Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 445: Thế gian này không có cái gì là vĩnh viễn

Sau khi phá vỡ lam liên bảo bình của Thích Nguyên, La Diệu chậm rãi hạ xuống. Không phải là rơi xuống, mà là như giẫm lên một đóa mây nhẹ tênh hạ xuống đất. Gió thổi lay động trường bào, như trích tiên hạ phàm.

Sắc mặt của Thích Nguyên trở nên khó coi, nhìn cánh tay kia của La Diệu có chút thất thần.

- Đại La Phật thủ là bí mật bất truyền của Phật tông, cho dù là Thiên Tôn cũng không thể học. Ta biết rằng năm đó sư phụ của ngươi lấy trộm một bản bí tích trong Đại Quang Minh Pháp đỉnh trên Đại Luân Tự, Minh Vương rất là tức giận. Nhưng tra nhiều năm không tra ra ai lấy trộm. Vì việc này mà rất nhiều người trong Đại Luân Tự bị chết. Năm đó ta xuống núi tìm kiếm Phật tử, ngẫu nhiên biết được bí tịch ở trong tay ngươi…Ngươi tự hủy Khí Hải, dâng ra bí tịch, hóa ra còn tàng tư.

La Diệu cười nói:

- Ơn tha mạng năm đó, ta không dám quên.

Thích Nguyên lắc đầu:

- Năm đó ta không giết ngươi, thứ nhất là vì cảm thấy ngươi đã là một phế nhân, giết hay không đều không quan trọng. Thứ hai, lúc ấy ngươi đã là đại nhân vật trong quân đội, ta dự liệu dù ngươi không còn tu vị thì cũng sẽ trở thành một nhân vật không thể thiếu trong quân đội Đại Tùy, coi như lưu lại một con đường về sau, nên ta mới lưu ngươi một mạng. Ta làm vậy là vì chính mình, ngươi đâu cần cảm ơn ta?

La Diệu nói:

- Giang hồ này vốn là giang hồ người lừa ta gạt, tất cả vì mạng sống. Bí tịch đó đã bị ta xé thành hai phần. Phần trước ghi lại những kế thừa của Minh Vương ta đã trả lại cho ngươi. Lúc ấy vốn là bất đắc dĩ, dùng cái này đổi mạng không có nhiều hy vọng lắm. Chính vì ngươi không giết ta, cho nên ta mới có được ngày hôm nay. Có người nói những người thành công có một nửa là do ông trời chiếu cố. Tuy nhiên trong mắt ta, sự thành tựu của ta có một nửa là do ngươi giúp.

Y nhìn Thích Nguyên, nói:

- Cho nên ta mới bỏ qua cho ngươi một lần. Lúc ngươi mới tới Ung Châu, liền có ý đồ với Phương Giải, ta không giết ngươi…mà ngươi lại cảm thấy ta không dám, càng thêm làm bừa làm bãi.

Thích Nguyên thở dài:

- Tuy ta không biết mấy năm nay ngươi tu thành bao nhiêu bí pháp của Phật tông, nhưng ta phải nói cho ngươi biết. Nếu ai cũng có thể tùy tiện trở thành Thiên Tôn, thì Phật tông cũng quá bình thường.

Y chậm rãi tách hai tay vốn đang chập lại, rồi xoay vòng như là bông hoa nở rộ. Rất nhiều đứa bé, nhất là bé gái chơi đùa đều sẽ múa động tác như vậy, có vẻ đáng yêu. Nhưng Thích Nguyên thi triển ra, nhìn kiểu gì cũng có vẻ buồn cười. Tuy hiện tại y chiếm cứ thân thể của La Văn, là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng động tác này dù sao quá mức trẻ con, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

- Năm đó trên Đại Quang Minh Pháp đỉnh, Minh Vương từng nói “Nhân niệm vô địch”.

Y nhìn La Diệu, chân thành nói:

- Lúc ấy Linh Bảo tiến lên hỏi Minh Vương, thế nào là “Nhân niệm vô địch”? Minh Vương nói, khi người và thiên nhiên hòa làm một, người chi niệm, chính là thiên chi niệm. Ý niệm trong đầu, có thể biến đất chết thành đất sống, biến tuyệt địa thành đường sống, có thể sinh ra mây đen trên trời, có thể khiến biển êm sinh ra sóng. Tất cả chỉ tại một ý niệm.

