông coi Tương Châu, chư tướng dưới tay y bố trí phòng ngự ở cách Tương Châu ba, bốn trăm dặm tạo thành nửa vòng tròn…Nếu người Mông Nguyên muốn đánh lén sau lưng triều đình như lúc trước, vậy thì ai là người mở phòng tuyến kia?
Y vừa nói xong, không khí trong lều trở nên ngưng trọng.
Lần này bệ hạ ngự giá thân chinh, chỉ dẫn theo hai mươi mấy vạn chiến binh, còn lại đều là dân dũng. Những dân dũng này là mới chiêu mộ trước khi chiến đấu, không có khả năng cấu kết với Lý Viễn Sơn. Như vậy kỳ thực mục tiêu không còn nhiều nữa…
Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào một vị trí trên bản đồ, sắc mặt ngưng trọng.
Phía bắc núi Mang Đãng.
Tả Tiền Vệ.
…
…
Tôn Khai Đạo trầm mặc một lúc, nói:
- Tả Tiền Vệ của La Diệu đã vượt qua sông Nghi Thủy, mấy chục vạn đại quân liên tục buộc phản quân của Ân Phá Sơn phải lui về đằng sau. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chưa tới nửa tháng nữa Tả Tiền Vệ có thể hội quân với đại quân triều đình…
Sắc mặt của Trần Bàn Sơn một mực không tự nhiên, kỳ thực y đã sớm nghĩ ra người mà Tôn Khai Đạo định nói là ai. Y cũng biết, đây là giả thiết hợp lý nhất. Nhưng dù sao y cũng xuất thân từ Tả Tiền Vệ, dù sao đã ở dưới trướng của La Diệu hai mươi mấy năm. Hiện tại tất cả mọi người đều chỉ đầu mâu về phía La Diệu, mà hắn thì không thể nào mở miệng.
Phương Giải liếc nhìn Trần Bàn Sơn một cái, ánh mắt ôn hòa. Hắn khẽ gật đầu với Trần Bàn Sơn, ra hiệu y không cần phải lo lắng.
Trần Bàn Sơn gật đầu cảm kích, sau đó hít sâu một hơi:
- Nếu đây là âm mưu của Lý Viễn Sơn, quân sư có biện pháp nào phá giải không?
- Đây không phải là âm mưu.
Tôn Khai Đạo lắc đầu:
- Những bố trí lúc đầu còn có thể tính là âm mưu, nhưng về sau chính là dương mưu rồi.
Thấy mọi người khó hiểu, Tôn Khai Đạo giải thích:
- Mọi người và ta đều có thể nghĩ ra điểm này, một minh quân bất thế như bệ hạ chẳng lẽ không nghĩ ra? Mọi người đều biết La Diệu không đáng tin, bệ hạ tất nhiên cũng biết. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể ngăn cản được. Tả Tiền Vệ của La Diệu qua sông tiến vào Sơn Đông Đạo, cho dù bệ hạ hạ chỉ để La Diệu mang binh trở về phía nam sông Nghi Thủy, thì La Diệu tất nhiên sẽ không lui binh. Ai cũng có thể nhìn ra chuyện phát sinh kế tiếp, vậy thì nó không còn là âm mưu nữa rồi. Cho nên nói, kế sạch này của Lý Viễn Sơn có thể nói là khó giải, chỉ cần đại quân triều đình bước vào cái bẫy kia. Mà lúc đầu y dùng âm mưu để tạo thế, thế này một khi hình thành, thì mọi chuyện đều trở nên sáng tỏ.
- Hiện tại thế đó đã hình thành, cho nên thoạt nhìn đại quân triều đình liên tiếp thắng lợi, không ngừng thu lại lãnh thổ đã mất, kỳ thực chiếm ưu thế là Lý Viễn Sơn…Một khi thế này hình thành, trừ khi đại quân triều đình lập tức lui binh, lui tới sông Lạc Thủy rồi đóng quân ở đó bố trí phòng ngự, không để sau lưng bị lộ ra, thì kỵ binh của Mông Nguyên sẽ không còn cơ hội đánh lén sau lưng nữa. Nhưng liệu bệ hạ sẽ rút lui sao?
Những lời này là y hỏi Phương Giải.
Y nhìn Phương Giải, chờ Phương Giải cho ra đáp án. Những người ngồi đây không ai hiểu rõ Hoàng Đế hơn Phương Giải, cho nên cũng chỉ có hắn mới đưa ra được đáp án. Nhưng Phương Giải lại cau mày lâm vào trầm tư, dường như không nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Tôn Khai Đạo. Có lẽ những lời của Tôn Khai Đạo đã khiến hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, dần dần cởi bỏ những nghi vấn một mực luẩn quẩn trong đầu hắn.
Lục Phong Hầu mở miệng định nhắc nhở Phương Giải, nhưng lại bị Tôn Khai Đạo lắc đầu ngăn cản.
Tất cả mọi người đều quăng ánh mắt về phía Phương Giải, chờ Phương Giải hồi phục lại tinh thần. Cũng không biết Phương Giải đang nghĩ tới điều gì mà lông mày càng ngày càng nhíu chặt. Hắn hoàn toàn không chú ý tới tất cả mọi người đang nhìn hắn, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Cứ như vậy qua chừng một nén nhang, Phương Giải bỗng nhiên biến sắc.
Hắn ngẩng đầu mạnh, trong ánh mắt đầy kinh hãi.
Tất cả mọi người kinh ngạc, không biết tướng quân làm sao vậy.
- Không tốt!
Phương Giải đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài:
- Các ngươi chờ ta ở đây một lát, quân sư theo ta. Ngươi đâu, mời Trác tiên sinh tới thư phòng của ta nghị sự.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Phương Giải bước nhanh rời đi.
Một tiếng không tốt này khiến tim mọi người co thắt lại.
Tôn Khai Đạo gật đầu ra hiệu cho mọi người không nên hoảng hốt. Y bước nhanh đuổi theo Phương Giải đi về hướng thư phòng. Phương Giải vừa đi vừa hạ giọng nói:
- Tiên sinh có nhớ ta từng nói với tiên sinh rằng bệ hạ đã cho ta một mật chỉ không?
- Nhớ.
Tôn Khai Đạo trả lời:
- Sau khi nghe tướng quân nói xong, ta nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được đáp án. Đoán không ra rốt cuộc bệ hạ định bố trí cái gì. Cũng không đoán được khi nào thì bệ hạ bảo tướng quân trở về thành Trường An. Mấy ngày này ta vẫn không quên. Chỉ có điều nắm quá ít thông tin trong tay, cho nên không đoán ra được gì.
- Ta đã đoán được rồi…
Phương Giải trầm trọng nói một câu, sự trầm trọng chưa từng có.
Tôn Khai Đạo cả kinh, từ ngữ khí của Phương Giải y dự cảm được sẽ có chuyện lớn gì đó phát sinh. Y đi theo Phương Giải đã nửa năm, chưa từng biểu hiện này trên khuôn mặt của Phương Giải, đó là sự…hoảng loạn. Y không thể tưởng được chuyện lớn gì có thể khiến cho Phương Giải hoảng loạn như vậy.