Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 421: Đây là quy củ của ta

Kỵ binh Sơn Tự Doanh đi theo sau con Xích Hồng Mã từ ngọn đồi lao xuống đại doanh phản quân. Lúc này trọng kỵ của La Tiểu Đồ đã đạp phá nửa đại doanh. Cơ hồ tất cả phản quân đều tụ tập ở phía tây để chống cự lần cuối cùng. Ít nhất có ba thành phản quân đã mất đi dũng khí, bỏ lại binh khí trong tay chạy trốn.

Bọn họ vốn không phải là binh lính, là phản quân dùng đao bức bọn họ phải rời khỏi quê hương của mình. Gia viên đã không còn, nhà cửa đã bị đốt, ruộng vườn bị san bằng, vợ con, cha mẹ đã không biết lưu lạc tới nơi nào. Trong lòng bọn họ chưa từng bình an qua.

Đại quân hai mươi mấy vạn người, là con số lớn cỡ nào.

Đại doanh kéo dài liên miên tới hai mươi dặm, khổng lồ cỡ nào.

Nhưng ở trước mặt năm nghìn trọng kỵ này, tất cả đều có vẻ yếu ớt không chịu nổi. Trọng kỵ binh của La Tiểu Đồ sau khi phá tan thương trận liền không gặp phải bất kỳ ngăn cản nào mạnh mẽ. Đám phản quân đã mất đi dũng khí chỉ biết quay đầu bỏ chạy. Nhưng dù chạy trốn bọn họ vẫn khó thoát khỏi số chết.

La Tiểu Đồ phóng ngựa về phía trước vung tay lên ra hiệu, đám thân binh phía sau lập tức hô to:

- Đổi thành đao!

Theo tiếng la, trọng kỵ binh phía sau giắt mã sóc vào một bên, rồi rút hoành đao ra. Đối mặt với binh lính phản quân không còn lực chống cự, bọn họ chỉ cần cúi người chém sau lưng phản quân là đủ.

Lưu Thạc vẫn đứng trên tường gỗ, nhìn binh mã của mình chạy trốn như bầy cừu.

- Xong rồi!

Y khó khăn nói ra hai chữ đó, vẻ mặt đầy chua xót.

Bộ binh của Văn Tiểu Đao đi theo sau trọng kỵ, như thủy triều tràn vào đại doanh, giết người như ngóe. Tất cả binh lính phản quân chặn trước mặt bọn họ, bất kể là quỳ xuống đầu hàng hay là liều mạng chạy trốn, đều bị chém chết. Binh lính Tả Tiền Vệ cười dữ tợn, cầm lấy tóc của phản quân đã ngã quỵ, dùng đao cắt đứt đầu, sau đó buộc vào thắt lưng.

Mỗi binh lính Tả Tiền Vệ đều dắt theo mấy đầu người ở thắt lưng.

Máu chảy xuống quần áo của bọn họ, nhưng bọn họ căn bản không quan tâm.

Đã rất lâu rồi Văn Tiểu Đao chưa được cảm nhận cảnh tượng kích thích như vậy, cho nên sự mất hứng do La Tiểu Đồ đoạt lấy công lao cũng giảm đi vài phần. Y thích giết người, thích nhìn người khác giết người.

Y thích thời điểm mũi đao cắt cổ, máu phun ra như nước, nhất là dưới ánh mặt trời, màu máu càng thêm sáng rọi. Y thích nhiệt độ của máu, hơi nóng mang theo sinh mạng lạnh như băng.

Y cũng không ngăn cản thuộc hạ giết người.

Y và La Tiểu Đồ bất đồng ở chỗ, La Tiểu Đồ không thích gì cả. Thậm chí Văn Tiểu Đao hoài nghi La Tiểu Đồ thậm chí ngay cả cảm tình cũng không có. La Tiểu Đồ chỉ giết kẻ địch ngăn cản trước mặt y, lúc trọng kỵ xông về phía trước, cho dù đó là quân mình y cũng không né tránh. Y cũng sẽ không đuổi theo giết người. Khi thắng lợi đã nắm trong tay, thì y sẽ thu tay lại. Đối với tù binh, y càng không có hứng thú giết.

La Diệu từng nói, ánh mắt của La Tiểu Đồ vĩnh viễn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn về phía sau. Y chỉ nhìn vào con đường ngắn nhất dẫn tới thành công, mà không có con đường nào ngắn bằng con đường thẳng.