- Nhất niệm mặt trời mọc mặt trời lặn, nhất niệm hoa nở hoa tàn.

La Diệu không thèm để ý, nhìn Thích Nguyên như nhìn một kẻ ngu si:

- Nếu như nói thế gian này tràn đầy lời nói dối, thì người nói dối nhiều nhất chính là con lừa ngốc ngồi ở bảo tạo trên đỉnh Đại Quang Minh kia. Lời của y không biết đã lừa được bao nhiêu người, lừa được bao nhiêu đệ tự chí thành.

- Nhưng ngài ấy là Minh Vương.

Thích Nguyên chân thành nói:

- Mặc dù ta rời khỏi Đại Tuyết Sơn, nhưng vẫn cho rằng Minh Vương chính là người mạnh nhất trong thiên hạ.

- Chính như ngày ấy trên đỉnh Đại Quang Minh, lúc Minh Vương giải thích thế nào là “Nhân niệm vô địch”, ngài ấy nói nhất niệm hoa nở, hoa liền nở. Ngài ấy nói nhất niệm hoa tàn, hoa liền tàn.

Y chậm rãi đẩy thủ thế hoa nở về phía La Diệu:

- Ngươi không hiểu, không phải vì ngươi ngu dốt, mà là vì ngươi chỉ là người bình thường.

Y nói xong câu đó, sắc mặt của La Diệu liền thay đổi.

Lúc Thích Nguyên nói những lời kia La Diệu không cho rằng Minh Vương thực sự có tu vị như vậy. Nếu có thật, vậy thì Minh Vương không phải là người, mà đã là thần rồi. Nhưng y biết rằng Minh Vương không phải là thần, nếu không năm đó Dương Kỳ đi về phía tây đã không khiến Đại Tuyết Sơn chấn động lớn như vậy. Đại Luân Minh Vương được xưng là nhất pháp thông vạn pháp thông, mà Dương Kỳ được xưng là một kiếm phá vạn pháp. Nếu Minh Vương thực sự lợi hại như vậy, thì Dương Kỳ đâu có thể quét sạch một nửa tòa Đại Tuyết Sơn rồi nhẹ nhàng rời đi?

Nếu Minh Vương thực sự lợi hại như vậy, thì sao nhiều năm rồi vẫn không dám tới so tài với Vạn Tinh Thần xem ai mới là đệ nhất thiên hạ?

Lúc Thích Nguyên nói xong câu “Không phải vì ngươi ngu dốt, mà là vì ngươi chỉ là người bình thường”, đầu óc La Diệu bỗng rung động rồi trở nên trống rỗng, trống rỗng hoàn toàn, gần như tuyệt vọng. Trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái khe, có ánh sáng phát ra từ cái khe đó, rồi một tăng nhân ngồi ngay ngắn trên bảo tọa kim liên xuất hiện trước mặt La Diệu. Tăng nhân này có bảo tướng trang nghiêm, vẻ mặt túc mục.

Tăng nhân chỉ chỉ bên cạnh La Diệu, nói “Quang phổ đại địa”, thiên địa chợt sáng lên. Tăng nhân nói “sinh trưởng”, liền có vô số những sợi dây xanh biếc chui ra từ dưới chân La Diệu rồi mọc lên nhanh chóng. Tăng nhân nói “Hoa nở”, trên cỏ dại liền sinh ra hoa, sau đó hoa nở rộ. Hoa có đủ màu sắc, rất nhanh hấp dẫn không ít ong mật và bươm bướm bay tới. Bầu trời không còn màu sắc tái nhợt nữa, mà xanh thẳm giống như vừa mới được tắm táp vậy.

Cảnh sắc xung quanh trở nên tươi đẹp, khiến người ta thoải mái.

Ở mặt cỏ xa xa có rất nhiều con thỏ trắng đang nhảy tưng tưng, có những con hươu kết bầy tiêu sái đi qua, yên lặng an bình.

