Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 432-2: Đường xa không đáng sợ ((2))

Phương Giải không nhịn được cười, có thể hiểu được tâm tư lúc này của Lục Phong Hầu. Trong suy nghĩ của dân chúng, Hoàng Đế chính là biểu tượng của tối cao vô thượng. Mà có thể làm việc dưới trướng của Hoàng Đế, chính là vinh dự cao nhất của những dân chúng như bọn họ. Dân chúng nào mà chả hy vọng được trông thấy Hoàng Đế, cho dù không được trông thấy, nhưng ở cùng với đại doanh cũng đủ để bọn họ hưng phấn rồi.

Còn nữa, nếu muốn thu hoạch được quân công, còn có phương thức nào trực tiếp hơn là đi theo Hoàng Đế không?

Cho nên khi nghe được có thể tới Hoàng Dương Đạo hội hợp với đại quân của Hoàng Đế, tim của Lục Phong Hầu liền đập thình thịch.

Đối với bọn họ mà nói, đây chính là sự hấp dẫn khó mà cưỡng nổi.

- Thuộc hạ không tán thành!

Trần Bàn Sơn nhìn Lục Phong Hầu một cái, nói:

- Ngươi không biết những chuyện trong quân đội Đại Tùy. Ta biết trong lòng ngươi muốn cái gì. Người đàn ông nào chẳng muốn lấy công lao trên lưng ngựa? Ngươi cảm thấy tới đại quân của Hoàng Đế bệ hạ sẽ dễ dàng lập công hơn sao? Thật là vô tri!

- Ngươi mới vô tri!

Lục Phong Hầu trừng mắt nhìn Trần Bàn Sơn.

Trác Bố Y thở dài nói:

- Lão Lục, Trần Bàn Sơn nói không sai, ngươi không biết gì về mấy chuyện trong quân đội và trong quan trường. Mặc dù Trần Bàn Sơn nói hơi nặng lời, nhưng nói rất thật. Ngươi cho rằng chỉ cần gần với Hoàng Đế, chỉ cần dũng cảm chiến đấu là có thể được Hoàng Đế bệ hạ thưởng thức sao? Sau đó ngươi có thể bình bước thanh vân, trở thành Đại tướng quân người người kính ngưỡng sao? Nếu nghĩ như vậy, ngươi thực sai rồi.

- Đại quân chinh tây của triều đình có hàng triệu người có giấc mộng như ngươi! Những người này, người nào cũng mong được bệ hạ để mắt tới. Người nào cũng muốn trở thành như Phương tướng quân. Nhưng ngươi từng nghĩ tới hay chưa, chẳng lẽ chuyện gì bệ hạ cũng tận mắt nhìn thấy sao? Chỉ huy các ngươi là các tướng quân của Đại Tùy, chỉ vào đâu thì các ngươi đánh đó, chết nhiều nhất nhất định cũng là dân dũng các ngươi, nhưng tám chín phần công lao sẽ thuộc về các chiến binh. Người như các ngươi, sẽ không có mấy người được Hoàng Đế để mắt tới.

- Cùng lắm là các ngươi liều chết giết địch, sau đó được tướng quân khen ngợi một câu, sau đó lúc báo quân công, tên của các ngươi chưa chắc được nhắc tới. Ngươi cho rằng ngươi dũng cảm là có thể thành công thì ngươi sai rồi…Bởi vì người căn bản không có cơ hội gặp Hoàng Đế, cũng không có cơ hội thể hiện dũng khí của mình ở trước mặt Hoàng Đế.

- Vì…vì sao?

Lục Phong Hầu biến sắc, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống. Y nhìn về hướng Phương Giải, trong mắt đầy vẻ chờ mong. Y chờ mong Phương Giải đứng ở bên y, nhưng hiển nhiên y không được sự ủng hồ của Phương Giải.

- Phong Hầu, ngươi không biết gì về quan trường Đại Tùy.

Trong nháy mắt Phương Giải nghĩ tới đám người Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng.

Nếu triều đình công bằng hơn, thì Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng đã không bước lên tử lộ rồi.

Phương Giải nhẹ nhàng kể lại chuyện của Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng. Lục Phong Hầu nghe xong, sự hưng phấn và mong đợi liền biến mất trong mắt.

- Công danh lấy trên lưng ngựa chẳng lẽ là lời nói dối?

Y thì thào một câu, làm lòng người chua xót.

- Là sự thật.