Mà Văn Tiểu Đao lại hưởng thụ chiến tranh, hưởng thụ cái cảnh máu tươi phun ra.

Lưu Thạc tụ tập gần như tất cả binh lực, cũng không ngăn cản được Tả Tiền Vệ, đại thế đã mất. Chính vì vậy mà khi Phương Giải dẫn theo kỵ binh Sơn Tự Doanh vọt vào đại doanh phản quân, thậm chí không gặp phải bất kỳ chống cự nào. Kỵ binh giết lại gần phản quân, phản quân chỉ lo chạy trốn, ngay cả đầu cũng không nhấc lên.

Có người nhìn thấy kỵ binh mặc áo giáp của Tả Tiền Vệ xông tới, theo bản năng vứt binh khí quỳ xuống đầu hàng. Nhưng bọn họ lại phát hiện đội kỵ binh này căn bản chẳng quan tâm tới bọn họ, làm như không thấy. Đám phản quân trên tường gỗ có nhiệm vụ bảo vệ đã chạy hết xuống dưới, chẳng ai muốn lưu lại để nhận lấy cái chết.

Kỵ binh Sơn Tự Doanh vọt vào đại doanh, chỉ tập trung phóng hỏa, rất ít giết người. Trừ khi gặp phải người nào đó chống cự, bằng không bọn họ cũng lười giơ đao lên.

Rất nhanh, phía đông đại doanh lửa đã cháy ngùn ngụt. Mà ánh lửa này đã phá hủy phòng tuyến cuối cùng của phản quân. Sự khủng hoảng lan ra giống như là ôn dịch.

- Đông đại doanh cũng đã phá! Mọi người chạy thôi.

- Chạy về cửa bắc, mau chạy về cửa bắc!

- Đừng đánh nữa, ta sẽ không bao giờ đánh nhau nữa!

Những tiếng la như vậy tràn ngập lỗ tai, nhưng bọn họ lại như không nghe thấy, chỉ tập trung chạy trối chết.

Phương Giải vọt vào đại doanh gần nửa canh giờ, rốt cuộc nhìn thấy ở một khu vực còn tập trung một số lượng binh lính. Xa xa đã nhìn thấy phía sau đám binh lính kia là cỏ khô chồng chất, vô số lều vải và xe ngựa.

- Chính là chỗ đó.

Hắn chỉ Triều Lộ đao về phía trước, giục ngựa lao tới quân nhu doanh. Kỵ binh Sơn Tự Doanh cũng hưng phấn theo, la hét đi theo. Phản quân canh giữ ở bên ngoài quân nhu doanh nhìn thấy có kỵ binh Tả Tiền Vệ xông tới, có người vô thức bắn tên, mà phần lớn lại nghĩ…mau chạy thôi!

- Mở cửa doanh ra, bằng không giết không tha.

Trần Bàn Sơn hướng những phản quân đang run như cầy sấy kia quát to. Những phản quân đó ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết là ai vứt binh khí trước, theo sát đó là tiếng binh khí vứt xuống không dứt. Phần lớn mọi người đã vứt binh khí trong tay mình. Phương Giải biết lúc này phản quân đã bị dọa bể mật gần chết, sao có thể bỏ qua cơ hội được sống chứ. Hắn lệnh cho thân binh xông tới, phàm người nào không vứt vũ khí xuống liền chém chết.

- Di chuyển!

Phương Giải nhìn số vật tư như núi kia, mặt mày hớn hở.





Tuy phản quân trang bị thiếu thốn, nhưng lương thảo lại không thiếu. Phương Giải không có ý định trở lại Tả Tiền Vệ, tự mang theo đội ngũ của mình thì không thể thiếu lương thực được. Mũi tên, tên nỏ, những thứ hay tiêu hao này cũng cần được bổ sung. Ngoại trừ chém giết ra, dường như không còn biện pháp nào để thu hoạch rồi. Muốn đi một con đường không dựa vào người khác, Phương Giải phải có một sự chuẩn bị đầy đủ.

- Tìm quần áo mùa đông!

Phương Giải lớn tiếng hô một câu, kỵ binh Sơn Tự Doanh lập tức phân tán ra đi tìm đồ vật hữu dụng.