Một lát sau, một đám thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài, tay cầm khăn lụa trắng nõn chạy về hướng La Diệu. Các nàng có dáng người thiết tha, nụ cười thuần khiết. Những đôi chân trần trụi vây quanh La Diệu vừa múa vừa hát, dường như đang hoan nghênh người anh hùng trở về.

Khóe miệng La Diệu nhếch lên, tràn đầy ý cười.





Khi La Diệu nở nụ cười, Thích Nguyên cũng nở nụ cười.

Thích Nguyên thấy La Diệu cười, nên y cười.

Y chậm rãi tách hai tay ra, sau đó nâng ngón trỏ tay phải lên, chỉ về con mắt của La Diệu. Y biết cơ thể của La Diệu cực kỳ đặc thù. Nếu là công kích chỗ khác, chưa chắc thành công. Con mắt là nơi yếu ớt nhất của con người, bất kể là phàm nhân hay là người đại tu hành.

Trong khoảnh khắc kình khí phá chỉ mà đi, y bỗng nhiên cảm thấy miệng ngọt ngọt, rồi có chút ngứa, vì thế y vô thức giơ tay lau khóe miệng.

Sau đó y nhìn thấy máu tươi trên ngón tay.

Giờ khắc này, trong lòng Thích Nguyên chấn động mạnh, giống như là một cơn động đất lớn.

Điều này sao có thể?

Hoa khai diệu cảnh của y rõ ràng đã vây khốn được La Diệu, rõ ràng La Diệu đã mất đi ý thức, bị y không chế, nhưng vì sao y lại hộc máu?

Đúng lúc này, trong đầu y bỗng vang lên một tiếng trầm đục.

Mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm bị nhuộm đen như mực. Bầu trời trở nên âm trầm, mây đen càng ngày càng thấp. Cũng không biết là vì đột nhiên xuất hiện cơn lốc hay là vì nhiệt độ giảm xuống, mà hoa mới nở nhanh chóng héo tàn, ong mật và bươm bướm thi nhau rơi xuống.

Thỏ trắng và hươu trên cỏ hoảng sợ chạy trốn, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và thê lương.

Một cây đại kỳ màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở thảo nguyên. Ngàn vạn trọng kỵ ầm ầm mà tới. Những nơi vó ngựa bước qua, không có một ngọn cỏ. Những thiếu nữ tuyệt mỹ bị một trận mưa tên bắn nát người. Mũi tên lạnh như băng đâm vào bộ ngực của các nàng, mang theo máu ấm áp chui ra sau lưng.

Một thanh trường đao thật lớn màu đen treo giữa không trung, thay thế mặt trời, thoạt nhìn giống như là trăng khuyết bị nhuộm đen.

Thích Nguyên biến sắc, chợt phát hiện người trên thảo nguyên không còn là La Diệu nữa, mà là…chính y.

Y đứng ở đó, cô độc không có sự giúp đỡ nào đối mặt với đội trọng kỵ tràn tới như nước lũ. Trường sóc như rừng, tên nhọn như mưa, khí tức lạnh thấu xương phát ra từ những trọng kỵ binh này, dường như có thể làm đông cứng cả thiên địa.

Thanh trường đao màu đen trên bầu trời bỗng nhiên hạ xuống, còn nhanh hơn tia chớp.

Thích Nguyên quá sợ hãi, chắp tay lại rồi nâng lên, kẹp lấy thanh hắc đao khổng lồ. Nhưng hắc đao này quá nặng, quá lớn, giống như một ngọn núi, khiến y cảm thấy hai tay như sắp bị gãy. Đầu gối dần đần quỵ xuống vì không chịu được áp lực. Xương cốt phát ra thanh âm kèn kẹt.

Sau đó y nhìn thấy một bàn tay.

Một bàn tay trắng rất sạch sẽ, rất ổn định, cầm chuôi của thanh hắc đao.

Lúc Thích Nguyên nhìn thấy cái tay kia, lại phun ra một bụm máu.

Y mở căng mắt, nhìn thấy La Diệu đã gần trong gang tấc.