Trác Bố Y thở dài:

- Nhưng từ xưa tới nay, chỉ có ít người xuất thân từ hàn môn leo lên được chỗ cao, bọn họ đều là tấm gương mà Hoàng Đế cố ý đề bạt lên để cho các ngươi xem mà thôi. Lời này có chút đại nghịch bất đạo, nhưng thực tế là như vậy. Con cháu hàn môn truy đuổi giấc mộng này đâu chỉ có hàng triệu, hàng trăm triệu người? Nhưng cuối cùng có mấy người có thể thành công?

Khóe miệng Lục Phong Hầu giật giật, không biết nói gì nữa.

- Thuộc hạ cũng không tán thành lưu lại.

Trần Bàn Sơn nói:

- Đại tướng quân La Diệu trở về Ung Châu để xử lý công việc, nhưng có lẽ chưa tới một tháng ngài ấy sẽ trở lại. La Văn là một kẻ kém bản lĩnh, Đại tướng quân chỉ cần đi vào thành Ung Châu, thì những thứ La Văn lấy được sẽ trở về nguyên chủ trong nháy mắt. Chỉ cần Đại tướng quân La Diệu từ Ung Châu trở về biết được tin Văn Tiểu Đao chết, ngay lập tức sẽ phái binh bao vây tiêu diệt chúng ta. Dù núi Mang Đãng có lớn thì vẫn không ngăn được lửa giận của Đại tướng quân.

Lúc Phương Giải trở về nói với bọn họ rằng La Diệu vội vã trở về Ung Châu xử lý chuyện của La Văn, nhưng chưa nói La Văn bị Thích Nguyên cướp đi thân thể, cũng không nói là mình giết Văn Tiểu Đao ở trước mặt La Diệu. Bởi vì điều này rất khó giải thích.

- Bất kể như thế nào, mối thù của Dương đại nhân cuối cùng cũng được báo.

Lục Phong Hầu vẫn thoát khỏi thất vọng, nhưng nhắc tới Văn Tiểu Đao y liền lấy lại chút tinh thần:

- Cho nên chỉ cần tướng quân phân phó, dân dũng Hoàng Dương Đạo sẽ không có một người nào lùi bước. Tướng quân chỉ tới đâu, chúng tôi liền đi tới đó.

Nói xong y nhìn sang Trần Bàn Sơn với vẻ khiêu khích.

Trần Bàn Sơn hừ lạnh một tiếng:

- Bọn ta đi theo tướng quân còn lâu hơn các ngươi!

Lục Phong Hầu hơi sững sờ, sau đó cười lạnh:

- Lâu hơn nhưng không có nghĩa rằng ở thời khắc mấu chốt sẽ không sợ hãi!

Trần Bàn Sơn lười để ý tới y, quay đầu đi không nói gì nữa.

Trong lòng Phương Giải rất cao hứng. Bởi vì Trác Bố Y đã dẫn dắt hai người kia tới một sự lựa chọn duy nhất. Trác Bố Y là người thông minh, y cũng biết Phương Giải muốn đi đâu, cũng biết làm sao để lôi kéo suy nghĩ của Trần Bàn Sơn là Lục Phong Hầu.

- Vậy chỉ còn hội hợp với Húc Quận Vương rồi.

Trác Bố Y nhìn Phương Giải, nói:

- Chỉ có điều đường xá hơi xa xôi, hơn nữa phải vượt qua lãnh địa của phản quân. Đại quân của Hoàng Đế có hàng triêu người, không cần quan tâm đội binh mã chỉ có năm nghìn người này của chúng. Nhưng Húc Quận Vương lại cần. Tới lúc báo chiến công, Húc Quận Vương sẽ không lờ chúng ta đi.

- Vậy thì đi núi Lang Nhũ!

Lục Phong Hầu đứng lên nói:

- Đường xa thì có làm sao? Có gì mà phải sợ!

Phương Giải và Trác Bố Y liếc nhau một cái, trong mắt đầy ý cười.

….

….

Không thiếu quần áo mùa đông, không thiếu lương thược, đội quân năm nghìn người rời khỏi núi Mang Đãng.

Từ sau khi xuôi nam, Phương Giải chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm như ngày hôm nay. Hắn cảm thấy cả người đều thả lỏng, không hề có một tia lo lắng. Rời khỏi thành Trường An, nơi mà mình muốn sống yên ổn ở đó, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Khám phá ra thận phận của mình dù không có tác dụng gì, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn. Thủ hạ dưới trướng tuy không nhiều lắm, nhưng sớm muộn gì cũng trở thành một một vũ khí sắc bén.

Dựa vào năm nghìn người muốn báo huyết cừu ba nghìn kia hiển nhiên không thực tế, nhưng đây là bước đi đầu tiên.