Đã vào mùa thu rồi, không bao lâu nữa Tây Bắc sẽ trở nên lạnh giá. Phương Giải không muốn đội ngũ mà mình mang theo chịu khổ. Nếu muốn binh lính quy thuận mình, thì quân luật vẫn chưa đủ.

- Trần Bàn Sơn!

Phương Giải chỉ những xe ngựa này, hô:

- Chia ra hai trăm người, mang xe ngựa đi trước, mặc kệ hữu dụng hay không.

Trần Bàn Sơn vâng một tiếng, lập tức phái người điều khiển xe ngựa rời đi. Đây là lần đầu tiên binh sĩ Sơn Tự Doanh cảm nhận sự kích thích khẩn trương như vậy. Việc này khác hẳn với việc cướp bóc tộc Hột. Động binh với tộc Hột, giống như là một người khổng lồ ức hiếp đứa trẻ con vậy. Mà cướp bóc đồ đạc của đại doanh phản quân, thật giống như lấy trộm châu báu dưới cánh của một con rồng lớn vậy.

Cảm giác này khiến bọn họ rất hưng phấn, tất cả đều sáng mắt lên tìm kiếm những thứ hữu dụng. Sơn Tự Doanh chớp thời cơ vừa đúng, một nửa phía tây đại doanh phản quân đã loạn thành một bầy. Tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ quấy nửa đại doanh long trời lở đất. mà trọng kỵ vẫn còn đang như cày đất tìm kiếm quân nhu doanh, lần mò từng doanh một.

- Nhanh tay lên, đừng quá tham lam.

Trần Bàn Sơn giật cung trúc từ trong tay một kỵ binh xuống:

- Cầm mấy thứ này có tác dụng gì? Cầm mấy thứ mà chúng ta có thể sử dụng ấy. Trên xe ngựa đều là lương thực,, có thể mang đi được bao nhiêu thì mang. Sau đó là quần áo mùa đông, tên nỏ, không dùng đến thì cầm đi làm gì!

Binh lính kia đỏ mặt, chạy về ôm lấy bốn năm bó tên buộc vào chiến mã của mình, sau đó lại đi tìm những thứ khác.

- Đi thôi!

Phương Giải đứng ở chỗ cao nhìn thấy có một đám bụi ở phía tây đang lan về hướng này, biết là binh mã của Tả Tiền Vệ sắp tới:

- Lập tức rời đi nếu không muốn bị trọng kỵ binh dẫm thành thịt nát!

Kỵ binh Sơn Tự Doanh lập tức chạy về, trên chiến mã mỗi người đều treo đầy thứ linh tinh gì đó.

- Đáng tiếc, ước gì có dây thừng buộc hết số quân nhu này rồi mang đi.

Một binh sĩ vừa hưng phấn vừa tiếc nuối nói. Quay đầu nhìn thoáng qua những thứ không kịp mang đi.

- Móa nó, sớm muộn gì cũng thuộc về lão tử!

Y gắt một cái, giục ngựa xông ra ngoài.

Phương Giải thích thái độ này. Hắn chính là muốn Sơn Tự Doanh dần thoát ly khỏi Tả Tiền Vệ trong vô thức. Hắn chưa từng mạnh mẽ tuyên truyền cái gì, mà là dùng lời nói bình thường dẫn dắt đám binh lính. Làm cho bọn họ dần dần nhận ra mình là binh lính của Phương Giải, rồi quên đi bọn họ là binh lính của La Diệu.

Sơn Tự Doanh mới rời khỏi quân nhu doanh không lâu thì trọng kỵ của La Tiểu Đồ đã tới.

Nhìn quân nhu doanh không một bóng người, lại nhìn phía xa xa có bụi bay, La Tiểu Đồ hơi nhíu mày, dường như là do dự có nên hạ lệnh truy kích không. Cho dù Sơn Tự Doanh có lấy đi nhiều hơn nữa, thì đối với đồ quân nhu dành cho hai mươi mấy vạn đại quân mà nói, chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông.

Một hơi chạy hơi mười dặm, tới Thanh Hà Khẩu mới dừng lại. Phương Giải an bài người canh gác, sau đó mang theo các quân quan bước nhanh vào ngôi làng. Ngôi làng này đã rách nát. Lúc phản quân đi qua đã cướp sạch không còn, nam đinh đều bị bắt trở thành binh lính, trẻ con, cụ già, con gái đều đã chạy nạn, không biết lưu lạc tới nơi nào rồi.