Thích Nguyên giơ hai tay lên, chặn lại cánh tay phải của La Diệu. Thích Nguyên biết rằng, tay phải của La Diệu chính là thanh hắc đao kia. Mà tay trái của La Diệu đang vận sức chờ phát động…chính là đội trọng kỵ thoạt nhìn có thể hủy thiên diệt địa.

Quyền trái của La Diệu đánh mạnh vào ngực của Thích Nguyên, quần áo sau lưng Thích Nguyên lập tức bị vỡ nát. Kình khí từ trong thân thể Thích Nguyên xuyên ra ngoài, tạo một lỗ thủng từ gốc cây đại thụ hai người ôm mới hết ở phía sau. Vụn gỗ bay tán loạn, trong nháy mắt sắc mặt của Thích Nguyên trở nên vô cùng trắng bệch.

Tay trái của La Diệu dần dần thu hồi lại, khóe miệng vẫn nở nụ cười:

- Nếu “Nhất niệm hoa nở” của Minh Vương này là một chiêu thức, thì ngươi chỉ học được da lông của nó mà thôi. Lòng ta vững như đá tảng, sao có thể bị ngươi tùy tiện khống chế? Thích Nguyên, từ lúc Dương Kỳ dùng một kiếm chém đứt tấm biển Đại Luân Tự, thì Phật tông đã không còn độc bá nữa rồi. Ở trong mắt ta, Thiên Tôn cũng không còn là thần linh đứng ở trên mây nhìn xuống chúng sinh rồi.

- Nguơi chỉ là một phàm nhân ngẫu nhiên thấy được thiên cơ mà thôi.

Y lại vươn tay trái tới, đặt vào ngực Thích Nguyên.

Thịch một tiếng, thân thể của Thích Nguyên bắn ra ngoài như đạn pháo, xuyên qua hốc cây vừa bị phá, xé rách trường bào hoa lệ.

- Có quen không? Đây là Khai Bi Thủ của Phật tông.

La Diệu bước về hướng Thích Nguyên:

- Từ đầu tới cuối ta đều dùng thủ đoạn của Phật tông, vả lại còn mạnh hơn ngươi, ngươi còn sự tự tin của Thiên Tôn không?

Thích Nguyên giãy dụa đứng lên, dùng ống tay áo đã tàn phá lau vết máu ở khóe miệng.

- Không ngờ…ngươi đã vượt qua một bước kia.

Thanh âm của y run rẩy.

La Diệu vừa đi về phía trước vừa nói:

- Đại Tự Tại thông minh hơn ngươi, bởi vì y biết căn cơ lớn nhất của Phật tông không phải là phổ độ chúng sinh, mà là tòa miếu trên ngọn núi kia. Y không xuống núi, vẫn có thể duy trì địa vị của mình. Ngươi và Trí Tuệ đều giống nhau, không hiểu một điều rằng, thế giới luôn thay đổi, cho nên các ngươi mới phải chết. Chưa từng có cái gì là bất biến, bao gồm đạo lý. Điều mà ngươi cho rằng đó là đạo lý, thì có lẽ hai, ba năm sau sẽ bị chứng minh là sai.

- Ta chậm chạp không muốn đi một bước này, là vì ta cần phải nghiệm chứng. Nếu không nắm chắc tuyệt đối, ta sẽ không thử thay đổi cái gì. Bánh xe của lịch sử quá nặng nề, nếu cưỡng ép di chuyển sẽ bị nghiền tan xương nát thịt. Con người phải có lực lượng, nhưng phải biết lượng sức.

Y khinh miệt nhìn Thích Nguyên:

- Mà ngươi? Chê cười mà thôi…Bất kỳ người nào trên thế gian này đều có giấc mộng trở thành chí tôn. Ở một thời điểm yên tĩnh nào đó, thế nhân đều ảo tưởng mình có thể chỉ điểm giang sơn. Ngươi cho rằng ngươi rất đặc biệt? Kỳ thực bất kỳ người nào cũng cảm thấy mình rất đặc biệt.

Y đi tới gần Thích Nguyên hai thước, nhìn lão tăng chiếm đoạt thể xác của con mình này, rất nghiêm túc nói:

- Minh Vương sống đã đủ lâu…lâu tới mức mục nát. Một đệ tử của một kẻ mục nát, sao còn sức sống sung mãn?