Một bước đi rất vững chắc.

Tây Bắc là một nơi lạnh khủng khiếp, chỉ có thể dùng chiến tranh nuôi binh lính. Nhưng Tây Bắc cũng nổi tiếng là một nơi tốt. Chỉ cần tạo được một phen sự nghiệp ở nơi này, thì về sau nó sẽ mở ra cho người đó một cánh cửa vàng. Phía sau cánh cửa đó là con đường như thế nào, Phương Giải tự mình biết.

Phương Giải đứng ở chỗ cao nhìn đội ngũ của mình, vẻ mặt đầy ý cười.

Đội ngũ theo đường núi quanh co rời khỏi ngọn núi này. Tâm tình thoải mái, nhìn núi Mang Đãng cũng thấy đẹp hơn.

Ánh mắt của Phương Giải rời khỏi đội ngũ, chuyển sang thưởng thức cảnh đẹp của ngọn núi bao la hùng vĩ này.

Vừa lúc đó, Phương Giải bỗng trợn mắt.

Hắn nhìn thấy trên một con đường núi nhỏ phía xa xa, có một hàng ba người đang đi lên núi. Phía trước gánh đồ nặng, phía sau đeo bao lớn, cách phía sau hai người chừng mười thước là một mập mạp đang khó khăn đi đường. Cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng thở dốc của y.

Nhìn thấy thân anh này, đầu tiên Phương Giải cười cười, sau đó nhíu mày.

Trên tảng đá lớn bên cạnh con suối.

Mập mạp ngồi ở đó rửa mặt, lúc đứng dậy cả người đều ướt sũng. Y nhìn quần áo dính vào người, trên khuôn mặt như bánh bao đầy vẻ u oán. Có người nói đi ngàn dặm đường tu thân dưỡng tính, người cũng gầy đi. Nhưng y đi ngàn dặm đường, lại béo ra không ít.

Con người béo tới một mức nào đấy sẽ rất khó coi, nhưng mập mạp này lại nhìn rất thuận mắt, không khiến người ta chán ghét.

- Sao vậy?

Phương Giải ngồi lên tảng đá, đầu tiên nhìn tiểu đồng gánh đồ nặng kia, lại nhìn tiểu đồng vác một cái bao thật lớn, cuối cùng nhìn bộ đạo bào nhăn nhúm người mập mạp:

- Sao vậy, ngươi ăn cắp hết đồ đạc của Nhất Khí Quan rồi chạy trốn à? Đương nhiên việc này không liên quan gì tới ta cho dù ngươi đốt cả Nhất Khí Quan ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng ngươi lại biến đạo bào của ngươi thành đống màu mè thế kia khiến ta thật khó mà nhẫn nhịn được. Mặc kệ ngươi đã trải qua trăm cay nghìn đắng để tìm ta, thì ta cũng không nhịn được muốn đá ngươi bay trở về.

Hạng Thanh Ngưu lườm Phương Giải một cái:

- Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt khác xưa, thẩm mỹ quan của ngươi từ đầu tới cuối đều giống như phân chó. Đạo bào này làm sao? Ai quy định đạo bào phải có một màu đen đơn điệu? Ai quy định không thể mặc đạo bào có màu sắc rực rỡ? Ngươi đây là đang đố kỵ với kỳ tài ngút trời là ta. Sửa đạo bào thành như vậy mới ngưu bức chứ.

Phương Giải xì một tiếng khinh miệt, nhảy xuống tảng đá, tóm lấy cái nơ con bướm màu đỏ ở trước ngực Hạng Thanh Ngưu:

- Đây là thứ gì?

Sau đó hắn lại kéo cái túi màu hồng nhạt:

- Còn thứ này?

Hạng Thanh Ngưu chân thành nói:

- Thưởng thức, ngươi hiểu không?

Phương Giải không nhịn được lo lắng nói:

- Ta ngày càng hoài nghi với giới tính của ngươi. Con mẹ ngươi đừng nói là vượt ngàn dặm xa xôi để tìm ta đấy, cũng đừng dùng ánh mắt vượt ngàn dặm tìm chồng như vậy để nhìn ta. Ta mà không nhịn được sẽ đánh sưng mũi của ngươi.

Hạng Thanh Ngưu khinh miệt hừ một tiếng:

- Ngươi đánh thắng được ta?

- Tuy nhiên…đúng là ta cố ý vượt ngàn dặm xa xôi là tìm tới ngươi. Ta nhớ ngươi tới trình độ một ngày không thấy như cách ba thu. Ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày vừa nhắm mắt lại lại trông thấy tướng mạo anh tuấn của ngươi.