Trần Hiếu Nho dẫn theo phi ngư bào chào đón Phương Giải, Phương Giải cười cười nói với Trần Hiếu Nho:

- Hôm nay công lao của ngươi rất lớn, về sau ngươi sẽ được thưởng xứng đáng.

Trần Hiếu Nho cười hì hì:

- Chợt nhớ tới hôm nay chính là Trung Thu rồi, nếu không thưởng cho thuộc hạ một vị Hằng Nga?

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Không có Hằng Nga, chỉ có thỏ và chú cuội, ngươi chọn một đi.

Trần Hiếu Nho cười ngượng ngùng nói:

- Hay là thôi vậy…

- Lục Phong Hầu đâu?

Phương Giải hỏi.

- Đang bị trói lại.

- Tập hợp dân dũng Hoàng Dương Đạo lại.

Phương Giải phân phó một tiếng, xoay người đi về phía đất trống của ngôi làng này.

Không bao lâu, bốn nghìn dân dũng Hoàng Dương Đạo đã xếp hình ở bên ngoài làng. Bởi vì người của Đại Nội Thị Vệ Xử bắt trói Lục Phong Hầu, nên bọn họ có chút bất mãn, cả đám đều đang nghị luận. Lúc bọn họ nhìn thấy hàn khí trên mặt Phương Giải, lập tức an tĩnh lại.

- Ta vốn không ôm quá nhiều hy vọng vào các ngươi, bởi ta không coi các ngươi là quân nhân chính thức, ta vốn cảm thấy các ngươi sẽ không làm tốt, nên tiêu chuẩn của ta đã hạ tới mức rất thấp rồi, nhưng các ngươi vẫn khiến ta quá thất vọng!

Phương Giải đi lên chỗ cao, ánh mắt nhìn lướt qua đám dân dũng:

- Muốn lưu lại thì đứng im, muốn cút thì bỏ giáp trụ lại rồi rời đi! Ta không cần một đám ô hợp, mà là một đám binh lính ít nhất phải nghe theo hiệu lệnh của ta.

- Các ngươi cảm thấy đánh thắng nên hãnh diện phải không?

Phương Giải hừ lạnh một tiếng nói:

- Trận đánh hôm nay, vốn có thể hoành tráng hơn, nhưng chính vì các ngươi không nghe hiệu lệnh làm việc, suýt nữa thì dẫn mọi người tới chỗ chết! Vẫn là câu nói kia, ta không bắt buộc ai đi theo ta, ai không muốn thì hiện tại bước đi! Đừng đợi tới khi bị người ta giết, ta còn phải đào hố chôn cất thi thể của các ngươi! Có thấy kỵ binh mang về những thứ gì không? Đó là phần thưởng cho chiến thắng lần này. Nhưng các ngươi ngẫm lại xem, nếu như không có kỵ binh, thì bây giờ các ngươi có thể đứng ở chỗ này để mà trong lòng không phục với lời của ta không?

Lục Phong Hầu bị trói ở cột, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ.

- Lục Phong Hầu!

Phương Giải nhìn về phía nam tử có vết sẹo trên mặt kia:

- Ta đã nhắc nhở ngươi mấy lần?

- Ba lần…

Lục Phong Hầu ngẩng đầu, lại rất nhanh cúi đầu xuống.

- Ngươi có thể nói ngươi không phải là quân nhân Đại Tùy, cho nên không cần phải tuân theo quân luật Đại Tùy. Nhưng hiện tại nếu ngươi đi theo ta, thì phải tuân theo quân luật của ta! Không nghe theo hiệu lệnh, ngươi biết sẽ chịu tội gì không?

- Ta…biết sai rồi.

- Biết sai?

Phương Giải lạnh lùng nhìn y:

- Biết sai thì không có nghĩa người khác phải hiểu cho ngươi. Thân binh đâu? Cởi quần áo người này ra, đánh ba mươi gậy, rồi đuổi ra khỏi đội ngũ! Phế vật như vậy, ta không cần!

- Vâng!

Vài thân binh lập tức xông tới, trong nháy mắt sắc mặt của Lục Phong Hầu trắng hơn cả tờ giấy.

- Tướng quân…tha ta một lần! Ta không phải là phế vật, ta có thể giết địch lập công bù tội!

Bịch một tiếng, nam tử kia quỳ xuống, dập đầu xuống đất.